Vay nóng Homecredit

Truyện:Tô Tô - Chương 27

Tô Tô
Trọn bộ 172 chương
Chương 27
C27: Chạm
0.00
(0 votes)


Chương (1-172)
← [[Truyện:Tô Tô - Chương Lỗi biểu thức: Dư toán tử <#content|Ch.Lỗi biểu thức: Dư toán tử <]]
[[Truyện:Tô Tô - Chương Lỗi biểu thức: Dư toán tử <#content|Ch.Lỗi biểu thức: Dư toán tử <]] →

Siêu sale Lazada


Edit+beta: LQNN203

Sau khi nghe Phí Nghi Chu nói, Ân Tô Tô rất ngạc nhiên và ngây ra.

Sức lực tự nhiên giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, cô bị anh giam cầm trong không gian thuộc về anh, căn bản không thể trốn thoát.

Ân Tô Tô hồi lâu không thể thoát ra nên cô cũng không tránh nữa, mặc cho môi anh tiếp tục áp vào d ái tai cô, đỏ mặt giải thích: "Tôi tưởng anh đến tìm tôi vì định triệu quân hỏi tội, muốn hủy bỏ hôn ước thỏa thuận bằng miệng."

Phí Nghi Chu ôm chặt người trong lòng, đầu ngón tay âu yếm vuốt v e làn da cằm của cô, xúc giác tinh tế, mỏng manh, mềm mại đến mức ngay cả loại lụa và sa tanh tốt nhất cũng không thể so sánh được.

"Tại sao tôi phải hủy hôn?" Anh nhẹ nhàng nói, môi trên và môi dưới đóng mở ngay sát tai cô, giọng điệu không rõ ràng, không rõ là câu khẳng định hay câu hỏi.

Ân Tô Tô ngửi thấy hơi thở mát lạnh giữa môi và răng anh, không hiểu sao đầu óc cô có chút choáng váng, vô thức đáp: "Tôi và Khúc Nhạn Thời gây ra chuyện lớn như vậy, đầu đường cuối ngõ ai cũng biết. Anh không tức giận?"

Phí Nghi Chu: "Tôi tức giận, nhưng không phải giận em."

Ân Tô Tô không hiểu ý của anh, hỏi: "Vậy anh tức giận vì chuyện gì?"

"Tôi tức giận vì những bức ảnh đó." Giọng nói của anh rất lạnh lùng, chỉ cách cô vài tấc, bình tĩnh nhẹ nhàng truyền vào tai cô, như thể bị tuyết mùa đông bao phủ từng tấc da thịt, khiến cả người cô không khỏi run rẩy, "Tức giận vì những bức ảnh em thân mật với người đàn ông khác."

Mười ngón tay mảnh khảnh vô thức khép lại, Ân Tô Tô cắn nhẹ môi, cảm thấy nhiệt độ trên má mình ngày càng nóng hơn. Mỗi lần cô nghe được một lời khác từ anh, mặt cô càng đỏ hơn, tim cũng không kìm được run lên.

Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, sau hàng mi dày, con ngươi đen như vực thẳm.

"Tôi cũng tức giận phóng viên giải trí đưa tin đó, tung tin đồn bịa đặt."

Anh bình tĩnh nói, hai ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng véo vành tai của cô rồi thong thả vân vê, như đang trân trọng một báu vật không thể bỏ xuống, cẩn thận cảm nhận từng phản ứng nhạy cảm của cô.

"Tôi cũng giận chính mình."

Lời nói bên tai là giọng điệu thường ngày của Phí Nghi Chu, bình tĩnh và vững vàng. Nghe giọng nói du dương và lạnh lùng này, Ân Tô Tô thầm hít một hơi thật sâu, dùng móng tay khảm vào lòng bàn tay, cố gắng hết sức để giữ cho đầu óc tỉnh táo.

Nhưng những thay đổi cơ thể là rất rõ ràng.

Đầu ngón tay hơi thô ráp của anh dường như dính đầy rượu độc, nhẹ nhàng xoa xoa má, cằm và cổ cô như có như không, khiến toàn thân cô cảm thấy khô khốc.

Rất mờ ám.

Cũng khiến người ta hít thở không thông...

Cổ họng Ân Tô Tô nóng và khô, cô hắng giọng mạnh mẽ, cố gắng đánh lạc hướng bản thân bằng cách nói chuyện. Cô thở dài, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Chuyện này không liên quan gì đến anh, sao anh còn giận mình?"

Phí Nghi Chu nói: "Em đã là vị hôn thê của tôi, tôi bảo vệ em là nghĩa vụ và trách nhiệm của một người chồng. Xảy ra chuyện như vậy, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm. Tôi giận mình vì đã không bảo vệ được em."

Ân Tô Tô sững sờ một lúc.

