Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiến Vào Ánh Lửa - Chương 70

Tiến Vào Ánh Lửa
Trọn bộ 71 chương
Chương 70
Ngoại truyện 7
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Siêu sale Lazada


Trịnh Miểu Miểu chưa từng thấy ai nói muốn tiếp tục làm thiểm cẩu một thời gian mà biểu cảm lại nhàn nhạt hờ hững thế này.

Rõ ràng cô ấy không biết lựa lời nói đàng hoàng, anh ta cũng không hề tức giận, không khó chịu chút nào!

Tựa như cô ấy vừa nói ra một lời hết sức bình thường, chỉ vậy thôi.

Cô ấy còn hoài nghi, chẳng lẽ anh ta không có cảm xúc sao?

Còn cảm thấy từ nay về sau, bước qua thời khắc này, giữa họ sẽ có một ranh giới rõ ràng.

Anh ta thật sự muốn buông tay.

Cho nên, khi anh ta mở cửa xe, đặt cô ấy vào ghế phụ, cô ấy đã vòng tay qua cổ anh ta, không cho anh ta đứng dậy rời đi.

"Một thời gian là bao lâu?" Cô ấy hỏi.

Tần Trạch Nguyên chưa kịp hiểu: "Cái gì?"

Trịnh Miểu Miểu nhìn chăm chú vào mắt anh ta, nghiêm túc hỏi: "Anh nói lại làm thiểm cẩu một thời gian nữa, là bao lâu?"

Tần Trạch Nguyên hiểu ra.

Anh ta cúi đầu, nhìn cô bé mà anh ta đã trông chừng từ nhỏ đến lớn, bây giờ đã trổ mã xinh đẹp, duyên dáng thế này, làm người ta vừa thấy đã mềm lòng.

Anh ta không cách nào đối xử tàn nhẫn với cô ấy được.

Trầm mặc một hồi.

Anh ta nói: "Đến hết hôm nay."

Trịnh Miểu Miểu nhìn thời gian, đã sáu giờ tối.

Chỉ còn sáu tiếng nữa là hết ngày.

Cô ấy sẽ dùng sáu tiếng này để xác nhận và cứu vãn tình cảm.

"Được rồi, là anh nói đấy nhé."

Tần Trạch Nguyên cong môi: "Ừ, là anh nói."

Anh ta lái xe đưa cô ấy đi mua thuốc, lại bế cô ấy đặt vào ghế sau, bật đèn trong xe, cúi đầu, nhẹ nhàng bôi thuốc lên mắt cá chân của cô ấy.

Thật ra, anh ta cũng không phải là một người thích ra lệnh, nhưng lúc ngồi đối diện cô ấy, anh ta cũng không thể không nói: "Sau này em đi chậm một chút, cẩn thận một chút, đâu còn là trẻ con nữa, đừng lúc nào cũng làm người ta lo lắng như vậy."

Trịnh Miểu Miểu cúi đầu, thấy anh ta nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô ấy, còn cố tình nói: "Em muốn vậy đấy, thì sao?"

"Thì anh chỉ nhìn thôi, biết làm sao bây giờ?" Tần Trạch Nguyên nhìn cô ấy, "Cứ làm vậy đi, để xem sau này ai chịu được em."

"Anh chịu được không?"

"Anh chịu được hay không chịu được, sau này cũng sẽ không bên em."

"Vậy sau này không ai chịu được em, em sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại, không ai thích em, phải làm sao bây giờ?"

Tần Trạch Nguyên ngừng bôi thuốc cho cô ấy, sau đó lại cười: "Không đâu, sẽ có người thích."

Trịnh Miểu Miểu hỏi: "Anh có thích không?"

"Đừng nói nhảm nữa." Tần Trạch Nguyên bôi thuốc cho cô ấy, sau đó cất đi phần còn lại, "Muốn đi đâu, về nhà hay là nơi nào?"

"Em muốn đi xem phim."

"Được rồi."

Tần Trạch Nguyên đưa cô ấy đến rạp phim gần đó, mua vé xem phim tình cảm.

Chậc, còn là ghế tình nhân.

Trịnh Miểu Miểu cố tình cười anh ta: "Anh cũng biết lợi dụng em quá nhỉ?"

Tần Trạch Nguyên cầm vé trong tay, phất vào đầu cô ấy: "Sau này sẽ không lợi dụng nữa."

