Vay nóng Tinvay

Truyện:Sủng Em Tận Xương - Chương 31

Sủng Em Tận Xương
Trọn bộ 67 chương
Chương 31
31: Kết Hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-67)

Siêu sale Lazada


Edit: Haan

"Có đói không?" Anh ôn nhu hỏi.

Cô hầu như không chút suy nghĩ, ngốc nghếch gật đầu, "Đói."

"Vậy tôi dẫn em đi ăn." Anh nói thêm.

Trình Khanh Khanh hơi gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh.

Xe của anh đậu phía dưới con dốc thoải, Trình Khanh Khanh lên xe, lúc này mới hỏi anh: "Làm sao anh biết tôi ở đây? Anh vẫn luôn đi theo tôi sao?"

Anh đánh tay lái, làm chiếc xe quay đầu, "Tôi không đi theo em, chỉ là em vừa vặn đi trước mặt tôi mà thôi."

"..." Trình Khanh Khanh cười khẽ một tiếng, không nói lời nào.

Qua gương chiếu hậu Bạch Duyên Đình thấy sợi dây chuyền trước ngực cô biến mất, liền hỏi: "Dây chuyền của em đâu?"

Trình Khanh Khanh theo bản năng sờ ngực, nghiêng đầu đi vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi ném đi rồi."

"Ồ... Vậy đúng là tôi thừa lời."

"..."

Bạch Duyên Đình dẫn cô đi ăn ở nhà hàng trung tâm thành phố Mẫn Dương.

Nhưng lòng cô có tâm sự, bữa cơm này cũng vô vị, ra khỏi nhà hàng lên xe, Bạch Duyên Đình lại hỏi: "Tôi đưa em về sao?"

Trình Khanh Khanh ngồi ở ghế sau, dựa đầu vào cửa sổ xe, cô trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng trả lời: "Tôi không muốn về."

"Vậy em muốn đi đâu?"

"Là anh đưa tôi tới đây, anh đi đâu thì tôi đi đó."

Trong miệng anh tràn ra một trận cười, "Lần này không sợ tôi nữa sao?"

Trình Khanh Khanh không trả lời.

Bạch Duyên Đình đưa cô đến một căn hộ ở thành phố Mẫn Dương của anh. Trình Khanh Khanh theo anh vào trong, căn hộ này rất lớn, nhưng cũng giống như biệt thự của anh, bài trí bên trong rất đơn giản.

Cô chặc lưỡi, "Nhà của anh đúng là nhiều thật." Bạch Duyên Đình vào bếp rót cho cô một ly nước, cười: "Nếu em muốn, tôi sẽ tặng em mấy căn."

Trình Khanh Khanh nhún nhún vai, "Thôi đi." Uống nước mà anh đưa, cô lại nói, "Tôi muốn đi tắm, anh có quần áo để tôi thay không?"

Bạch Duyên Đình tựa như ngẩn người, lập tức dùng ngón trỏ gõ ấn đường: "À... Chỉ có áo ngủ của tôi thôi."

Trình Khanh Khanh hơi suy nghĩ một chút, "Cũng được."

Bạch Duyên Đình tìm ra một cái áo ngủ cho cô từ trong phòng.

Trình Khanh Khanh đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, cô nặng nề thở dài, lấy điện thoại di động trong túi ra, mở danh sách đen, chằn chịt trên đó  đều là cuộc của Bạch Hạo Hiên, anh ta còn gửi hơn mười tin nhắn, cầu xin cô tha thứ, nhắc đến ký ức ngày xưa, biểu lộ sự chân thành, mỗi tin đều nhắn một đống chữ.

Trình Khanh Khanh trào phúng cười, xóa bỏ hết những thứ này, sau đó tắt máy.

Tắm rửa xong đi ra, Bạch Duyên Đình đang ngồi trên sofa đọc tạp chí, anh mặc một cái áo bóng chày cổ tròn màu trắng, phía dưới là một chiếc quần bình thường màu đen.

Ăn mặc tùy ý như vậy làm anh trẻ hơn mọi ngày rất nhiều, ánh sáng nhu hòa rơi trên đỉnh đầu, nương theo hương vị hormone nam nồng đậm trên người anh, càng tăng thêm sức quyến rũ không thể nói thành lời.

Cô chưa từng cẩn thận quan sát người đàn ông này.

Vốn là một nhân vật không quan trọng trong cuộc sống của cô.

Nhưng không ngờ, trong đêm khuya này, khi cô đầy thương tích lại có anh làm bạn.

Thứ vận mệnh này, cũng thật sự rất buồn cười.

Cô đi tới ngồi xuống sofa đối diện anh, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô từ trên tạp chí, trong mắt hiện lên một tia khác thường, nhưng rất nhanh anh liền dời mắt đi, làm như lơ đãng hỏi: "Em tắm xong chưa?"

