← Ch.15 | Ch.17 → |
Thời tiết mùa đông lạnh ngắt, Lưu Diễm vừa ăn kem vừa nhìn cậu: "Sao nào, bị tôi bắt quả tang rồi?"
Rồi cô lại nói: "Cô gái nhỏ này, thích tôi không có gì mất mặt đâu."
Chu Sâm nhìn cô: "Đừng có tự luyến nữa."
Lưu Diễm cười thầm, "Tôi thích tự luyến đấy, có giỏi thì đánh tôi đi."
Chu Sâm không đánh cô, dạo này cậu cũng không đánh phụ nữ. Hơn nữa, cậu không dám chọc cô, nhưng cậu lại không muốn thấy cô vừa run rẩy vừa cố ăn kem, nên nhẹ nhàng kéo lấy cây kem, vẽ một đường cong trên không trung rồi ném vào thùng rác.
Chu Sâm thấy Lưu Diễm quệt miệng rồi liếm liếm ngón tay, cô cười khúc khích: "Cậu thích tôi đến vậy sao? Sợ tôi bị cảm lạnh à?"
Nói rồi cô lấy tay đụng vào mí mắt cậu.
Chu Sâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô dưới ánh sao, tình yêu ngọt ngào và mơ hồ tràn ngập trong lòng cậu. Cậu né tránh tay cô: "Hôm nay cậu..."
"Hôm nay tôi làm sao?"
"Sáng nay không phải cậu vui vẻ nói chuyện với ai đó sao?" Cậu cau mày hỏi, "Còn nhận thư tình của người ta nữa?"
Lưu Diễm chợt hiểu ra, cô cười tươi: "Ôi trời, cả ngày cậu giận dỗi chỉ vì chuyện này à?"
Chu Sâm nghiêm mặt: "Đừng có tự luyến!"
Lưu Diễm lại ôm lấy cổ cậu, gần sát hơn, sự giả vờ bài xích trong mắt cậu dần tan biến, cuối cùng lộ ra biểu cảm nhu hoà thâm tình.
Hồ nước phía sau lấp lánh ánh đèn, sâu thẳm và dày đặc, như chứa đựng những câu chuyện xa xăm và lâu dài của thành phố này.
Lưu Diễm nhẹ nhàng giải thích: "Chuyện đó không liên quan gì đến tôi."
Ánh mắt Chu Sâm dịu lại, cậu im lặng nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
"Là cậu ta nhờ tôi đưa thư tình cho người khác."
Chu Sâm không giấu được niềm vui trong ánh mắt, Lưu Diễm đắc ý hỏi: "Bây giờ cậu vui rồi đúng không?"
Chu Sâm giả vờ chán ghét, giọng trầm xuống: "Tôi vui gì chứ, dù sao cậu cũng chẳng ai thèm."
"..."
Cô đang định nổi giận, Chu Sâm cảm thán nói: "Cậu có thể đừng lúc nào giận cũng đáng sợ như vậy được không?"
"Tôi đáng sợ thế nào?"
Khi cô tức giận, cậu cũng không dám động vào cô, sự nhân hậu và nhút nhát cùng tự ti làm cậu chùn bước.
Lưu Diễm định lùi ra, Chu Sâm đột nhiên dũng cảm, vòng tay ôm chặt lấy eo cô, khóa cô trong lòng, đầu cô vùi vào ngực cậu, nghe thấy giọng nói lạnh lùng cố ý của cậu: "Có phải cậu có thể tán gẫu với bất kỳ người con trai nào không?"
Cô ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Tôi không có bạn trai, nói chuyện với người khác giới là giao tiếp bình thường thôi."
Ánh trăng sáng mờ nhạt phủ xuống mặt hồ rộng lớn, chiếu vào cây cầu đá cổ xưa. Trên cầu có một đôi nam nữ trẻ tuổi, người con trai cao gầy mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai, nhìn nghiêng không thấy rõ mặt mũi. Cô gái mặc đồng phục học sinh xanh trắng, tóc buộc đuôi ngựa cao. Người con trai ôm cô gái vào lòng, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, phảng phất như từ thời xa xưa, nhưng không quá thân mật.
Chu Sâm khịt mũi, ánh mắt đột nhiên trở nên khó hiểu. Cậu bất đắc dĩ thở dài: "Tại sao lại gặp lại cậu chứ?"
Lưu Diễm nhéo mũi cậu, nói: "Gặp tôi không tốt sao? Tôi vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, vừa dịu dàng, vừa thông minh, vừa cao ráo, vừa đảm đang, vừa ngoan ngoãn..."