Trịnh Miểu Miểu vươn bàn tay thon nhỏ trắng trẻo ra, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Vậy anh có muốn lợi dụng nữa không?"

Cô ấy bị trật chân, ngồi trên sofa trong khu vực chờ, Tần Trạch Nguyên ngồi trên tay vịn, cúi đầu nhìn bàn tay của cô ấy, cảm thấy hơi động lòng.

Hình như chưa từng nắm tay chính thức.

Là mỡ tự dâng đến miệng mèo mà, sao không lợi dụng được chứ?

Tần Trạch Nguyên ho khẽ một tiếng, dời mắt, nắm tay cô ấy: "Em tự đưa ra đấy nhé."

Giống như cô ấy đang ép buộc anh ta nắm tay, cũng hơi xấu hổ.

Bàn tay của anh ta to lớn, hoàn toàn che phủ bàn tay của cô ấy.

Trong lòng bàn tay hơi sần sùi, có một bàn tay mịn màng trơn nhẵn.

Hơi lạnh, mà bàn tay của anh ta lại nóng lên, toát mồ hôi.

"Tần Trạch Nguyên." Trịnh Miểu Miểu cảm giác được độ ẩm trên tay anh ta, cố tình chớp mắt, "Anh nóng à? Hay là căng thẳng?"

Tần Trạch Nguyên mạnh miệng: "Ai căng thẳng? Chỉ là nắm tay thôi, có gì mà căng thẳng?"

"Ồ." Trịnh Miểu Miểu gật đầu, "Vậy là nóng rồi."

Cô ấy vừa nói vừa rút tay ra, "Anh thấy nóng, vậy đừng nắm tay nữa."

Chớp mắt một cái, Tần Trạch Nguyên đã siết chặt ngón tay, giữ tay của cô ấy: "Vì nóng nên mới phải nắm tay em."

"Anh vô lý thế?"

"Tay em lạnh, vừa đủ hạ nhiệt."

Trịnh Miểu Miểu cúi đầu, vụng trộm mỉm cười: "Được rồi."

-

Lát sau, đến giờ soát vé.

Tần Trạch Nguyên đứng dậy, định đỡ cô ấy đi qua, nhưng cô ấy lắc đầu từ chối: "Em không muốn đi, khó chịu."

"Cõng em qua nhé?"

Trịnh Miểu Miểu lắc đầu: "Anh bế em qua."

Tần Trạch Nguyên nhìn quanh khu vực chờ, cũng có mấy cặp tình nhân, nhưng không ai sến súa như vậy.

Anh ta xấu hổ: "Thôi đi, ảnh hưởng xấu."

Trịnh Miểu Miểu giả vờ không vui: "Anh mà đối xử với em như vậy, sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu."

Tần Trạch Nguyên thỏa hiệp, cúi người bế cô ấy: "Bế, bế, bế."

Trịnh Miểu Miểu cong môi, vòng tay qua cổ anh ta, cả người áp lên người anh ta.

Tần Trạch Nguyên lùi lại một chút: "Đừng dính sát vậy chứ."

Trịnh Miểu Miểu nghiêm túc: "Em sợ ngã."

"Sẽ không để em ngã đâu." Tần Trạch Nguyên cảm nhận cơ thể con gái mềm mại áp sát vào người anh ta, mùi hương nhàn nhạt len lỏi vào mũi, anh ta không chịu được nữa, "Em tế nhị một chút được không?"

"Em có làm gì đâu, sao lại không thế nhị, có phải anh nghĩ nhiều không?" Trịnh Miểu Miểu chớp mắt, trông ngây thơ hết sức.

Tần Trạch Nguyên: "..."

Được rồi, cứ coi như anh ta nghĩ sai đi.

Hai người họ thân mật như vậy, thu hút rất nhiều sự chú ý, nam, nữ, già, trẻ, ai ai cũng nhìn họ, có người còn khe khẽ bàn luận.

Trịnh Miểu Miểu không sợ, vùi đầu vào lồng ngực của anh ta, không ai thấy mặt cô ấy, người mất mặt chỉ có Tần Trạch Nguyên.

Một người đàn ông hướng mắt về phía họ, bị Tần Trạch Nguyên mắng: "Nhìn cái gì, ghen tị à?"

Người đàn ông kia quay đầu, không dám nhìn lại.

Trịnh Miểu Miểu vùi đầu vào lồng ngực của anh ta, cười thành tiếng.

