Ba nghìn tỉ
← Ch.182 | Ch.184 → |
Giọng nói của chàng thanh niên vang vọng trong đại sảnh, lập tức trở nên yên tĩnh!
Giọng nói của anh không lớn, nhưng lượng thông tin bao hàm thì lại giống như sấm, lọt vào tai của mỗi vị khách.
"Âm Bàn tay đang cầm ly rượu của Lê Thần Yên run rẩy, ly rượu bị trượt xuống, vang lên tiếng vỡ loảng xoảng, ly rượu vỡ tan, rượu Lafite màu đỏ tươi đổ xuống làm ướt bộ vest đắt tiền của Lê Thần Yên.
Đôi mắt sâu của Lê Thần Yên run rẩy, nhìn về phía thanh niên, vẻ mặt lạnh như băng, trong đáy mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lùng đang âm ỉ.
MC ở trên sân khấu, sau khi nghe thấy lời nói của chàng thanh niên, vô cùng ngạc nhiên, trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi: "Ba... ba nghìn tỷ!"
Chàng thanh niên gật đầu: "Ba nghìn tỉ, rất nhiều sao?"
Dương Văn Hạo ngồi bên cạnh chàng thanh niên, khẽ kéo chàng thanh niên, tức giận nói: "Cậu đang làm gì vậy, Ba nghìn tỉ, cứ thế mà quyên góp đi, còn nhiều hơn số tiền chúng ta kiếm được, tài khoản của công ty còn không đủ 3 tỷ, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!"
Dương Văn Hạo ở bên cạnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, theo như anh ta thấy, chàng thanh niên này đúng là điên rồi, chẳng qua chỉ là một bữa tiệc từ thiện mà thôi, lại dám bỏ ra ba nghìn tỉ để quyên góp... đây đúng là tán gia bại sản mài!"
Chàng thanh niên ngồi bên kia, vẻ mặt bình tĩnh, Ba nghìn tỉ... đối với anh mà nói đương nhiên không tính là gì, khoảng thời gian trước, nước M vừa mới gửi đến 20 tỷ đô la... Ba nghìn tỉ này, căn bản chỉ là mưa phùn!
Mà lúc này hiện trường lại sôi sục, hoàn toàn bùng nổi Vô số khách mời đứng dậy, những tràng pháo tay như sấm vang lên, giọng nói của MC hoàn toàn chìm nghỉm trong tiếng vang vọng ở hội trường.
Ánh mắt nhìn chàng thanh niên của những khách mời tràn đầy sự ngạc nhiên!
Toàn bộ hiện trường đều sôi sục, vẻ mặt mỗi một vị khách mời đều mang theo sự kính phục, bởi vì mỗi người bọn họ dù có gan thách đấu với Lê Thần Yên cũng không có gan lấy ra Ba nghìn tỉ!
Nhưng chàng thanh niên này dám! Cậu ta đã làm được!
Dương Văn Hạo ở phía sau chàng thanh niên mền nhữn ngồi trên ghế, khuôn mặt như tro tàn, tràn đầy sự tuyệt vọng, anh ta nhìn chàng thanh niên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, cậu giỏi, để tôi xem ba nghìn tỷ này cậu lấy ra kiểu gì!"
Chàng thanh niên hờ hững nói: "Ba nghìn tỉ mà thôi, không nhiều, không nhiều, chỉ là con số nhỏ.
Khóe miệng Dương Văn Hạo giật giật, Ba nghìn tỉ... cho dù bảo ông chủ cũ của anh ta, tập đoàn Lê thị lấy ra ba nghìn tỉ, cũng dường như là một chuyện viển vông!
Chàng thanh niên này lại dũng cảm như vậy, sao có thể lấy ra Ba nghìn tỉ đây!
"Chém gió không cần kịch bản, được, hết cái sự huênh hoang này, tôi xem cậu phải làm sao!" Dương Văn Hạo hung dữ, cười khẩy một cái, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để xem trò cười của chàng thanh niên này.
Theo như anh ta thấy, ba nghìn tỉ này căn bản không phải là một con số nhỏ, nếu như chàng thanh niên này thật sự có thể lấy ra được Ba nghìn tỉ, thì lợn nái cũng có thể trèo cây!
Trong sự sôi sục của toàn hiện trường, chàng thanh niên lại rất bình tĩnh, tâm tịnh như nước, anh ta đột nhiên đứng dậy, từ xa nhìn về phía Lê Thần Yên, khẽ cười.
Tiếng võ tay vang dội đột nhiên giảm xuống, rất nhiều khách mời nhìn thấy cảnh tượng này, lần lượt im như thóc... chàng thanh niên, đây là đang công khai khiêu khích cậu cả nhà họ Lê!
Khuôn mặt lạnh lùng của Lê Thần Yên rất khó coi, anh ta chậm rãi đứng dậy, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên.
Đột nhiên, khóe miệng anh ta nhếch lên, nụ cười vô cùng kỳ lạ, khiến mọi người không thể đoán ra được ý tứ trong nụ cười của anh ta lúc này.