"Nhưng tôi không tốt như vậy đâu, cậu biết không?"
"Tôi biết mà, nóng tính gan nhỏ."
Chu Sâm bị cô chọc cười, hỏi: "Tôi gan nhỏ từ bao giờ?"
Lưu Diễm giảo hoạt nhìn cậu: "Tự cậu biết."
Chu Sâm gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết, " rồi cậu lại nói tiếp, "Tôi không chỉ nóng tính gan nhỏ đâu, tôi còn có quá nhiều điều không chắc chắn, sợ làm tổn thương cậu."
Lưu Diễm ranh mãnh nói: "Nếu cậu làm tổn thương tôi, tôi sẽ bỏ đi, không cần phải treo cổ tự tử vì một cái cây đâu."
Hai người nhìn nhau không chút ngại ngùng, trong mắt cậu có chút chiếm hữu, hỏi: "Nếu tôi không để cậu đi thì sao?"
"Vậy thì bây giờ cậu bắt lấy tôi đi!"
Chu Sâm cúi đầu suy nghĩ, Lưu Diễm không biết nội tâm cậu đang đấu tranh dữ dội, cô chỉ biết cậu đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Chu Sâm đưa Lưu Diễm đến trạm xe buýt. Giờ này rất đông người đang đợi xe, ghế ngồi đã kín chỗ, túi nilon trên tay Chu Sâm lại nặng trĩu. Bến xe thẳng tắp, Lưu Diễm tựa vào lưng Chu Sâm giả vờ xem điện thoại, khóe miệng lại ngốc nghếch cười suốt cả buổi tối. Cô dần dần dịch sang bên cạnh cậu, như một viên kẹo bám vào vai cậu, nhìn cậu bình thản nhìn về phía xe buýt đang đến.
Truyện được edit cả hai nơi tại wattpad/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Lưu Diễm hơi cận thị, ánh mắt cô luôn tập trung vào khuôn mặt không chút dao động của Chu Sâm. Ánh đèn đường phía trước mờ ảo thành dải ngân hà lộng lẫy, dòng xe cộ như cát chảy qua, hóa ra thành phố này có thể trở thành phông nền cho cậu.
Chu Sâm nói xe đến rồi.
Cậu nhìn vẻ mặt giống như hoa si của cô, để mặt sát vào mặt cô, nhẹ nhàng nhắc lại: "Xe buýt đến rồi."
Lưu Diễm "Ồ" một tiếng rồi đứng thẳng dậy, đưa tay ra nói: "Đưa đồ cho tôi đi."
"Đợi xe đến đã."
Xe buýt dừng lại trước mặt họ, dòng người vội vã chen lấn lên xe. Lưu Diễm hôn nhanh vào má cậu rồi chạy đi: "Nhanh lên, không còn chỗ đâu."
Chu Sâm thở dài.
... rồi cũng chen lên xe...
Chu Sâm kéo Lưu Diễm đứng vào vị trí giữa xe. Lưu Diễm vui vẻ nhận một chiếc túi nilon màu đỏ, Chu Sâm cố tình đưa bao đồ nhẹ hơn, nhưng cô vẫn cảm nhận được sức nặng, bàn tay Chu Sâm kéo túi đồ lại, Lưu Diễm giữ lại, kéo lấy góc áo cậu đi lên phía trước một chút, được cậu che chắn bên người.
Bên ngoài tuyết rơi lất phất, Tân Kinh là một thành phố vô tình, giờ phút này lại mang chút thơ mộng.
Trên xe có người đang ăn bánh bao nóng hổi, mùi thơm lan tỏa hòa lẫn với mùi mồ hôi tạo nên một mùi vị nặng nề và quái lạ. Có người liếc nhìn, nhưng không ai xen vào chuyện của người khác.
Một lúc sau, có người lên, có người xuống, không khí đỡ ngột ngạt hơn nhiều.
Xe lại lăn bánh.
Ánh mắt Lưu Diễm lang thang vô định, đột nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính đen, mặt mày gian xảo đang len lỏi giữa đám đông phụ nữ. Xe rung lắc, ông ta liền dựa sát vào lưng người phụ nữ phía trước.
Người phụ nữ quay lại nhìn ông ta với ánh mắt cực kỳ khó chịu, nhưng không nói gì.
Chuyện này lặp lại vài lần, ông ta vẫn làm như không biết mệt.
Một lúc sau, ánh mắt mệt mỏi của ông ta lóe lên vẻ ranh mãnh, bàn tay thô ráp như vô tình chạm vào mông người phụ nữ không mấy phản kháng, chạm một chút, rồi lại một chút. Người phụ nữ không chịu được nữa, quay lại, phát hiện phía sau lưng mình có một con dao nhỏ sắc nhọn.