Cô ấy cười thế này, giống hệt một nhành hoa run rẩy, cách một lớp quần áo, Tần Trạch Nguyên còn cảm nhận được động tĩnh.

Vải quần áo cũng run run theo động tĩnh đó, hơi ngứa ngáy, thật con mẹ nó không chịu nổi mà.

Tần Trạch Nguyên nghĩ mình rước khổ vào thân rồi.

Sau khi soát vé xong, đi vào trong, Tần Trạch Nguyên đi rất nhanh, vừa đến chỗ ngồi đã đặt người ta xuống ghế, sợ chậm thêm một giây nữa sẽ không kiềm lòng được.

Trịnh Miểu Miểu nhìn thời gian, đã bảy giờ tối, chỉ còn năm tiếng.

Hai người họ mua ghế tình nhân, chỗ ngồi cạnh nhau, không có gì ngăn cách.

Trịnh Miểu Miểu cố tình nhích sát qua, ngồi cạnh Tần Trạch Nguyên.

Tần Trạch Nguyên cứng đờ.

Cô ấy lại nhích sát hơn nữa, vòng tay qua eo anh ta, siết chặt ngón tay.

Thanh âm rất thấp: "Chỉ còn năm tiếng thôi, anh muốn lợi dụng em thì nhanh lên."

Tần Trạch Nguyên ho khẽ, ngồi thẳng dậy, biểu cảm hết sức quân tử: "Anh đâu phải loại người đó."

"À." Trịnh Miểu Miểu định rút tay về, "Vậy bỏ đi."

Tần Trạch Nguyên giữ chặt tay cô ấy: "Nhưng nắm tay thì không có gì quá đáng."

Trịnh Miểu Miểu cong khóe môi, áp người vào cánh tay của anh ta, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh ta: "Vậy tựa đầu lên vai cũng không có gì quá đáng, đúng không?"

Tâm trí của Tần Trạch Nguyên rối bời: "Ừ."

Tần Trạch Nguyên không thể tập trung vào nội dung của bộ phim, chỉ nhớ Trịnh Miểu Miểu muốn uống trà sữa, bảo anh ta đút, sau đó cô ấy muốn ăn bắp rang, cũng bảo anh ta đút.

Cuối cùng, bộ phim còn chưa kết thúc, cô ấy nói buồn ngủ, ngả đầu xuống đùi anh ta ngủ.

Tần Trạch Nguyên cúi đầu, trong rạp tối tăm, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu phim chớp nháy liên tục.

Anh ta không nhìn thấy rõ gương mặt của Trịnh Miểu Miểu, nhưng dường như lại nhìn thấy rất rõ.

Hình như là ngủ thật rồi, đôi mắt tràn ngập tâm tư đã khép lại, mi dài rũ xuống, trông yên tĩnh và dịu dàng hơn lúc thức.

Cũng rất đáng yêu.

Tần Trạch Nguyên thở nhẹ, sợ đánh thức cô ấy.

Trịnh Miểu Miểu nhúc nhích, trở mình nằm nghiêng, xoay mặt vào người anh ta.

Tần Trạch Nguyên cứng đờ.

Anh ta không dám tin, cúi đầu nhìn, gương mặt của Trịnh Miểu Miểu hướng về bụng anh ta, anh ta còn có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy.

Không được, làm gì thế?

Nửa sau của bộ phim là quãng thời gian đau khổ nhất của anh ta.

Anh ta chưa từng nghĩ, xem phim thôi mà, có cần phải khó khăn vậy không?

Thậm chí đùi nhức mỏi, anh ta cũng không dám cử động.

Cuối cùng, thật sự không chịu được nữa, cảm giác như không nhúc nhích thì sẽ trở thành hóa thạch mất.

Anh ta chống tay xuống ghế, nhúc nhích một chút.

Trịnh Miểu Miểu áp mặt vào người anh ta, còn vòng tay ôm eo anh ta.

"..."

Giết tôi đi.

Cuối cùng, bộ phim kết thúc, Tần Trạch Nguyên được tái sinh, anh ta đưa tay chọc chọc mặt của Trịnh Miểu Miểu: "Dậy đi, hết phim rồi, chúng ta đi thôi."

"Đừng quấy rầy em." Trịnh Miểu Miểu giữ lấy bàn tay đang chọc chọc lên mặt của cô ấy, bất mãn làu bàu.