"Anh thích tôi sao?"

Thân thể Bạch Duyên Đình cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía cô, mà cô cũng lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Anh luôn luôn bình tĩnh lúc này lại đột nhiên có vẻ dồn dập, anh nắm nửa nắm tay đặt bên môi ho khan một tiếng, bối rối dời ánh mắt.

Cũng không biết qua bao lâu, anh mới khẽ đáp một tiếng, "Ừ."

Kỳ thực Trình Khanh Khanh cũng chỉ muốn thăm dò thử một chút, không ôm hy vọng gì.

Không ngờ anh lại thừa nhận dứt khoát như vậy, ngược lại làm cho Trình Khanh Khanh lấy làm kinh hãi, người như anh vậy mà thích cô.

Cô hít sâu một hơi, "Chúng ta lên giường đi!"

"..." Vẻ mặt anh không dám tin nhìn cô, nét mặt cô nghiêm túc, lúc nói những lời này cũng rất trịnh trọng.

Hiển nhiên, cô không phải đang nói giỡn với anh, nhưng Bạch Duyên Đình lại không dám cho là thật, anh khiển trách trừng mắt nhìn cô một cái, như đang đối mặt với một đứa bé nghịch ngợm tùy hứng, hời hợt ném ra một câu: "Em nói bậy bạ gì đó?"

"Tôi không có nói bậy, không phải anh thích tôi sao? Đã như vậy, thì chúng ta lên giường!"

Bạch Duyên Đình thở dài một hơi, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, "Không nên dùng phương thức này để trả thù, đối với em không có chỗ nào tốt cả."

Cô không trả lời, đứng dậy đi đến trước mặt anh, cởi chiếc áo choàng tắm duy nhất trên người, ngồi lên đùi anh.

Bạch Duyên Đình: "!!!!!!!!!!"

Người anh như bị kim đâm, lúc này lưng anh cứng đờ không dám nhúc nhích, ánh mắt anh nhìn về phía cô, nhưng liếc qua liền nhìn thấy cảnh đẹp của cô không xót thứ gì, anh vội vàng quay đầu sang một bên, giọng nói vừa bối rối lại vừa căng thẳng, "Em làm gì vậy?! Mau đi xuống đi!"

Cô vẫn không nói lời nào, trực tiếp hôn lên khóe miệng anh.

Bạch Duyên Đình hít ngụm khí lạnh, anh muốn ôm cô xuống, nhưng trên người cô không mặc gì, tay anh vừa đỡ lên liền đụng phải tấm lưng trơn bóng của cô.

Anh chỉ cảm thấy chỗ ngón tay chạm vào như có ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến nỗi anh vội vàng buông tay ra, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.

Nhưng nụ hôn của cô đã chậm rãi đi xuống, cô cởi áo sơ mi của anh ra, trực tiếp dán môi lên.

Bạch Duyên Đình chỉ cảm thấy như uống phải thuốc mê.

Vốn anh gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh, giờ phút này đầu lại choáng váng như hồ loãng, thân thể anh cứng ngắc, không dám nhìn lên người cô, tay cũng không biết nên đặt ở chỗ nào, anh liếm liếm đôi môi khô, dùng giọng nói hoàn toàn biến đổi nói: "Khanh Khanh, em mau xuống đi, như vậy không tốt cho em đâu, mau xuống đi!!!!"

Thế nhưng cô giống như không nghe thấy lời anh nói, hai tay vụng về ngao du trên người anh, từ ngực đến thắt lưng, sau đó luống cuống vội vàng cởi khóa quần anh ra.

"Shh!!!!" Anh thở dốc vì kinh ngạc, cũng không kịp nghĩ nhiều, nắm eo muốn kéo cô ra khỏi người anh.

Nhưng thứ nhất là cô dính chặt lấy anh, thứ hai là anh phát hiện hai tay mình căn bản không có sức lực, bàn tay vừa chạm vào làn da cô, cả người anh liền mềm nhũn không chịu được.

Cô cởi dây nịt của anh ra, lại kéo quần anh xuống, cô nhìn thoáng qua, cười khẽ một tiếng, "Nhìn kìa, không phải anh cũng muốn sao?"

Bạch Duyên Đình suy sụp tinh thần tựa đầu vào sofa.

Anh đã lớn như vậy, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể đào một cái lỗ để chôn mình xuống.

Mà cô vừa gấp gáp lại vừa hốt hoảng, như thể nếu không làm nhanh thì sẽ hối hận, trực tiếp ngồi xuống.

Bạch Duyên Đình nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, nhưng thấy cô cũng nhe răng trợn mắt, anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Có đau không?"

Cô gật đầu, "Đau."

