C85: Đồ bỏ
← Ch.084 | Ch.086 → |
Lê Thần Vũ nhìn chiếc máy điện thoại bàn, dáng vẻ thản nhiên như mọi chuyện đã định.
Cô cả cô hai ngồi bên cạnh nhìn nhau cười, bọn họ vô cùng tự tin với Lê Thần Vũ, bọn họ tin tưởng Lê Thần Vũ.
Lê Thần Vũ gật đầu: "Cũng tốt, đợi xử lí xong những chuyện này, chúng ta cũng có thế yên tâm trở về Yên Kinh rồi."
"Thần Vũ, nghe máy đi." Cô cả nói.
Lê Thần Vũ mỉm cười, cầm lấy điện thoại: "Tôi là Lê Thần Vũ, mọi chuyện thế nào rồi?"
Phía bên kia đầu điện thoại truyền đến một giọng nói kinh ngạc bỡ ngỡ: "Cậu Lê, không hay rồi! Chuyện lớn không hay rồi!"
"Sao vậy?" Lê Thần Vũ nhíu mày, hỏi.
"Tập đoàn Lê thị... không xử lí được." cấp dưới nhỏ giọng nói, khiến nụ cười trên gương mặt Lê Thần Vũ ngưng đọng lại.
"Cậu nói gì?" Sắc mặt Lê Thần Vũ thay đổi, sát khí lạnh lẽo lan tỏa ra!
"Tập đoàn Huy Đằng vốn chỉ thiếu một bước nữa là thu mua được, nhưng đột nhiên không biết tại sao... không biết tập đoàn Lê thị lấy tiền từ đâu ra, bắt đầu đánh lại thị trường chứng khoán..." cấp dưới run rẩy nói: "Trước mắt, tập đoàn Lê thị đang điên cuồng thu mua lại cổ phiếu, theo tình hình trước mắt của bọn họ, tiền vốn có rất nhiều."
"Không thế nào!" Lê Thần Vũ lập tức phản bác, sắc mặt u ám: "Tôi đã thông báo với tất cả mọi người rồi, không được giúp đỡ bất cứ ai nhà họ Lê cả... Lê thị cô lập không ai cứu, sao có thể huy động tiền được chứ!"
"Cậu Lê, anh có thế mở tin tức lên xem, Lê thị phản kích rất dữ, tình thế vô cùng dữ dội!" cấp dưới phía bên kia điện thoại nói.
"Tôi biết rồi..." Toàn thân Lê Thần Vũ run rấy, siết chặt điện thoại trong tay, khống chế không nổi sự run rấy này!
"Bịch!"
Lê Thần Vũ nặng nề đặt điện thoại xuống, trong ánh mắt sâu thẳm toàn là sự lạnh lẽo, ác độc!
"Thế nào rồi?" Cô cả cô hai hỏi, sắc mặt Lê Quán Sâm cũng tràn đầy mong chờ.
"Thất bại rồi..." Lê Thần Vũ chậm rãi nói, giọng nói tràn đầy ấn ý sâu xa.
"Hả? Sao có thế thất bại được chứ? Không phải thắng chắc rồi sao? Lê thị đã là một quả hồng mềm rồi, theo lí mà nói có thể tùy ý bóp nát rồi chứ!" Cô cả cô hai kinh ngạc, sắc mặt khó hiểu.
"Im miệng." Lê Thần Vũ lạnh lùng nói, sắc mặt dữ tợn!
"Trần Xuân Độ..." Đột nhiên, ánh mắt Lê Thần Vũ sáng lên, lộ ra ánh sáng vô cùng dữ tợn! Chậm rãi phun ra một tiếng!
Trong căn nhà, tiếng nhạc du dương, không khí nhẹ nhàng, nhưng lại có một âm thanh vỡ cốc giòn tan, rồi đột nhiên ngừng lại!
"Một trăm năm mươi nghìn tỉ, hết rồi!" Lê Quán Sâm nghiến răng, một trăm năm mươi nghìn tỉ này là tiền của gia tộc, nếu mà gia tộc biết được, chắc chắn sẽ tra hỏi!
Nói không chừng, đến cả địa vị của Lê Quán Sâm, Lê Thần Vũ mấy người này cũng sẽ lập tức bị giáng xuống!