"Thật sự phải đi rồi, lát nữa còn có người khác vào xem." Tần Trạch Nguyên không còn cách nào khác, đành phải run chân, "Đứng dậy, nhanh lên."

Rốt cuộc Trịnh Miểu Miểu cũng ngồi dậy, sắc mặt không vui: "Thật muốn giết anh chết đi."

"Vậy cũng phải đợi ra ngoài đã." Tần Trạch Nguyên đứng dậy, duỗi chân một cái, sau đó cúi người bế cô ấy, "Đi thôi, không đói à? Ra ngoài ăn thôi."

Thật sự rất đói.

Trịnh Miểu Miểu bĩu môi, bảo anh ta xoay lưng lại: "Cõng em là được rồi."

Tần Trạch Nguyên cũng mong vậy, cõng ít thu hút sự chú ý hơn bế.

Họ vào nhà hàng ở lầu dưới ăn tối, đã gần chín giờ.

Trịnh Miểu Miểu hơi buồn bực, cảm giác như không có tiến triển gì cả.

Cô ấy nghĩ ngợi, sẵn dịp phục vụ bưng thức ăn lên, cô ấy ngăn người đó lại, bảo anh ta mang lên một chai rượu mạnh.

Tần Trạch Nguyên: "?"

Trịnh Miểu Miểu nghiêm túc nói: "Càng mạnh càng tốt."

"..." Tần Trạch Nguyên nhíu mày, "Em định uống rượu à?"

"Thì sao, không được uống à?"

Tần Trạch Nguyên nghĩ ngợi, muốn uống rượu thì uống đi, sau này anh ta sẽ không can thiệp được nữa.

"Uống ít thôi." Anh ta nhắc nhở, "Uống nhiều sẽ rất phiền phức."

Trịnh Miểu Miểu liếc anh ta: "Không cần anh chăm sóc."

Tần Trạch Nguyên: "Được rồi."

Rượu được bưng ra, Trịnh Miểu Miểu cầm một ly lớn và một ly nhỏ, rót đầy ly lớn, đẩy đến trước mặt Tần Trạch Nguyên, rót một ít rượu vào ly nhỏ, đặt trước mặt mình.

Tần Trạch Nguyên: "?"

"Vì sau này chúng ta mỗi người một ngả, cái này coi như là ly rượu vĩnh biệt đi." Trịnh Miểu Miểu nói, sau đó nâng ly, "Cạn ly."

Tần Trạch Nguyên nhìn ly rượu nhỏ của cô ấy, sau đó nhìn ly rượu lớn tràn đầy trước mặt anh ta, anh ta cười giận.

"Em trả thù anh đúng không? Tuy chúng ta mỗi người một ngả, nhưng đâu phải sau này không gặp nhau nữa, ly rượu vĩnh biệt cái gì? Em học ở đâu thế?"

Trịnh Miểu Miểu hết kiên nhẫn, thúc giục anh ta uống: "Chậc, không quan trọng, anh mau uống đi."

"Được thôi." Tần Trạch Nguyên cầm ly rượu tràn đầy trước mặt, chạm vào ly của cô ấy, một hơi uống cạn.

"Giỏi quá!" Trịnh Miểu Miểu nịnh hót, sau đó lại rót đầy.

Tần Trạch Nguyên không nghĩ cô ấy lại rót thêm ly nữa.

Mà lại con mẹ nó rót đầy.

Rượu này có độ cồn cao, tuy tửu lượng của anh ta tốt, nhưng cũng không thể chịu được thế này.

"Em mời anh một ly nữa, chúc anh sau này tìm được một người bạn gái dịu dàng, hiền lành, xinh đẹp, chu đáo." Trịnh Miểu Miểu nói, lại nâng ly mời anh ta, cho anh ta uống ly rượu này.

Vốn dĩ Tần Trạch Nguyên không định uống nữa.

Nhưng mà, khi nghe thấy lời của cô ấy, chúc anh ta sau này tìm được bạn gái tốt, trong lòng anh ta chua xót.

Cho nên, chẳng qua là cô ấy đã quen với lòng tốt của anh ta, quen với việc anh ta nuông chiều, dung túng cô ấy.

Đó là lý do mà cô ấy đồng ý.

Chứ không phải vì thích anh ta, dù chỉ là một chút.