"Còn em thì sao, Ân Tô Tô." Phí Nghi Chu nâng cằm cô lên, nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của cô, "Phản ứng đầu tiên sau khi sự việc xảy ra là nói với tôi thanh toán xong, muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với tôi."

"..."

Ân Tô Tô nghẹn ngào, sau khi nghe những lời anh nói, cô không khỏi cảm thấy có chút áy náy, lương tâm cắn rứt bào chữa: "Thật ra, tôi không muốn vạch ranh giới rõ ràng với anh, tôi tưởng anh sẽ hối hận về cuộc hôn nhân, tôi chỉ thức thời."

Phí Nghi Chu cười lạnh, nghiền ngẫm nhướng mày: "Thức thời? Chỉ sợ là đánh phủ đầu."

Mặt Ân Tô Tô đỏ như ráng đỏ trên trời, tim cô thắt lại khi nghe thấy vậy, không lên tiếng.

Thực vậy.

Trong mối quan hệ này, địa vị giữa cô và anh có sự chênh lệch rất lớn, dù không muốn thừa nhận đến đâu, trong tiềm thức cô vẫn có mặc cảm tự ti. Không muốn bị "bỏ rơi" hay bị "hành quyết" một cách thụ động nên giả vờ thức thời, ra vẻ thờ ơ nói câu "thanh toán xong".

Bây giờ nhìn lại... cô quả thực đã hiểu lầm anh.

Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi càng thêm xấu hổ, cô cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Anh muốn hiểu thế nào cũng được. Tóm lại là hiểu lầm, tôi đã nói sai rồi, anh đại nhân đại lượng, đừng tức giận."

Cô trông như thế này, ẩn chứa một chút kiêu ngạo và bướng bỉnh trong nỗi bất bình, Phí Nghi Chu thu tất cả biểu cảm của cô trong mắt anh, tâm trạng u ám của anh cuối cùng cũng được giải tỏa. Sau đó anh nói: "Không có lần sau."

Ân Tô Tô có vẻ do dự sau khi nghe điều này, trả lời: "Tôi chỉ có thể cố gắng, không thể đảm bảo."

Nghe vậy, Phí Nghi Chu vừa mới sáng mắt trong mắt lại hiện lên chút sương lạnh, hỏi cô: "Không thể bảo đảm là có ý gì."

Ân Tô Tô bất lực, thầm thở dài: "Công chúng có sở thích tò mò đời tư của nhân vật công chúng. Tính chất công việc của tôi rất đặc biệt, việc bị chụp lén và chỉ trích là điều khó tránh khỏi. Không biết những tin tức tương tự có xảy ra trong tương lai hay không. Không cách nào đảm bảo."

Phí Nghi Chu nghe vậy, ý thức được mình hiểu lầm, vẻ mặt hòa hoãn, nhẹ nhàng nói: "Tôi nói không có lần sau, không phải có ý nói em vướng vào tai tiếng."

Lần này Ân Tô Tô khó hiểu: "Vậy có ý gì?"

"Thanh toán xong."

"..."

Ân Tô Tô hơi cứng đờ, trong lòng như có chim bay ngang qua, thả một hạt giống rồi từ từ nảy mầm ở một nơi không xác định. Một lúc sau, cô chậm rãi gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không tái phạm nữa."

Sau khi hiểu lầm qua đi, bầu không khí căng thẳng giữa hai người cũng tan biến và trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Phí Nghi Chu ôm Ân Tô Tô ngồi trên đùi, hai tay vòng qua eo thon của cô, cúi đầu nhìn cô một lúc, cuối cùng hỏi: "Những bức ảnh và video đó là sao vậy?"

Ân Tô Tô bị anh ôm mặt đối mặt, gần nhau đến mức tưởng chừng như họ sẽ hôn nhau trong giây tiếp theo. Sắc đỏ trên mặt cô vẫn chưa hề nhạt đi, cô cụp mắt xuống nhìn tư thế mờ ám của hai người, sau đó lại nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ lạnh lùng của người đàn ông, không nói nên lời: "Phí tiên sinh, anh xác định muốn tôi giải thích với anh như thế này?"

Làm sao tôi có thể nói chuyện nghiêm túc như thế này được?

Phí Nghi Chu trả lời cô: "Cứ như vậy nói đi."

"..." Ân Tô Tô ngạc nhiên trố mắt.

"Chúng ta sắp kết hôn rồi, em và tôi nên làm quen với việc tiếp xúc cơ thể với nhau trước." Anh thản nhiên đưa ra lời giải thích hợp lý: "Đây nhiều nhất chỉ là ôm thôi."

Làm quen với việc tiếp xúc cơ thể trước...

Thực sự là một lý do chính đáng khiến người ta không thể từ chối.