Đối với vật nhỏ này, anh thật sự không biết nên nói thế nào, anh bất đắc dĩ cười, "Tôi cũng đau."

Chuyện này đã thành kết cục định trước, anh cũng không muốn giãy dụa nữa, hơn nữa chính anh cũng biết rõ, bản thân đấu tranh "khẩu thị tâm phi" đến cỡ nào.

Anh dứt khoát xoay người đặt cô dưới thân.

Anh sống lâu như vậy, cô chính là người phụ nữ đầu tiên của anh, lúc trước anh không hiểu chuyện nam nữ.

Cũng may năng lực tự học của anh mạnh mẽ, khả năng lĩnh ngộ cũng tốt, chỉ chốc lát sau, cảm giác đau đớn kia liền tiêu tán đi rất nhiều.

Đêm nay, bọn họ từ trên sofa cho đến trên giường, sau khi xong chuyện cô đã mệt mỏi đến mức không đứng dậy nổi, anh ôm cô vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô.

"Em không cần lo lắng, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

Cô nhắm mắt lại, hữu khí vô lực trả lời, "Tôi không cần anh chịu trách nhiệm với tôi."

Nghe cô nói vậy, trong lòng anhn khổ sở, anh cũng biết đại khái động cơ tối nay của cô, hoặc nói đó là một cách trả thù, hoặc là một cách để trút giận, dù sao cũng không phải là vì thích anh.

Nhưng anh không nghĩ nhiều như vậy, tuy rằng lúc trước anh không có kinh nghiệm gì, nhưng anh khẳng định đây là đêm đầu tiên của cô.

Chuyện anh là người đàn ông đầu tiên của cô khiến anh hết sức kinh  ngạc và vui mừng, mặc kệ cô có thích anh hay không, nếu hai người đã phát sinh chuyện thân mật như vậy, anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

"Vậy em chịu trách nhiệm với tôi đi!"

Trình Khanh Khanh ngẩn người, mở mắt nhìn anh.

Anh cũng dùng chính ánh mắt thâm trầm đó nhìn lại cô.

Đôi mắt nai kia của anh thật đúng là xinh đẹp, ướt át, mặc dù không cười cũng như có ẩn chứa tình cảm, lẳng lặng nhìn người khác như vậy, e là không người phụ nữ nào có thể chống đỡ nổi.

Chỉ là... Cô đang bị mắc kẹt bởi những sự tổn thương của tình yêu, cô đã mất đi khả năng tán thưởng những điều này.

Cô lẳng lặng nhìn anh không nói lời nào, anh lại nói: "Là em ngủ với tôi, chẳng lẽ em muốn phủi mông bỏ đi sao?"

"..." Trình Khanh Khanh cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói cũng đúng, liền gật đầu, "Vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm với anh như thế nào?"

"Kết hôn với tôi!"

Trình Khanh Khanh hơi suy nghĩ một chút, "Được thôi."

Kết hôn với anh, sau này không phải ngày nào Bạch Hạo Hiên cũng gọi cô là chị dâu hay sao?

Đêm nay có lẽ là lần điên cuồng duy nhất của Trình Khanh Khanh từ nhỏ đến giờ, trước kia cô vẫn luôn nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận của một cô gái ngoan ngoãn.

Từ nhỏ cô đã có thành tích ưu tú, là "con nhà người ta" trong miệng mọi người, cô đam mê nhiếp ảnh từ nhỏ, nhưng cha mẹ không cho phép cô thực hiên, cô liền ngoan ngoãn buông tha chuyện chụp ảnh mà chuyên tâm học nhạc.

Cô một đường ngoan ngoãn lớn lên, chưa từng làm bất cứ chuyện gì khác thường.

Nhưng hiện tại, cô lại có thể phóng khoáng như thế, cởi sạch quần áo xuất hiện trước mặt một người đàn ông, lại còn có thể chủ động quyến rũ anh, dường như không có bất kỳ sự ngượng ngùng nào, giống như là chuyện ăn mặc bình thường.

Đây chính là lần đầu tiên của cô...

Cảm thụ được bao nhiêu tư vị trong đó, cô chỉ biết ở thời điểm sung sướng nhất, cô lại lệ rơi đầy mặt.

Cứ thoải mái tự nhiên như vậy giao mình cho một người đàn ông chưa quen thuộc, thậm chí còn đồng ý kết hôn với anh.

Trình Khanh Khanh cảm thấy tất cả sự điên cuồng của cả đời cô đều được dùng ở chỗ này.

Cô cũng không biết vì sao mình lại làm vậy, rốt cuộc là sức mạnh gì thúc đẩy cô làm như vậy đây? Trả thù sao? Hay là trút giận? Hình như đều không phải, cô chỉ cảm thấy trái tim mình quá đau đớn, cô nhất định phải dùng một phương thức cực đoan điên cuồng để xua tan cơn đau thấu tim gan này.