Nếu thật sự thích, làm sao có thể nói ra những lời như vậy?

Tần Trạch Nguyên khó chịu một hồi lâu, sau đó cầm ly rượu, một hơi uống cạn.

Uống xong, anh ta chủ động đẩy ly đến trước mặt Trịnh Miểu Miểu: "Rót đầy nữa đi."

Lần này, Trịnh Miểu Miểu không rót.

Cô ấy biết tửu lượng của anh ta, nếu rót đầy nữa, chắc chắn sẽ say khướt.

Mà say khướt như vậy, cô ấy không đưa anh ta đi được, cũng không làm gì được.

Tần Trạch Nguyên thấy cô ấy không rót rượu, anh ta tự mình với lấy chai rượu, nhưng Trịnh Miểu Miểu cầm chai rượu né tránh.

Tần Trạch Nguyên không biết cô ấy giở trò gì, cũng không muốn so đo với cô ấy.

Chỉ cảm thấy, đêm cuối cùng này, nên để cô ấy vui vẻ, đừng tranh giành với cô ấy.

Ăn xong, Tần Trạch Nguyên hơi say, nhưng cũng không quá say.

Anh ta vẫn tỉnh táo tính tiền, còn có thể cõng Trịnh Miểu Miểu rời đi.

Nhưng anh ta uống rượu, không thể lái xe.

Lúc Trịnh Miểu Miểu vừa ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy tầng một có khách sạn, bây giờ vào thang máy lại nhìn thấy, cô ấy bấm ngay tầng đó.

Tần Trạch Nguyên nhìn thấy, còn định nói gì đó, nhưng anh ta chỉ mấp máy môi, nuốt hết lời định nói xuống.

Bây giờ đầu óc mơ mơ màng màng, không thể suy nghĩ nhiều.

Mơ mơ màng màng đến khách sạn, Trịnh Miểu Miểu lại nói rõ ràng với lễ tân, cô ấy muốn thuê một căn phòng chủ đề.

Đầu óc của Tần Trạch Nguyên không tỉnh táo lắm, lúc anh ta đang tự hỏi tại sao phải thuê một căn phòng chủ đề, Trịnh Miểu Miểu đã cầm lấy thẻ phòng, còn chỉ đường cho anh ta đến đó.

"Nhanh lên, em muốn đi vệ sinh." Thấy anh ta chưa hiểu, Trịnh Miểu Miểu vỗ vỗ lên vai anh ta.

Rốt cuộc Tần Trạch Nguyên cũng hiểu, lúc này mới cõng cô ấy đến căn phòng chủ đề.

Trịnh Miểu Miểu quẹt thẻ phòng, mở cửa, cắm thẻ vào chỗ cắm thẻ trong phòng, căn phòng đột ngột sáng lên.

Bên trong là chủ đề hoa hồng, cả căn phòng màu đỏ, lãng mạn, cuồng nhiệt.

Tần Trạch Nguyên đứng ngoài cửa, không nhúc nhích, tại sao lại cảm thấy có gì đó là lạ?

"Vào nhanh đi." Trịnh Miểu Miểu lại hối thúc.

Tần Trạch Nguyên vào phòng, Trịnh Miểu Miểu lập tức đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa vang lên, Tần Trạch Nguyên không thể không quay đầu nhìn lại, anh ta luôn có cảm giác đâu đâu cũng là bẫy, hình như mình vừa vào hang sói.

Nhưng nghĩ lại, anh ta là đàn ông ba mươi tuổi rồi, còn sợ cái quái gì chứ.

Anh ta cõng Trịnh Miểu Miểu đến cửa phòng vệ sinh, định thả cô ấy xuống, Trịnh Miểu Miểu vội vàng vòng chân quanh eo anh ta, kẹp chặt: "Anh làm gì thế!"

"Không phải em muốn đi vệ sinh à?"

"Anh không cõng em, làm sao em vào được?"

"..." Tần Trạch Nguyên không biết nói gì, "Chẳng lẽ còn muốn anh cõng vào?"

"Anh không ngại thì cũng đâu phải không được."

"Em không biết xấu hổ!" Da mặt của Tần Trạch Nguyên đỏ lên, "Xuống nhanh lên, tự đi vào."

Không đợi Trịnh Miểu Miểu phản bác, Tần Trạch Nguyên đã thả cô ấy xuống.

Trịnh Miểu Miểu vừa đánh vừa mắng: "Anh đối xử với em như vậy à!"