Ân Tô Tô bất lực không nói nên lời, đành phải tóm tắt ngắn gọn sự việc: "Sáng nay đoàn chúng tôi tổ chức buổi họp đọc kịch bản ở tòa nhà Phái Tạp. Tiền bối Khúc Nhạn Thời tình cờ có mặt ở đó, tôi đã nói vài lời với anh ấy sau khi tình cờ gặp nhau, sau đó có những bức ảnh và video đó."

Phí Nghi Chu dùng ngón trỏ vuốt v e khóe miệng cô, giọng điệu rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc hay tức giận: "Sao anh ta lại chạm vào mặt em?"

Ân Tô Tô thành thật trả lời: "Lúc đó tôi đang ăn sáng, khóe miệng dính vụn thức ăn, anh ấy đưa tay giúp tôi lau. Tôi không phản ứng kịp, quên tránh."

Lời vừa dứt, cả căn phòng đều im lặng.

Phí Nghi Chu trầm mặc một lát, gật đầu, không nói gì nữa, chỉ hơi thả lỏng ngón tay, buông người trong ngực ra.

Ân Tô Tô cảm thấy như được ân xá, nhanh chóng chuyển đến ngồi cạnh anh.

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng riêng đang đóng kín từ bên ngoài.

Cốc cốc.

Phí Nghi Chu thậm chí không ngước mắt lên: "Vào đi."

Cánh cửa phòng riêng mở ra, trợ lý Hà ôn tồn lễ độ bước vào. Anh ta chậm rãi đi vài bước, rũ mi cúi đầu qua tấm bình phong ở cửa, nói: "Tiên sinh, người mà ngài muốn tìm đã dẫn đến rồi."

Khuôn mặt của Ân Tô Tô hiện lên một chút hoang mang.

Người muốn tìm.

Ai?

Phí Nghi Chu bên cạnh, ánh mắt có chút lạnh lùng, không nói gì.

Sau một khắc, Hà Kiến Cần hơi quay đầu lại, nhìn về phía cửa phòng riêng, mỉm cười nói: "Vào đi."

Ân Tô Tô hoang mang, vươn cổ ra nhìn, chẳng mấy chốc nhìn thấy một bóng người mặc áo khoác màu xám đang cúi đầu bước vào.

Qua tấm bình phong tiên hạc, cô không nhìn rõ được dung mạo người đàn ông này, chỉ có thể mơ hồ đoán ông ta có vóc dáng trung bình, không quá trẻ cũng không quá già, có lẽ là một người đàn ông trung niên đang trong độ tuổi sung mãn.

Ân Tô Tô bối rối, cô quay đầu lại nhìn Phí Nghi Chu, hỏi anh bằng ánh mắt: Đây là ai?

Phí Nghi Chu nhận được ánh mắt bên cạnh, quay đầu lại, nhưng vẫn không nói một lời. Đột nhiên, ngón trỏ mảnh khảnh hơi cong của anh gõ nhẹ vào tay vịn ghế hai lần, phát ra hai tiếng "cạch" nhẹ nhàng và bị bóp nghẹt.

Trợ lý Hà sau đó lạnh lùng nói: "Đem chuyện ông trải qua và biết nói hết ra đi."

"... Vâng, được."

Người đàn ông trung niên này không biết thân phận của Hà Kiến Cần chứ đừng nói đến người đằng sau tấm bình phong, ông ta chỉ cảm thấy khí tức xung quanh lạnh lẽo khiến ông ta khó thở. Ông ta nuốt khan, đôi mắt đậu xanh lặng lẽ ngước lên, liếc nhìn tấm bình phong.

Những con hạc đang đùa giỡn dưới nước trên bình phong là bức thêu thủ công thuần túy của Tô Châu, những đường may tinh xảo, trông như thật, khung cảnh phía sau rất mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của hai nhân vật.

Hà Kiến Cần đột nhiên lên tiếng, vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói có phần lạnh lùng hơn: "Thầy Từ làm phóng viên giải trí nửa đời người, quy tắc nên biết không cần tôi dạy đâu nhỉ."

Từ Phúc Sơn nghe vậy thì sửng sốt, vội vàng cúi đầu không dám nhìn xung quanh nữa, lắp bắp nói: "Là tôi chụp ảnh Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời. Các anh cũng biết đó, chúng tôi làm paparazzi chỉ dựa vào chút bản lĩnh như vậy kiếm tiền. Ban đầu, tôi muốn chụp Khúc Nhạn Thời tìm đoàn đội của anh ta đòi tiền, hoàn toàn không muốn dính líu đến Ân Tô Tô. Nhưng có người đến gặp chúng tôi, trả tiền cho chúng tôi muốn trực tiếp công bố tin tức, hơn nữa còn phải chỉ đích danh Ân Tô Tô, cho nên tôi..."