Hình như cô đột nhiên biến thành một người khác.

Cô biết rõ, chỉ có biến thành một người khác mới có thể làm cho mình không nghĩ đến sự khó chịu trong lòng, chỉ có biến thành một người khác mới có dũng khí cãi nhau với ba mẹ.

Cô nói với bọn họ rằng cô muốn gả cho Bạch Duyên Đình.

Bọn họ cảm thấy cô điên rồi, sắc mặt cô bình tĩnh nói cho họ biết chuyện Bạch Hạo Hiên phản bội cô, vẻ mặt cô kiên định, cô nhất định phải gả cho Bạch Duyên Đình.

Đối với lời cô nói, bọn họ kinh ngạc không thôi, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, cuối cùng dưới sự kiên trì mãnh liệt của cô, bọn họ cũng phải đồng ý cho cô và Bạch Duyên Đình kết hôn.

Hãy xem đi, ba mẹ chưa từng thỏa hiệp với cô, cũng có lúc thỏa hiệp.

Dương Hân cùng Bạch Tuệ Nhiễm cũng biết chuyện này, trong đó xúc động mạnh nhất chính là Bạch Tuệ Nhiễm.

Có lẽ cô ấy cũng biết chuyện của Bạch Hạo Hiên và Lương San, cô ấy đứng ở giữa rất khó xử, nhưng đối với quyết định của cô cô ấy không thể can thiệp, chỉ không ngừng khuyên cô phải bình tĩnh một chút.

Có thể thấy được, Bạch Duyên Đình thật sự muốn kết hôn với cô.

Từ sau khi hai người trở về từ Mẫn Dương, anh thường xuyên mang theo túi lớn túi nhỏ tới nhà cô, anh là người đặc biệt có tài lãnh đạo lại vô cùng hòa đồng, tự nhiên cũng biết cách để đánh bại ba mẹ cô.

Ba cô là kỹ sư xây dựng, Bạch Duyên Đình vì lấy lòng ông, đem hết tất cả hạng mục công trình dưới tay giao hết cho ông.

Ba Trình vốn là người phản đối nhiều nhất, nhưng chậm rãi, ông cũng tán thành Bạch Duyên Đình là con rể tương lai.

Mẹ Trình tiếp xúc với Bạch Duyên Đình mấy lần cũng cảm thấy anh thành thục ổn trọng lại hiểu chuyện, hơn nữa Trình Khanh Khanh mãnh liệt kiên trì, bà cũng không có gì để nói nữa, chỉ là lúc bà đối mặt với dì Văn có chút xấu hổ.

Vốn là các bà nghĩ sau này Trình Khanh Khanh sẽ gả cho Bạch Hạo Hiên.

Trình Khanh Khanh hy vọng hôn lễ có thể tổ chức sớm một chút, tốt nhất là tổ chức xong trước khi kỳ nghỉ hè chấm dứt.

Bạch Duyên Đình đều nghe theo tất cả yêu cầu của cô, quả nhiên sau khi trở về liền bắt tay vào chuẩn bị chuyện hôn lễ.

Bạch Hạo Hiên tới tìm cô vài lần, nhưng cô đều tránh mặt không gặp.

Hôm nay, cô và Bạch Duyên Đình cùng nhau thương lượng chuyện hôn sự trong biệt thự trên đường Nam Giang, Bạch Hạo Hiên lại đột nhiên xông vào.

Vốn Bạch Duyên Đình lo lắng trong khoảng thời gian này Bạch Hạo Hiên sẽ đến quấy rầy cô, nên sắp xếp cho cô hai vệ sĩ, mỗi lần Bạch Hạo Hiên muốn gặp cô đều bị vệ sĩ ngăn lại.

Nhưng hôm nay, có lẽ anh ta quyết tâm không thể không gặp được cô, không biết từ nơi nào tìm ra hai người gây rối.

Trong lúc hai người đó đọ sức với hai vệ sĩ, anh ta trực tiếp đẩy cửa xông vào.

Đã lâu không nhìn thấy anh ta, anh ta trở nên tiều tụy, cả người gầy đến không thể tưởng tượng được.

Đương nhiên, đây cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, cô phát hiện ra, lúc cô đối mặt với anh ta, trái tim cô vẫn còn đau đớn đớn dữ dội, thở một hơi cũng làm cho lồng ngực như bị xé rách.

Cô đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, xem ra, nỗ lực của cô còn chưa đủ.

Vẻ mặt Bạch Hạo Hiên nhìn qua đau khổ không chịu nổi, hai mắt anh ta đỏ lên, trong đôi mắt có ẩn chứa nước mắt, đôi môi khô đến lột da run rẩy, hồi lâu mới có thể mở miệng.