Tần Trạch Nguyên đau đầu: "Không phải đâu, tổ tông à, ngài hai mươi mấy tuổi rồi, bắt tôi ôm ngài xi xi là không được."

Trịnh Miểu Miểu đỏ mặt: "Xi xi cái gì, anh mới xi xi, cả nhà anh mới xi xi!"

Nói xong, cô ấy đóng sầm cửa lại, đi vào ngồi lên bồn cầu, da mặt nóng bừng.

Không thể tin được, cô ấy lại to gan như vậy, dám chuốc anh ta uống say, còn đưa anh ta vào phòng khách sạn.

Tiếp theo là gì, ngủ với anh ta à?

Trịnh Miểu Miểu nhớ lại vừa rồi giả vờ ngủ trong rạp phim, nằm trên đùi anh ta, mùi hương của anh ta len lỏi vào mũi cô ấy.

Không hề có mùi gì khó chịu, chỉ có mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi nước giặt, hình như còn có một chút mùi thuốc lá.

Tóm lại là, không hề khó ngửi.

Đàn ông hai mươi tám, hai mươi chín tuổi có sự thu hút riêng của đàn ông trưởng thành, chưa kể trong lòng và trong mắt anh ta chỉ tràn ngập hình bóng của cô ấy.

Trước đây chưa từng nghiêm túc nhìn anh ta, lúc này nhớ lại, mới thấy thật ra anh ta cũng đẹp trai, là nét đẹp nam tính cường tráng, lúc cười, trông hơi thiếu đứng đắn.

Còn khiến người ta rung động.

Trịnh Miểu Miểu ở bên trong một hồi lâu, rửa mặt, đi ra.

Tần Trạch Nguyên ngồi trên ghế sofa hút thuốc, hình như say, hoặc là mệt mỏi, anh ta ngả đầu trên lưng ghế, nhắm mắt, ngón tay kẹp điếu thuốc, khói trắng bay lên, che hết nửa gương mặt.

Có lẽ cô ấy đóng cửa làm anh ta giật mình, anh ta quay đầu, mở mắt nhìn cô ấy.

Sắc mặt không nhạy bén lắm, hơi ngây ngốc.

Sau một hồi lâu, anh ta nheo mắt nhìn cô ấy, sau đó gọi: "Trịnh Miểu Miểu."

Đầy đủ họ tên.

Trái tim của Trịnh Miểu Miểu hẫng mất một nhịp.

Hình như đã rất lâu rồi, cô ấy mới nghe anh ta gọi cái tên này.

Không biết tại sao lại cảm thấy căng thẳng.

Trịnh Miểu Miểu kìm nén nỗi sợ hãi, giọng điệu lạnh lùng: "Sao?"

Anh ta ngoắc ngoắc: "Đến đây."

Trịnh Miểu Miểu cảm thấy dáng vẻ này của anh ta thật đáng sợ.

Giống như trong phim, ông chú nguy hiểm dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ.

Bí ẩn, nguy hiểm, mà quyến rũ mê người.

Trịnh Miểu Miểu không biết anh ta định làm gì, cô ấy đứng bên cửa phòng vệ sinh, không nhúc nhích.

Nghĩ ngợi một hồi, lại bĩu môi: "Anh muốn nói gì thì nói đi, ai biết anh gọi em đến để làm gì, nhỡ đâu anh muốn đánh em thì sao, anh vừa uống rượu, ai biết anh có say mèm hay không?"

Tần Trạch Nguyên cười, rất khẽ.

"Em sợ à?" Anh ta hỏi.

Trịnh Miểu Miểu gật đầu: "Đương nhiên."

"Em mà sợ cái gì." Tần Trạch Nguyên nói, "Em dám chuốc rượu anh, còn dám dẫn anh vào phòng khách sạn, em mà biết sợ sao?"

"..."

Tuy đúng là như vậy, nhưng Trịnh Miểu Miểu hơi xấu hổ.

"Đến đây." Tần Trạch Nguyên lại ngoắc ngoắc, "Anh không đánh em đâu, anh hứa."

Trịnh Miểu Miểu nghiêng người: "Không được, chân em đau, không đi được."

Tần Trạch Nguyên nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Có cần anh đến bế em không?"

Nói xong lời này, anh ta dập điếu thuốc vào gạt tàn thuốc trên bàn, đứng dậy đi về phía cô ấy.