Hà Kiến Cần: "Người đó là ai, nói rõ ra."

Từ Phúc Sơn tựa hồ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới cười mỉa, do dự nói: "Sếp, trong ngành có quy củ, tôi nhận tiền của người ta, không thể tiết lộ thân phận."

Hà Kiến Cần: "Ông không nói đương nhiên có thể, nhưng từ nay về sau, sợ là ông không thể ở lại thủ đô."

"Đừng đừng đừng! Đừng trở mặt mà, cũng không phải hoàn toàn không thể nói..." Từ Phúc Sơn rất thông minh, thoạt nhìn, thanh niên tươi cười này cùng với ông chủ đứng sau không dễ đụng, chỉ có thể đổi phe trong chốc lát. Ông ta nhìn quanh rồi thấp giọng nói: "Người đó cũng là người trong ngành, hiện tại đang nổi tiếng. Năm ngoái đã đoạt được giải tam kim ảnh hậu. Tên có hai chữ, nói như vậy các anh biết là ai rồi chứ?"

Ân Tô Tô mím môi thật chặt.

Quả nhiên.

Gần như giống như những gì cô đã đoán trước đó, chính Tần Viện là người đứng sau gây rắc rối.

Từ Phúc Sơn nói xong, nở nụ cười chân chó, tiến lại gần Hà Kiến Cần vài bước, nhỏ giọng nói: "Sếp, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi, có thể để tôi đi được chưa?"

Hà Kiến Cần không nói gì, nhìn phía sau bình phong với ý xin chỉ thị.

Chú ý đến ánh mắt của trợ lý Hà, Ân Tô Tô không khỏi nhìn sang bên cạnh cô.

Vẻ mặt của Phí Nghi Chu vẫn như cũ, âm trầm khó đoán.

Ân Tô Tô do dự nửa giây, đưa tay nhẹ nhàng kéo cổ tay áo vest của anh, nghiêng người thì thầm nhắc nhở: "Trợ lý Hà đang đợi anh nói kìa."

Phí Nghi Chu liếc nhìn Ân Tô Tô, nói: "Em nói đi."

Ân Tô Tô sửng sốt: "Tôi nói gì?"

Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi thẳng vào mặt cô, ngữ khí vẫn bình tĩnh: "Em muốn làm gì với người này?"

"..." Từ Phúc Sơn ở phía bên kia bình phong sợ hãi đến mức sắc mặt đột nhiên thay đổi khi nghe đoạn hội thoại này. Hai chân ông ta yếu ớt, khi lên tiếng lần nữa, trong giọng điệu còn có tiếng r3n rỉ, không ngừng xin lỗi và xin tha: "Tôi sai rồi! Mấy sếp ơi! Tôi thực sự sai rồi! Tôi là một phóng viên nhỏ không quyền không thế, chỉ là kiếm sống thôi, tôi thề tôi thực sự không cố ý làm hại ai! Xin các vị đại nhân không chấp tiểu nhân, xin hãy tha cho tôi, tha cho tôi!"

Ân Tô Tô bị giọng nói đó làm cho phiền lòng, cô cau mày thiếu kiên nhẫn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bỏ đi. Ông ta chỉ thu tiền làm việc, để ông ta đi đi."

Hà Kiến Cần lặng lẽ chờ đợi trước bình phong một lúc, sếp lớn chưa kịp bày tỏ sự phản đối liền liếc nhìn ông ta một cái, không thèm nói chuyện với ông ta, ánh mắt ra hiệu cuốn xéo.

"Cảm ơn mấy sếp! Cảm ơn!" Từ Phúc Sơn thở phào nhẹ nhõm, không dám chậm trễ, như bôi mỡ vào lòng bàn chân bỏ chạy không dấu vết.

Phía sau tấm bình phong, Hà Kiến Cần cung kính nói: "Tiên sinh, tôi đợi ngài ngoài cửa."

"Ừm."

Được sự đồng ý của cấp trên trực tiếp, trợ lý Hà quay người bước ra khỏi phòng riêng, đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu.

Lông mi đen dày của Ân Tô Tô cụp xuống, giữa mày như suy tư gì, không biết đang nghĩ gì.

Phí Nghi Chu cầm tách trà trên bàn lên, đưa lên môi nhấp một ngụm, thản nhiên hỏi: "Em có suy nghĩ gì?"

Ân Tô Tô đang đắm chìm trong suy nghĩ, nghe thấy âm thanh cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tôi nên nghĩ thế nào đây?"

Phí Nghi Chu nghịch chén trà bạch ngọc trong tay, ngón tay thon dài trắng nõn chồng lên bạch ngọc trong lòng bàn tay, tản ra hàn khí lạnh thấu xương. Anh nghiêng đầu nhìn cô gái trẻ bên cạnh, chậm rãi nói: "Tần Viện, hình như là tên này?"