"Khanh Khanh, chúng ta nói chuyện một chút có được không?" Giọng nói của anh ta khàn khàn đến kỳ cục, giống như có người kề dao vào cổ họng.

Quen biết anh ta lâu như vậy, cô chưa từng thấy qua bộ dạng này.

Mặc dù lúc còn nhỏ người khác cười nhạo anh ta không có ba, là con ngoài giá thú, một đống trẻ con vây quanh ném đá, anh ta bị đánh đến thương tích đầy người cũng chưa từng khó chịu như bây giờ.

Thế nhưng Trình Khanh Khanh hình như không thấy anh ta đáng thương, mặt không chút thay đổi hướng nói với anh ta: "Tôi và anh không có gì để nói, nếu như anh nhất định phải nói.

Vậy tôi để cho chồng tôi thay mặt nói chuyện với anh."

"Chồng em?" Hai chữ này đâm vào Bạch hạo hiên làm đôi mắt anh ta tràn đầy khổ sở.

Bạch Duyên Đình lúc này bắt đầu ngăn cản, ánh mắt anh lạnh băng, sắc mặt ngưng trọng, cả người lộ ra khí thế đáng sợ, phảng phất như chỉ cần có người dám tới gần một bước, anh liền có thể đưa tay bẻ gảy cổ của người đó.

"Hạo Hiên, nếu chuyện của cậu và Khanh Khanh đã qua rồi, vậy hãy phóng mắt nhìn về phía trước đi, ở đây đeo bám theo cô ấy thì có được gì? Huống chi, rất nhanh nữa thôi cô ấy sẽ trở thành chị dâu của cậu, dây dưa không rõ với chị dâu mình, cậu hy vọng Bạch gia trở thành trò cười của thiên hạ hay sao?"

"Chị dâu?" Bạch Hạo Hiên cắn răn nói ra hai chữ này, đột nhiên cất tiếng cười to, cũng không biết cười bao lâu, anh ta đột nhiên nặng nề gào lên một tiếng, giống như âm thanh của dã thú tuyệt vọng gào thét, "Trình Khanh Khanh, em dựa vào cái gì mà đối xử với anh như vậy?!"

Trình Khanh Khanh cảm thấy rất buồn cười, cô dựa vào cái gì đối xử với anh ta như vậy? Vậy tại sao anh ta không tự hỏi mình như vậy khi anh ta lên giường với người phụ nữ khác, âm thầm đâm cô một dao?

Cô yên lặng dời ánh mắt, để lại cho anh ta một bóng lưng lạnh lùng.

Là câu trả lời của cô, hiện tại cô đã không còn lời nào để nói với anh ta, kể cả nỗi đau khổ của anh ta, cô cũng không nhìn thấy!

Sau đó Bạch Duyên Đình gọi vài người đến mang Bạch Hạo Hiên đi, Trình Khanh Khanh đã quên mất ngày hôm đó rốt cuộc cô có rơi lệ hay không.

Chỉ là sau khi Bạch Hạo Hiên bị người ta mang đi, cô nhớ rõ Bạch Duyên Đình ôn nhu nói với cô: "Khanh Khanh, có anh ở đây, em không cần phải sợ hãi điều gì cả, em có hiểu không?"

Sau đó không lâu, cô và Bạch Duyên Đình kết hôn, Bạch Tuệ Nhiễm và Dương Hân là phù dâu của cô, kết hôn không được mấy ngày cô liền trở lại trường học.

Trường của cô ở Bắc Kinh, cách xa Ký thị.

Sau khi trở lại trường, không biết bởi vì thoát khỏi bầu không khí âm u của Ký thị hau là do học tập nặng nề khiến cô tạm thời quên đi nỗi đau, trái tim cô cũng dần dần bình tĩnh lại.

Mãi cho đến khi hoàn toàn bình tĩnh, cô mới phát hiện ra mình đã phạm sai lầm thế nào.

Cô quá vô trách nhiệm với bản thân, cũng quá vô trách nhiệm với Bạch Duyên Đình.  

Vì trốn tránh nỗi đau của mình mà cô tùy tiện trao thân cho anh, tùy tiện gả cho anh, cho dù cô biết rõ căn bản mình không thích anh, mà ngay từ đầu cô đã lợi dụng tình yêu của anh đối với cô.

Cô biết mình đã sai rồi, nhưng cô lại không có tư cách hối hận.

Trong một khoảng thời gian rất dài cô không biết nên đối mặt với Bạch Duyên Đình như thế nào, không biết nên đối xử với cuộc hôn nhân này của họ như thế nào.

Cô hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc, tham gia các giải đấu, quay lại với nhiếp ảnh đã từng đánh mất, chạy đến khắp nơi chụp ảnh.