Trịnh Miểu Miểu không nghĩ anh ta sẽ làm như vậy, cô ấy chưa chuẩn bị tinh thần, sợ hãi đến mức phải lùi lại một bước, áp lưng vào tường.

"Em lùi lại làm gì?"

"Em không có..."

Bóng người cao lớn phủ xuống, che chắn ánh sáng, Trịnh Miểu Miểu cúi đầu, không dám nhìn anh ta, trái tim loạn nhịp.

Tần Trạch Nguyên đưa một tay ra, chống lên tường, cúi đầu nhìn cô ấy, mùi thuốc lá còn vương trên người của anh ta, bao bọc lấy Trịnh Miểu Miểu.

"Anh vừa suy nghĩ." Tần Trạch Nguyên nói, "Hình như em mời rượu anh, nhưng em lại không uống."

Trịnh Miểu Miểu: "..."

"Cho nên, em muốn ép anh uống rượu phải không?" Tần Trạch Nguyên nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm nóng mơn man trên mặt của cô ấy, "Tại sao?"

"Em mời anh, nhưng em không dám uống, sợ ảnh hưởng đến cái chân đau của em."

"Ồ." Hình như đầu óc của Tần Trạch Nguyên lại không tỉnh táo, "Anh khát nước."

"Anh uống nước nha." Trịnh Miểu Miểu cúi người, chui xuống dưới tay anh ta để ra ngoài, đi khập khiễng đến tủ lạnh nhỏ, lấy chai nước cho anh ta, "Anh uống đi."

Tần Trạch Nguyên im lặng không nói, Trịnh Miểu Miểu vặn nắp chai, chột dạ đưa sang: "Mở nắp cho anh rồi, uống đi."

Tần Trạch Nguyên dụi mắt, quay đầu nằm lên giường, nhắm mắt, thở ra một hơi: "Không muốn uống, buồn ngủ."

"..." Trịnh Miểu Miểu im lặng, tự mình uống một ngụm, "Anh như vậy là sao!"

Cô ấy không phục, đi qua, nắm lấy cằm anh ta, đưa chai nước đến môi anh ta: "Uống đi!"

Tần Trạch Nguyên nghiêng đầu, nước chảy xuống giường.

Trịnh Miểu Miểu tức giận, cô ấy uống một ngụm lớn, không nuốt xuống, lại cúi đầu ghé đến gần anh ta.

Vốn dĩ cô ấy định đút nước bằng miệng cho anh ta, nhưng không ngờ Tần Trạch Nguyên đột ngột mở mắt, cô ấy sợ hãi, không nhịn được, phun nước vào anh ta.

"Khụ khụ khụ..."

Trịnh Miểu Miểu hốt hoảng ngồi thẳng dậy, đưa tay lau miệng: "Em không cố ý đâu."

Tần Trạch Nguyên bị phun nước, lại tỉnh táo một chút, anh ta mở mắt nhìn trần nhà, tự chống tay lên giường, ngồi dậy, nhìn người kia đang quay lưng về phía mình: "Em..."

"Anh nói anh khát nước, em lấy nước cho anh, anh lại không uống, anh gây sự à?" Trịnh Miểu Miểu xoay người lại, đánh phủ đầu trước."

Tần Trạch Nguyên thật sự khát nước, nhìn miệng nhỏ của cô ấy mở ra, lóng lánh nước, anh ta càng khát hơn.

"Vậy bây giờ anh muốn uống." Anh ta vươn tay ra, "Đưa cho anh."

Trịnh Miểu Miểu ném chai nước đi, tức giận: "Không cho!"

"Lại là lỗi của anh sao, anh đâu có chọc giận em, em là người phun nước vào người anh mà, anh không hề tức giận, em tức giận cái gì chứ?"

Tần Trạch Nguyên kéo cánh tay của cô ấy: "Em đến đây."

Trịnh Miểu Miểu đuối lý, nhưng vẫn rất tự tin: "Bây giờ anh lại muốn làm cái gì nữa!"

"Mấy giờ rồi?" Anh ta hỏi.

Trịnh Miểu Miểu mở điện thoại, đưa cho anh ta xem: "Hơn mười giờ."

Lại hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Muốn."

"?"

"Xin lỗi." Tần Trạch Nguyên liếm khóe môi, "Ý anh là, anh muốn hôn."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-71)