Ân Tô Tô hơi sửng sốt: "Anh biết Tần Viện?"

Mới nói xong liền phản ứng.

Tần Viện là một trong những nữ minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay, bảng đại ngôn của cô ta có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố và ngõ hẻm của Bắc Kinh, không có gì đáng ngạc nhiên khi Phí Nghi Chu biết cô ta.

Tuy nhiên, câu trả lời của con trai cả sau đó đã khiến Ân Tô Tô ngạc nhiên.

Phí Nghi Chu nói: "Còn nhớ hot search đen bịa đặt em bắt nạt đoàn phim không?"

"Ừm, tôi nhớ." Ân Tô Tô gật đầu, "Có chuyện gì sao?"

Phí Nghi Chu: "Lúc tôi giúp em xử lý mục đó, tôi đã bảo Hà Kiến Cần điều tra. Hình như có liên quan gì đó đến cái tên này. Nhưng lúc đó không có bằng chứng vật chất rõ ràng nên tôi không tiếp tục điều tra thêm."

Khuôn mặt trắng nõn của Ân Tô Tô hiện lên vẻ có phần ngưng trọng, cô trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi và người đại diện của tôi lúc đó đã đoán được rồi. Tần Viện có chút thù oán với tôi, hơn nữa khoảng thời gian trước cô ta cũng tranh nữ chính trong "Phàm độ", thù mới lại thêm hận cũ, ngáng chân tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

Phí Nghi Chu: "Hiện tại biết được chủ mưu sau lưng, em không có ý kiến ​​gì sao?"

Ân Tô Tô: "Ví dụ như tổ chức họp báo vạch trần hành vi của Tần Viện?"

Phí Nghi Chu nhướng mày không có ý kiến ​​gì.

Ân Tô Tô bật cười, trong nụ cười có chút tự ti: "Phí tiên sinh, anh không thuộc vòng tròn của chúng tôi, không hiểu những quy tắc bất thành văn trong giới chúng tôi. Tần Viện là tam kim ảnh hậu bỏng tay, được tất cả các đạo diễn nổi tiếng săn đón, có hàng chục triệu người hâm mộ trên Internet. Anh có biết tại sao tôi không chủ động lên tiếng và làm rõ hai sự việc ngay lập tức không? Là vì thời đại này ba người sẽ thành miệng đời xói chảy vì vàng, càng nói càng sai, đại đa số mọi người đã mặc nhận anh có tội, anh cũng đã trở thành tội nhân, mọi hành động tiếp theo sẽ chỉ trở nên càng bôi càng đen. Với địa vị hiện tại của tôi, phải chiến đấu chống lại những đối thủ mạnh hơn tôi rất nhiều, không có bằng chứng xác thực, chỉ là tự chuốc lấy rắc rối mà thôi."

"Anh có thể cho rằng những gì tay săn ảnh kia vừa nói đều là bằng chứng, nhưng Tần Viện được khán giả rất yêu thích, có hậu phương đứng sau, cơ hội để cô ta phản biện quá nhiều. Thủ đoạn xã giao cao minh nhất không những khiến khán giả nghe nhìn lẫn lộn mà còn có thể đổi trắng thay đen. Nếu không có bằng chứng xác thực, một số ít người sẽ chỉ tin những gì họ muốn tin, hầu hết mọi người không quan tâm đ ến sự thật, họ chỉ quan tâm đ ến việc phấn khích có lôi cuốn hay không, cuộc nói chuyện đã đủ thú vị hay chưa."

"Không phải tôi không đánh trả, mà là tôi biết rất rõ, tạm thời tôi không có tư cách."

Những gì Ân Tô Tô nói là sự thật.

Trong vòng tròn này, chưa bao giờ có sự công bằng đúng nghĩa, ai bạo, ai nổi tiếng, ai quyền lực thì người đó chính là công bằng.

Nếu biết Tần Viện đứng sau chuyện này thì sao? Ân Tô Tô luôn ở trong vòng tròn giữa và ở dưới của kim tự tháp, cô biết nếu người phía trên dậm chân thì người phía dưới sẽ phủ đầy bụi bặm, lấy tư cách và nhân mạch của Tần Viện thì có vô số nơi cô ta có thể đặt những mũi tên bí mật chống lại cô.

Vì vậy, cô biết rất rõ, cho dù biết Tần Viện sau lưng gây phiền phức, cô cũng không thể công khai xé rách mặt nạ với vị tiền bối này, cho dù vô tình tham dự bất kỳ sự kiện nào, cô cũng phải nói "Chào chị Viện".

Lời vừa dứt, căn phòng nhất thời rơi vào im lặng.