Lê Quán Sâm muốn mượn gia tộc số tiền một trăm năm mươi nghìn tỉ này sao, nhưng chính vì Lê Thần Vũ tự tin có thế dùng cảng và sán bay tạo ra một khoản lợi ích lớn hơn, nhưng bây giờ... số tiền này hoàn toàn trôi theo nước rồi, còn thu lợi gì nữa!
Lê Thần Vũ nghĩ đến lúc trong phòng làm việc tổng giám đốc, nụ cười ấn chứa nhiều hàm ý sâu xa, thiếu đánh đó của Trần Xuân Độ lập tức khiến anh ta hiểu ra phần lớn mọi chuyện.
"Gọi điện cho Bắc Thần Nhất Đao Lưu!" Lê Thần Vũ lạnh lùng nói, giọng nói kèm theo sát khí và sự dữ tợn đáng sợ!
Nước J, trong một võ trường, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên Tatami.
Một người phụ nữ trẻ đang uốn éo cơ thể duyên dáng rót trà cho người đàn ông kia.
"Vinh Thứ Lang mất tích nhiều ngày, trước khi đi nói là đi bốn phương rèn luyện, mãi cũng không có hồi âm, có lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Người đàn ông trung niên nhấp ngụm trà nóng, nói.
"Kiếm thuật của Thứ Lang cao siêu, đó là người xuất sắc của Bắc Thần Nhất Đao Lưu ta, cho dù trước khi đi cầm theo đao, kiếm khách bình thường tuyệt đối cũng không thể so được." Người đàn ông trung niên nghĩ, trong lòng lập tức thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Đột nhiên! Có vài bóng người vội vàng xông vào từ bên ngoài!
"Lưu chủ, nước c có người truyền tin tới, tiếu chủ gặp nạn ở nước c, không may qua đời."
Người đàn ông trung niên đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo, lúc này tràn ngập tia máu và sát khí!
"Rác rưởi!" Người đàn ông trung niên đột nhiên đứng dậy, không chút do dự đi ra ngoài: "Đi, lập tức đến nước c, Rác rưởi, không ngờ lại dám hung hăng như vậy, đến Vinh Thứ Lang cũng dám giết!"
"Đã đến lúc để họ nhớ về nỗi sợ hãi bị đế tôi thống trị rồi..." Người đàn ông trung niên bước ra ngoài, gạch đá ở cửa lạch cạch nứt ra! Người đàn ông trung niên từng bước bước về phía trước, mỗi một bước, mặt đất không ngừng nứt ra, sức mạnh của người đàn ông trung niên, đáng sợ vô cùng!!
Cấp cưới vô cùng cung kính, bởi vì thân phận của người đàn ông trung niên... tôn quý như trời!
Không ai có thể ngờ được, chuyện này lại chọc giận ông ta đến mức đích thân ông ta đến nước c xử lí!
Trong phòng làm việc tống giám đốc, Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân đang bận rộn công việc, không ngừng thảo luận về một số vấn đề, hai người giống như hoàn toàn chìm đắm trong công việc, hoàn toàn quên đi Trần Xuân Độ đang ở bên cạnh.
Trần Xuân Độ ngồi xuống ghế sofa làm bằng da thật, fâu rĩ buồn bã, cả một buổi chiều, Lê Kim Huyên cũng không nói với anh câu nào!
Đột nhiên, chuông điện thoại của Trần Xuân Độ reo lên, Trần Xuân Độ lấy máy ra, nhìn hai chữ "Đường Nhu" xuất hiện trên màn hình.
Người đẹp tóc dài, đi tất lưới đen, mặc một bộ đồ gợi cảm bốc lửa, thu hút ánh mắt đó, nếu không phải Trần Xuân Độ có sức kiềm chế tốt, sớm đã bị Đường Nhu hút mất hồn rồi.
May mà bên cạnh Trần Xuân Độ còn có người đẹp cực phẩm như Lê Kim Huyên, đã sớm có chút miễn nhiễm với người đẹp rồi.
Lúc Trần Xuân Độ đang định mở cửa ra khỏi bàn làm việc, nghe điện thoại của Đường Nhu, đột nhiên, một giọng nói từ ghế làm việc truyền tới: "Không được ra ngoài."