Lưu Diễm định tiến lên, Chu Sâm một tay xách đồ, tay kia lập tức giữ lấy eo cô, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lưu Diễm mím môi, dựa sát vào cậu hơn.
Chu Sâm thấy ánh mắt Lưu Diễm không khống chế được cứ nhìn về hướng đó, cậu thở dài, nắm tay cô kéo lại rồi len qua đám đông.
Chu Sâm cao gầy nên dễ dàng vượt qua đến bên cạnh người phụ nữ kia, vỗ vai cô ta. Cô ta ngạc nhiên quay lại, nghe thấy Chu Sâm ở phía sau nói: "Chị?"
Người đàn ông đeo kính đen nhất thời luống cuống, tay cầm dao rụt lại vì bất ngờ và hoảng sợ.
Chu Sâm cười cười, tiếp tục nói: "Đúng là chị rồi, em là hàng xóm ngày xưa của chị, chị còn dạy em làm bài tập hè, sau đó chị chuyển nhà phải không?"
Người phụ nữ ngạc nhiên, nói: "Đúng vậy."
"Trùng hợp quá." Chu Sâm hỏi tiếp, "Chị xuống ở đâu?"
"Còn vài trạm nữa."
Chu Sâm có chút mất mát, cậu nói với người đàn ông đeo kính đen bên cạnh: "Chú làm ơn tránh ra một chút, cháu muốn nói chuyện với chị gái."
Người đàn ông đeo kính đen hoảng hốt, tay cầm dao tiếp tục tiến về phía trước, giọng nói hung dữ: "Làm gì? Trên xe đông người thế này chỗ đâu mà tránh?"
Chu Sâm làm ra vẻ thất vọng: "Vậy thôi được, " cậu tỏ vẻ hết sức ngây thơ, "Vậy chú còn mấy trạm nữa?"
Người đàn ông đeo kính đen nói: "Còn một trạm."
Chu Sâm bất đắc dĩ nhún vai: "Vậy thôi, cháu còn có bạn, lát nữa sẽ quay lại."
Anh nhướng mày mỉm cười nhìn người phụ nữ kia trấn an, sau đó quay trở lại bên cạnh Lưu Diễm. Tay Lưu Diễm siết chặt chiếc túi nilon đỏ, Chu Sâm lấy lại cái túi từ tay cô, xách hết túi trên một tay, một tay kéo cô lại, nhường cho cô một khoảng không gian thoải mái.
Lưu Diễm cảm thấy ít nhất nên cầm một túi nilon, nhưng Chu Sâm không cho.
Trạm tiếp theo nhanh chóng đến nơi, Lưu Diễm thấy người đàn ông đeo kính đen vội vã xách cặp táp định trốn xuống. Người phụ nữ bị ông ta sàm sỡ lúc nãy, thoát khỏi sự khống chế liền đá một phát vào mông ông ta. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, người đàn ông ngã sấp mặt xuống đất, hai chân vẫn còn trên bậc cửa xe buýt.
Tài xế xe buýt là phụ nữ, đã báo cảnh sát trước đó. Thấy tình hình rõ ràng, cô ấy liền đóng cửa xe kẹp chặt hai chân ông ta. Người đàn ông la hét thảm thiết, rồi bị cảnh sát đưa đi ngay sau đó.
Người phụ nữ phấn khích muốn đến cảm ơn Chu Sâm, nhưng cậu lại thờ ơ, tỏ vẻ không liên quan. Cậu thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm với cô gái trong lòng, cô gái cười rạng rỡ.
*****
Chu Sâm đưa Lưu Diễm đến tận cửa nhà cô. Lưu Diễm quay đầu nhìn cậu, tiếc nuối nói: "Tôi về nhà rồi."
"Ừ."
"Vậy..." Lưu Diễm nhìn ánh đèn nhà mình, nói, "Hay cậu vào nhà tôi ngồi một lát?"
"Sau đó thì sao?"
Lưu Diễm ngẩn người: "Cái gì sau đó?"
"Sau đó trời tối tôi lại đi về một mình à?"
"Cũng không đến mức đó, " Lưu Diễm cười hắc hắc, "Không thì cậu tối nay lại ở tạm với Lưu Nhất, dù sao cũng ở mấy lần rồi, hắc hắc."
Khuôn mặt nhạt nhẽo của Chu Sâm cũng lộ ra một nụ cười, cậu véo mũi cô, nói: "Vậy được rồi, dù sao tôi cũng có vài câu muốn nói với cậu."
← Ch. 15 | Ch. 17 → |