Không lâu sau, có một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, Phí Nghi Chu hơi nghiêng người về phía trước, đặt chén trà bạch ngọc trong tay lại lên bàn.

"Không có tư cách?" Phí Nghi Chu nói, lặp lại lời cuối cùng trong lời nhận xét của mình, nghiền ngẫm thưởng thức.

Ân Tô Tô quay lại nhìn anh.

"Ân tiểu thư, bây giờ em là vị hôn thê của tôi, đã bước nửa chân qua cánh cửa của Phí gia." Phí Nghi Chu nhướng mi nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lười biếng và có chút mỉa mai, "Hóa ra người của tôi vẫn chưa đủ tư cách chống lại ảnh hậu".

Đôi mắt của Ân Tô Tô đột nhiên lóe lên, trong lòng cô nảy sinh một linh cảm: "Anh muốn làm gì?"

Phí Nghi Chu không đáp lại lời của cô, cúi đầu chỉnh lại khuy măng sét kim cương, đứng dậy, gỡ áo khoác vest trên giá treo gần đó, tùy ý khoác lên cánh tay, xoay người đi về phía cửa.

Ân Tô Tô thấy vậy vội vàng đuổi theo, khoanh tay chặn anh lại trước mặt, lo lắng nói: "Anh muốn đi đâu? Sẽ không phải muốn trực tiếp đi tìm Tần Viện chứ?"

Phí Nghi Chu tỏ ra thờ ơ, không nói gì.

Ân Tô Tô hiểu sự im lặng của anh là thừa nhận, cau mày nghiêm nghị nói: "Phí tiên sinh, tranh chấp giữa tôi và Tần Viện là giữa tôi và cô ta. Nếu tôi cố gắng tiến lên phía trước, tôi sẽ không mất dù chỉ một xu món nợ mà tôi phải giải quyết với cô ta. Nếu tôi cả đời làm nghệ sĩ, dù có lãng phí tài nguyên cũng không thể nổi tiếng thì đó là cuộc đời của tôi, tôi bị đánh cũng sẽ đứng thẳng."

Phí Nghi Chu vẫn không nói chuyện.

Ân Tô Tô càng lo lắng hơn, không khỏi cao giọng: "Đừng quên anh đã hứa với tôi là sẽ không để những người không liên quan biết về mối quan hệ của chúng ta. Anh không thể ra mặt tìm Tần Viện."

Nếu Thái tử gia này tức giận tìm đến Tần Viện, điều đó có nghĩa là mối quan hệ của anh với cô sẽ bị lộ ra ngoài, sau đó các loại tin đồn sẽ truyền đến Lan Hạ, đến tai bố mẹ cô, cô phải giải thích thế nào? Làm thế nào có thể nói rõ ràng?

Nói với bố mẹ cô rằng cô và Phí Nghi Chu kết hôn giả?

Một người là để đối phó trưởng bối, một người là để có được tài nguyên tốt?

Trời ơi, chỉ tưởng tượng ra cũng thấy thật kinh khủng.

Chỉ trong vài giây, vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu Ân Tô Tô. Đúng lúc cô đang lo lắng như vậy thì Thái tử gia trước mặt nhìn cô rồi nhẹ giọng nói.

"Sự giáo dục mà tôi nhận được chưa bao giờ dạy tôi nén cơn giận." Phí Nghi Chu nói, "Tuy nhiên, một ảnh hậu, hẳn không cần phải đích thân tôi ra mặt."

"Anh không phải đi tìm Tần Viện." Ân Tô Tô ý thức được mình sợ bóng gió nãy giờ, thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại cảm thấy mình thật ngu ngốc và buồn cười.

Cũng đúng.

Anh là nhân vật nào, cho dù muốn động vào Tần Viện, nhất định cũng sẽ ra lệnh cho người khác làm việc đó, sao có thể làm ra loại chuyện trực tiếp xông tới trước mặt Tần Viện để đối chất quyết toán? Giận dữ biến sắc vì hồng nhan? Là bởi vì cô quá đề cao chính mình, suy nghĩ quá nhiều.

Ân Tô Tô bối rối hỏi: "Vậy anh không nói tiếng nào bỗng đứng dậy, muốn đi đâu?"

Phí Nghi Chu trả lời cô: "Cửa hàng sườn xám."

"..."

"Ba tiếng trước, cửa hàng sườn xám gọi điện cho trợ lý Hà, nói bộ sườn xám đặt làm riêng cho em đã hoàn thành, bảo tôi đưa em đi thử." Phí Nghi Chu rõ ràng không muốn nói chuyện với cô về những người không liên quan nữa, cũng không muốn lại tiếp tục chủ đề mất hứng đó, khôi phục vẻ ngoài thoải mái và trang nghiêm trước đây.