Ngay cả năm mới cô cũng lấy lí do thi đấu mà không trở về, thật ra cô biết rõ, bản thân là một kẻ nhát gan, không dám đối mặt với sai lầm của mình mà thôi.

Nhưng cô không trở về, Bạch Duyên Đình lại tới tìm cô.

Người khôn khéo như anh lại hồ đồ trong chuyện này, anh thật sự cho rằng cô bận rộn thi đấu không thể về nhà, thậm chí còn chạy từ xa tới nấu ăn cho cô.

Mà cô, cũng thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Lúc anh ở Bắc Kinh, cô luôn lấy cớ luyện tập căng thẳng, mỗi ngày đều ra ngoài sớm, rất muộn mới trở về, để tránh phải giáp mặt với anh, cô sợ hãi khi đối mặt với anh.

Vừa nhìn thấy anh, cô luôn không thể nhịn được thấy đau khổ, nhịn không được sự chua xót.

Cô phụ lòng anh, nhưng cô không biết nên bù đắp thế nào, bởi vì cái anh muốn, cô không cho được.

Cô không có biện pháp nào trong thời gian ngắn như vậy đi ra từ trong bóng tối của tình yêu.

Chỉ là, khi anh muốn cô cô cũng không từ chối.

Tất cả đều là do cô mà nên, trở thành vợ của anh, cũng là lựa chọn của cô, cô không có tư cách từ chối yêu cầu hợp lí như vậy của chồng mình.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, chậm rãi, cô và anh kết hôn cũng đã gần một năm.  

Một năm nay, cô vẫn luôn trốn ở Bắc Kinh, Bạch Duyên Đình thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô.

Nhưng hai người trao đổi rất ít, chỉ có buổi tối ở trên giường làm chuyện vợ chồng mới giống như một cặp đôi bình thường.

Mỗi khi kết thúc cô liền ngủ say, còn anh trước khi đi ngủ luôn nói chuyện với cô.

Có thể nhìn ra được, anh thật sự muốn trao đổi với cô nhiều hơn một chút, nhưng cô thật sự không có cách nào đáp lại anh.

Mối quan hệ này đã được duy trì cho đến khi cô phát hiện ra rằng mình mang thai.

Trong căn hộ Bạch Duyên Đình thuê cho cô, cô nhìn chằm chằm hai vạch này hồi lâu, thân thể tựa như bị đông cứng lại.  

Một lúc lâu sau cô mới thở dài một tiếng, nặng nề ngã xuống sofa, đột nhiên cảm thấy tâm trạng thấp xuống trầm trọng.

Vừa vặn hôm nay Bạch Duyên Đình tới tìm cô, anh dẫn cô ra ngoài ăn cơm.

Trên xe, anh dịu dàng hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"

Trình Khanh Khanh suy nghĩ một chút, "Muốn ăn cay." Vừa nói ra khỏi miệng cô mới phát hiện, trong khoảng thời gian này cô đặc biệt thích ăn cay, người ta nói, nam chua nữ cay, xem ra, trong bụng cô là một cô bé.

Vừa nghĩ đến con gái nhỏ của mình, trái tim cô lại trầm xuống.

Bạch Duyên Đình dẫn cô đến một nhà hàng kiểu Trung được trang trí theo phong cách cổ xưa.

Tuy rằng anh không thường xuyên qua bên này, nhưng cô phát hiện hình như anh rất quen thuộc với những nhà hàng ở đây.

Anh gọi cho cô một món cá nấu cay, gọi thêm cua lớn, còn có sườn hầm củ sen cô thích ăn, một bàn đầy thức ăn, đặc biệt phong phú.

Anh vô cùng tỉ mỉ gắp thức ăn cho cô, dịu dàng dặn dò cô ăn nhiều hơn một chút.

Sự ân cần dịu dàng của anh khiến cô cảm thấy áy náy, vốn cô định yên lặng xử lý đứa bé, nhưng nhìn dáng vẻ của anh cô lại không đành lòng, liền thở dài một hơi, nói với anh: "Duyên Đình, em mang thai."

Động tác lột cua của Bạch Duyên Đình ngừng một lát, vẻ mặt không dám tin nhìn cô, "Em... Em vừa nói gì?"

"Em nói em mang thai, có lẽ đã hai tháng rồi!"

Trong một khoảng thời gian rất dài, anh cứ ngồi thẳng tấp ở phía đối diện như vậy, sững sờ nhìn cô, cũng không biết qua bao lâu, anh mới hoàn hồn, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "À, như vậy à." Bưng trà lên uống một ngụm, nhưng người từ trước tới nay giở tay nhấc chân đều ưu nhã như anh lại khẩn trương tới mức vẩy nước trà ra cả người.