Tâm tư của anh ta còn sâu và khó đoán hơn Lê Thần Vũ. Anh ta đột nhiên quay người, đi ra khỏi đại sảnh.
Bầu không khí náo nhiệt trong đại sảnh đột nhiên tiêu tan đi rất nhiều, rất nhiều khách mời sững sờ nhìn về phía Lê Thần Yên rời đi.
Mà chàng thanh niên kia đút tay vào túi quần, nhìn Lê Thần Yên rời đi, vẻ mặt bình tĩnh.
Dương Văn Hạo ở phía sau chàng thanh niên, khuôn mặt tái nhợt, không chút sức lực ngồi trên ghế, lẩm bẩm nói: "Tiêu rồi, tiêu rồi... đắc tội với cậu Lê rồi, điều này xem như hoàn toàn xong đời rồi!"
Sau khi MC nhìn thấy Lê Thần Yên rời khỏi hiện trường, hiện trường đột nhiên trở nên ngượng ngùng, khiến anh ta vội vàng khuấy động bầu không khí, tiếp tục tiến hành buổi từ thiện.
Nhưng, mặc dù buổi tiệc từ thiện được tiến hành bình thường, nhưng người chủ trì, người đứng đầu bữa tiệc từ thiện đã không còn ở đây nữa, đương nhiên không còn sự nhiệt tình của lúc nấy, trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
Cho dù mấy người giàu có bỏ ra số tiền lớn, quyên góp mấy tỷ, cũng khó làm mọi người kinh ngạc.
Mấy tỷ này đem so sánh với Ba nghìn tỉ trước đó, thực sự không tính là gì.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chăm chằm về phía chàng thanh niên, thậm chỉ có có rất nhiều cô chủ có tiếng bắt đầu nghe ngóng phương thức liên hệ với chàng thanh niên này.
Sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, đến bữa tiệc chính, cùng lúc đó, một số nhân viên cầm máy post đến bên cạnh mấy nhà tài trợ.
Dương Văn Hạo cười khẩy một tiếng, chuẩn bị nhìn chàng thanh niên sẽ quyt nợ như thế nào.
Có chết anh ta cũng không tin, chàng thanh niên thật sự có thể lấy ra được khoản tiền quyên góp Ba nghìn tỉ này.
Cả thành phố T, những gia tộc có thể làm được, cũng không có bao. nhiêu.
Một cô gái lễ độ, có khí chất, khuôn mặt xinh đẹp đi đến bên cạnh chàng thanh niên, nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh Trương, mời anh lựa chọn phương thức quyên góp, chỉ phiếu hay là quẹt thẻ.
"Quẹt thẻ.
" Chàng thanh niên thờ ơ nói, từ trong ví tiền tiện tay lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa qua.
Mà lúc cô gái kia lễ độ nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng, thân thể yểu điệu, quyến rũ đột nhiên run rẩy, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Sao vậy, có vấn đề gì sao?" Chàng thanh niên cười nói, khí chất anh tuấn, tiêu sái kia của anh ta, dễ dàng khiến rất nhiều cô gái mê mẩn không thôi.
Khuôn mặt cô gái kia đỏ lên, nói: "Không có gì.
"Trong thẻ của cậu có nhiều tiền như vậy sao?" Dương Văn Hạo khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy nói, lúc nấy anh ta không nhìn rõ chiếc thẻ ngân hàng trong tay chàng thanh niên.
"Thẻ này của anh Trương, là thẻ đen giới hạn của ngân hàng Mages ở. nước ngoài, mỗi một khách hàng sở hữu tấm thẻ đen này, tài sản nhất định phải có trên trăm nghìn tỷ, trong chiếc thẻ đen này nhất định phải có năm trăm tỷ Euro.
" Cô gái lễ độ kia run rẩy nói, khiến vẻ mặt của Dương Văn Hạo trở nên cứng đờ, ánh mắt rơi vào chiếc thẻ đen trong tay cô gái lễ độ kia, xung quanh chiếc thẻ đen còn được dát vàng, tràn đầy sự sang trọng và quý phái.
Mà Dương Văn Hạo, trái tim run rẩy đến mức gần như nghẹt thở.
'Trăm nghìn tỷ... đây là khái niệm gì? Dương Văn Hạo choáng váng... đây là con số thiên văn nha! Trăm nghìn tỷ, là con số mà tập đoàn Lê thị không dám nghĩ đến!
Trong lòng Dương Văn Hạo run rẩy, đầu óc choáng váng... anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ đen kia, vẻ mặt khó có thể tin được... anh ta không dám tin, chiếc thẻ đen trong tay chàng thanh niên, lại có năm trăm tỷ Euro!
Điều này sao có thểi
Dương Văn Hạo nhìn về phía chàng thanh niên... nhìn khuôn mặt bình tĩnh, thản nhiên kia, trong lòng anh ta đã dâng lên một cơn bão tạp cuồn cuộn!
← Ch. 182 | Ch. 184 → |