Anh uể oải nhìn cô, thản nhiên đút một tay vào túi quần, tay kia "mời" với phong thái lịch sự: "Ưu tiên phụ nữ. Đi thôi, thưa tiểu thư có trí tưởng tượng quá phong phú."

Kim chủ đại lão đã có lời, tất nhiên Ân Tô Tô không thể từ chối.

Dù trong đầu có rất nhiều nghi ngờ nhưng cô tạm thời chỉ có thể gạt chúng sang một bên, gật đầu, kinh hồn khiếp đảm đi theo.

*

Biết đại công tử Phí gia sẽ đến cùng với bạn gái của mình, cửa hàng sườn xám đã đóng cửa từ một giờ trước, chờ đợi những vị khách quý.

Khi Ân Tô Tô và Phí Nghi bước vào cửa hàng, bậc thầy sườn xám La Khải Sơn mỉm cười tiến tới, bày một giá trưng bày sườn xám trước mặt họ.

La Khải Sơn nói: "Cô Ân, đây là bộ sườn xám lần trước cô đã chọn."

Sườn xám vốn đã có dáng thon gọn, toàn thân được thiết kế riêng theo số đo của Ân Tô Tô, chỉ cần trưng bày trên giá đã có sức sống riêng, trông rất quyến rũ.

Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, hỏi: "Nhanh thế đã xong rồi?"

"Cô và tiên sinh là khách quý, để không để hai vị phải đợi lâu, thầy La đã thức khuya, tăng ca may đó ạ." Nữ trợ lý trẻ tuổi cười nói: "Cô Ân, cô nhanh đi thử đi ạ."

Ân Tô Tô gật đầu, cầm lấy chiếc sườn xám rồi nghĩ tới gì đó, nói: "Đúng rồi, cà vạt của Phí tiên sinh..."

"Cũng đã xong rồi." La Khải Sơn lấy ra một chiếc hộp gỗ gụ dài tinh xảo từ bên trái kệ trưng bày, mở ra và đưa cho Ân Tô Tô.

Mặt Ân Tô Tô lộ ý cười, nói "Vất vả thầy rồi" rồi một mình bước vào phòng thay đồ ở phòng trong.

Mặc sườn xám vào.

Khóa kéo sau lưng có độ mở hơi thấp, Ân Tô Tô dùng sức vươn tay về phía sau nhưng hồi lâu vẫn không với tới, đành phải gọi nữ trợ lý ngoài cửa cầu cứu: "Xin chào, dây kéo phía sau tôi không kéo lên được, phiền cô có thể kéo giúp tôi được không?"

Lời nói vừa dứt, phía sau không có người trả lời.

Thay vào đó, tiếng khóa cửa nhẹ nhàng vang lên, có người chậm rãi bước vào.

"Ngại quá..." Ân Tô Tô quay lưng về phía cửa phòng thay đồ, không nhìn thấy ai đang đến nên cô tiếp tục xin lỗi: "Phiền cô rồi."

Người phía sau vẫn không lên tiếng.

Trong chốc lát, cô cảm thấy có hai bàn tay.

Một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, tay kia cầm chiếc khóa kéo ở eo rồi từ từ nâng lên.

"..." Ân Tô Tô hơi choáng váng.

Bàn tay ở sau eo của cô to khỏe, lòng bàn tay nóng bỏng, sao trông không giống của con gái nhỉ?

Khi khóa kéo được kéo lên, vải được thắt chặt, đường cong tỷ lệ eo hông hoàn hảo của Ân Tô Tô được phác thảo, hiển thị một cách sống động. Vòng eo thon gọn và đường hông tròn trịa mang hình dáng quả đào đầy đặn, quyến rũ.

Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng thở sau lưng rõ ràng trở nên dày đặc và nặng nề hơn...

Ân Tô Tô phản ứng muộn màng, sợ đến tái mặt, cô quay người lại, đôi mắt sáng trợn lên hoảng loạn, tình cờ chạm phải đôi mắt đen không đáy của người đàn ông.

"Phí tiên sinh?" Ân Tô Tô sợ đến mức giọng nói gần như lạc điệu, "Sao lại là anh?"

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Tôi ở bên ngoài thử cà vạt, nghe em gọi giúp đỡ, liền đi vào."

Mặt Ân Tô Tô đột nhiên đỏ bừng, cô tức giận hỏi: "Cô trợ lý đâu?"

Phí Nghi Chu rất bình tĩnh nói: "Không biết."

Ân Tô Tô: "..."

Anh vừa mới kéo khóa kéo cho cô, chẳng phải toàn bộ lưng cô đều lộ ra trước anh sao?

Cái tên... lưu manh này.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Ân Tô Tô bực mình đến mức quên mất việc duy trì hình tượng thục nữ của mình, cô giơ tay kéo mạnh cà vạt của anh để trút giận: "Cho dù cô trợ lý không có ở đây, anh cũng có thể giúp tôi tìm một cô gái mà?"