Anh vừa hoảng loạn lại xấu hổ rút khăn giấy ra lau quần áo, lau xong đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng đẩy cá nấu cay trước mặt cô sang một bên: "Nếu em đã mang thai, đừng ăn những thứ kích thích này, để anh bảo bọn họ làm thêm canh cá trích."

"Không... Không cần đâu."

Nhưng anh không nói gì gọi phục vụ làm món canh cá trích.

Chuyện mang thai của cô khiến anh trở nên căng thẳng như vậy, điều này càng làm cho cô không biết mở miệng thế nào.

"Nếu đã mang thai, vậy em cứ tạm thời nghỉ học đi.

Về nhà sống, có mẹ em chăm sóc, cũng tiện cho em dưỡng thai thật tốt.

Chờ sau khi sinh con xong, em lại tiếp tục đi học, có được không? Hoặc, em không muốn đi học cũng được, ở nhà chăm sóc đứa trẻ thật tốt, tất cả những thứ khác đều là trách nhiệm của anh."

"Không cần." Giọng điệu của cô mang theo sự sa sút tinh thần, "Em không muốn giữ lại đứa bé này."

"..." Anh trầm mặc một lúc lâu, cô nhìn thấy rõ sự nhiệt tình như lửa trong mắt anh từng chút bị dập tắt, niềm vui trên mặt anh cũng từng chút từng chút một nứt ra.

Trình Khanh Khanh dời mắt không đành lòng nhìn lại, cô cúi đầu, rất yếu ớt giải thích, "Chúng ta đều còn trẻ, sau này sẽ lại có con thôi.

Chỉ là bây giờ em muốn lấy chuyện học hành làm trọng, hơn nữa tuổi của em còn quá nhỏ, vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ."

Anh không nói gì, nhưng cô lại nghe rõ anh thở dài nặng nề, hai người cứ duy trì sự trầm mặc như thế.

Trong chén anh còn nửa phần cơm, nhưng sau đó anh lại không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng ngồi không biết đang nghĩ gì.

Canh cá trích được mang lên, cô không có khẩu vị gì, nhưng nghĩ đây là do anh cố ý gọi cho cô, cô không muốn lãng phí ý tốt của anh, vì vậy cũng cố nén uống một chén.

Ăn cơm xong, dọc theo đường về căn nhà thuê, Bạch Duyên Đình vẫn không nói gì.

Trình Khanh Khanh muốn mở miệng mấy lần, thế nhưng nhìn sắc mặt không tốt của anh cũng không biết nên mở miệng thế nào.

Cứ một đường im lặng như vậy trở về nhà, thẳng đến buổi tối, lúc ngủ Bạch Duyên Đình mới ôm cô nói: "Khanh Khanh, giữ đứa bé này lại có được không em?"

Ngữ khí của anh rất mềm mại, mang theo sự cầu xin nồng đậm, thật sự làm cho người ta không đành lòng.

Trong bóng đêm, Trình Khanh Khanh mở to hai mắt một lúc lâu cũng không nói gì.

"Tuy rằng sau này chúng ta sẽ có thêm con, nhưng bất kỳ đứa bé nào em sinh cho anh anh đều không muốn bỏ lỡ, cho nên em hãy sinh nó ra có được không? Sau khi sinh xong, em muốn làm gì cũng được, đứa bé để anh chăm sóc, được không em?"

Một lúc lâu sau, cô sa sút tinh thần thở dài, "Được."

Cô không có tư cách từ chối nghĩa vụ của mình với tư cách là một người vợ, và không có cách nào để từ chối trách nhiệm sinh con cho anh.

Bạch Duyên Đình nhanh chóng làm thủ tục nghỉ học cho cô, mà cô cũng trở về biệt thự của họ ở đường Nam Giang.

Mẹ Trình biết tin cô mang thai, rất vui vẻ, mỗi ngày đều tới nấu cơm cho cô, có đôi khi cũng dạy cô làm một ít đồ dùng cho em bé.

Thời điểm Trình Khanh Khanh vừa bắt đầu biết mình mang thai cô rất sợ hãi.

Thứ nhất cô căn bản chưa hề chuẩn bị tâm lý.

Thứ hai quan hệ của cô và Bạch Duyên Đình vốn không giống với những cặp vợ chồng khác, có con trái lại là một gánh nặng.

Thế nhưng sau khi cô đã thỏa hiệp sẽ sinh đứa bé này ra thì cô dần dần có một loại cảm giác khác.

Vừa nghĩ đến có một tiểu bảo bối lớn lên trong cơ thể mình, cô ít nhiều cũng chờ mong, cho nên lúc mẹ Trình dạy cô làm giày nhỏ và quần áo nhỏ cho em bé cô hết sức chăm chú.