Phí Nghi Chu bình tĩnh hơn nói: "Em sẽ sớm trở thành vợ tôi, tôi kéo khóa cho em thì có sao?"

"..." Tức giận muốn chết, nhưng lại không thể biểu đạt được.

Nửa phút sau, Ân Tô Tô chỉnh lại bộ sườn xám của mình với khuôn mặt đỏ bừng, rời khỏi phòng thay đồ. Khi quay đầu lại, thấy Thái tử gia nghiêm túc giở trò lưu manh nào đó cũng bước ra.

Đôi mắt của Ân Tô Tô vô thức dõi theo người đàn ông.

Cô nhìn thấy anh đứng cách cô vài bước, dùng cả hai tay cài khuy áo vest, bắt đầu từ dưới lên trên, không vội vàng, khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh, đường nét yết hầu và quai hàm rõ ràng, lưu loát.

Chỉ là cài nút, chỉ cần đứng đó, chính là một cảnh tượng đáng chú ý.

Ân Tô Tô bị mê hoặc bởi cảnh tượng này, đôi mắt cô dần dần ngước lên dọc theo bàn tay khéo léo của anh, rồi cô nhận thấy chiếc cà vạt mới có cùng nguồn gốc với chiếc sườn xám cô đang mặc, hơi lệch.

Chắc chắn vừa rồi nó đã bị cô nắm làm lệch đi.

"..." Một luồng nhiệt đột nhiên bốc lên bên tai cô, mặt cô như bốc cháy. Ân Tô Tô nghĩ đến gì đó, cô ho khan nhìn đi chỗ khác, ân cần nhắc nhở: "Cà vạt của anh hơi lệch."

Phí Nghi Chu nghe được thanh âm, động tác do dự nửa giây, sau đó thấp giọng nói: "Tôi không nhìn thấy."

Ân Tô Tô cuộn tròn ngón trỏ, lặng lẽ gãi vào lòng bàn tay.

Ánh mắt Phí Nghi Chu không nghiêng không lệch mà nhìn cô, nói: "Làm phiền rồi."

Giúp anh chỉnh lại cà vạt là chuyện dễ dàng.

Ân Tô Tô sẵn lòng giúp đỡ, cô mím môi hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Phí Nghi Chu.

Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, mùi hương lạnh lẽo bay trong không khí lại trở nên nồng đậm hơn.

Nhịp tim cô đập như sấm, đập vào màng nhĩ như trống, cô vô thức nín thở, đôi tay giơ lên ​​run rẩy không thể nhận ra, cuối cùng nắm vào cà vạt của người đàn ông.

Chất liệu lụa băng lạnh, màu đậm và dày, hôn lên đầu ngón tay thanh tú của cô.

Hơi thở mát lạnh của người đàn ông thổi qua cô, không biết là cố ý hay vô ý, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc xõa trên trán cô.

Một vài giây ngắn ngủi tựa như hàng thế kỷ.

Sau khi vuốt thẳng chiếc cà vạt bị lệch, Ân Tô Tô thả lỏng một chút, nhích người định rời đi. Nhưng đúng lúc này, một cánh tay dài khỏe khoắn từ phía sau vòng qua cô, trực tiếp ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, chặn đường cô.

"..." Ân Tô Tô giật mình, đột nhiên ngước mắt lên.

"Còn sợ tôi như vậy?" Đôi mắt nâu nhạt của Phí Nghi Chu tối sầm lại, anh nhìn thẳng vào cô, giọng nói nhẹ nhàng.

Ân Tô Tô nuốt nước bọt cái "ực", không trả lời, hai tay cô theo phản xạ nắm lấy tay anh, cố gắng thoát ra.

"Không phải trốn." Phí Nghi Chu tăng thêm lực cánh tay, thấp giọng nói ba chữ.

Ân Tô Tô đóng băng ngay lập tức.

"Để giúp em làm quen với tôi càng sớm càng tốt, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ tiếp xúc cơ thể ở mức độ nhất định mỗi ngày." Phí Nghi Chu nói, tay phải vòng qua người cô, tay trái chậm rãi vuốt v e vòng eo nhỏ nhắn bọc trong chiếc sườn xám, "Từ dễ đến khó, bắt đầu từ động tác cơ bản nhất, ý em thế nào?"

Ân Tô Tô: "..."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
← [[Truyện:Tô Tô - Chương Lỗi biểu thức: Dư toán tử <#content|Ch. Lỗi biểu thức: Dư toán tử <]]
[[Truyện:Tô Tô - Chương Lỗi biểu thức: Dư toán tử <#content|Ch. Lỗi biểu thức: Dư toán tử <]] →
Chương (1-172)