"Con đó! Lúc trước khi con la hét muốn gả cho Duyên Đình, chúng ta đều không thể lay chuyển được, con có biết lúc đó mẹ và ba con sắp bị con làm cho tức chết.

Còn tưởng rằng con thích Duyên Đình đến cỡ nào, ai biết được sau khi kết hôn con lại luôn trốn tránh nó, con đừng lấy việc học gì đó để lừa mẹ.

Mẹ là mẹ con, còn không biết con sao!" Mẹ Trình liếc mắt một cái lại nói: "Đứa nhỏ Duyên Đình này cũng rất có năng lực.

Những lúc con không có ở đây, thường xuyên thay con tận hiếu, Khanh Khanh à, nghe mẹ khuyên một câu, mặc kệ trước kia vì sao con gả cho nó.

Nếu bây giờ sự tình đã định như vậy rồi, vậy thì hãy sống cùng nó thật tốt đi, bây giờ không phải ngay cả con cũng có rồi sao? Chuyện trong quá khứ, nên buông xuống thì buông xuống, không nên tự chuốc thêm phiền."

Trình Khanh Khanh cười phì một tiếng, "Lúc trước con muốn gả cho anh ấy mẹ phản đối rất lợi hại mà, như thế nào, mới qua có một năm, thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, hài lòng với anh ấy như vậy?"

"Con đừng có đánh trống lãng với mẹ, lời mẹ vừa nói con nghe rõ chưa? Sống thật tốt với Duyên Đình, hiểu chưa?"

Trình Khanh Khanh không nói gì, cô thật sự không biết nên trả lời lời bà như thế nào.

Sống thật tốt với Duyên Đình sao? Coi anh như một người chồng mà chung sống? Cô có thể làm điều đó không?

Nghĩ tới đây, trong lòng Trình Khanh Khanh liền nổi lên sự khó chịu không thể ngăn chặn.

Có lẽ còn cần thêm chút thời gian, có lẽ, chờ một ngày cô triệt để buông xuống, cô liền có thể tiếp nhận anh.

Cô trở lại Ký thị, Bạch Duyên Đình cũng rất vui vẻ, mỗi ngày anh đều trở về rất sớm, mỗi lần nhìn thấy cô, anh luôn tràn ngập nụ cười thỏa mãn.

Thế nhưng Trình Khanh Khanh vẫn không biết nên đối mặt với anh thế nào như cũ, mặc dù cô hiện tại đã mang thai con của người đàn ông này.

Cô có chút trốn tránh tiếp xúc với anh, mỗi lần hai người ngồi cùng một chỗ, luôn là anh nói chuyện cô nghe, thỉnh thoảng trả lời một câu cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Ngược lại anh rất thông cảm cho cô, cô mang thai anh cũng không đòi ở chung với cô, còn mời một dì có chuyên môn đến chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của cô.

Dương Hân đến thăm cô vài lần, la hét muốn làm mẹ nuôi của con cô.

Dương Hân cũng là sinh viên nghệ thuật như cô, chỉ có điều cô ấy học diễn xuất, còn Trình Khanh Khanh học âm nhạc.

Dưới trướng công ty Bạch Duyên Đình có một công ty giải trí quy mô lớn.

Mấy tháng trước, công ty giải trí này tuyển thực tập, Dương Hân biết được, liền nói với cô một câu.

Trình Khanh Khanh đề cử cô ấy cho Bạch Duyên Đình, Bạch Duyên Đình cũng không hỏi nhiều, chào hỏi người phụ trách công ty giải trí, Dương Hân liền thuận lợi tiến vào huấn luyện.

"Gần đây cậu thế nào? Huấn luyện có vất vả không?"

Dương Hân trời sinh là một người lạc quan, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô ấy oán giận.

Lúc này nghe cô hỏi như vậy, cô ấy liền phất phất tay, "Vất vả cái gì chứ! Không vất vả!"

Trình Khanh Khanh cười nhẹ, "Vài năm nữa cậu debut thành minh tinh cũng đừng quên mình đó nha!"

Dương Hân liếc nhìn cô một cái, "Sao có thể quên cậu chứ? Mình còn đặt trước đứa cháu nhỏ trong bụng cậu mà!"

Hai người cười cười nói nói, thời gian cứ trôi qua như vậy.

Bạch Tuệ Nhiễm có tới thăm cô, nhưng bởi vì có quan hệ với Bạch Hạo Hiên, giữa cô và cô ấy cũng còn không thân mật như trước, có điều là bạn bè, tình bạn nhiều năm như vậy vẫn còn.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua mỗi ngày, Trình Khanh Khanh vốn định sinh con xong liền tiếp tục học hành, sau đó dành thời gian học chụp ảnh.

Nào ngờ cuộc sống thực sự đặc sắc phong phú nằm ngoài dự liệu của mọi người..


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-67)