"Tống giám đốc Lê, anh gọi điện thoại sợ ồn đến hai người làm việc." Trần Xuân Độ cười tươi.
"Anh muốn nghe thì cứ nghe ở đây, cũng chẳng có ai để ý." Tô Hiểu Vân chớp chớp mắt, nụ cười duyên dáng.
Trần Xuân Độ sắp muốn nhố máu rồi, mẹ ơi... Hai người đẹp ngồi ở đây, còn không đủ để
Advertisement nhổ máu à?
Lỡ như lần này Đường Nhu hẹn anh đi khách sạn, không phải anh đã lỡ mất một cơ hội tốt rồi sao?
Đó là một cô em cực phấm, sao anh có thể bỏ qua được!
"Một cuộc điện thoại mà thôi, không nghe thì không nghe." Trần Xuân Độ cúp máy, ngồi trở về sofa, cảm thấy như đang ngồi trên thảm đinh, bất kế anh làm gì, đều có hai đôi mắt đang dòm chặt anh.
Mãi cho đến lúc tan làm, Lê Kim Huyên nhìn giá cố phiếu trong màn hình máy tính mới thở phào một hơi: "Tập đoàn Huy Đằng chắc cũng không còn bao nhiêu vốn nữa rồi, tập đoàn Lê thị cuối cùng cũng thoát khỏi nguy cơ rồi." Lê Kim Huyên nói.
Tô Hiểu Ván gật đầu: "Tập đoàn Huy Đằng chi gần một trăm năm mươi nghìn tỉ, lại không thu được bất cứ lời ích nào, giờ chắc bọn họ đã thương tích đầy mình rồi."
"Không chắc." Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng, Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân lần lượt nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Ánh mắt Trần Xuân Độ sâu xa: "Một trăm năm mươi nghìn tỉ đối với tập đoàn Huy Đằng mà nói quả thực là một sự đả kích chí mạng... nhưng nếu như, đây không phải tiền của tập đoàn Huy Đằng thì sao?"
"Anh có ý gì?" Sắc mặt Lê Kim Huyên ngưng đọng lại.
"Anh cho rằng, phía sau tập đoàn Huy Đằng có một bàn tay không ngừng thúc đẩy, rất có thể số tiền này không phải do tập đoàn Huy Đằng bỏ ra, mà là bàn tay đằng sau đó." Trần Xuân Độ nói với ý tứ sâu xa.
"Nếu thật sự là như vậy, vậy thế lực đằng sau tập đoàn Huy Đằng tuyêt đối không phải hạng nhàn rồi." Tô Hiểu Vân không kìm được mà nảy ra liên tưởng, sắc mặt trầm trọng: "Có thể điều động một trăm năm mươi nghìn tỉ đối phó Lê thị, chắc chắn không thiếu tiền, nhưng ở nước c, có rất nhiều gia dinh có thế lực, cũng khó mà làm được..."
"Lê thị, chọc phải một phiền phức lớn rồi..." Trần Xuân Độ nói.
Lê Kim Huyên gật đầu, đột nhiên gương mặt tinh tế lạnh đi, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, lên tiếng chất vấn: "Ai cho phép anh ngồi đó?"
"Hả..." Trần Xuân Độ ngơ ra, mẹ nó đúng là đang bới lông tìm vết mà! Anh không ngồi sofa thì ngồi ở đâu!
"Đứng lên!" Tô Hiểu Vân khẽ nói, đôi mắt xinh đẹp, gợi cảm khẽ nháy một cái, ra hiệu với anh.
"Được thôi." Trần Xuân Độ bức bối trong lòng, chỉ có thế ngoan ngoãn đứng dậy.
"Về nhà." Lê thị đã đứng vững được khỏi nguy cơ, khiến tâm trạng Lê Kim Huyên tốt hơn rất nhiều, gương mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Hai mươi tư giờ nguy cơ, cô đã huy động vô số mối quan hệ, nghĩ đủ mọi cách, cô quá mệt rồi, thật sự quá mệt rồi.
Bây giờ cô chỉ muốn có thế thả lỏng một chút.
Mà lúc này, giới kinh doanh của thành phố T như có động đất! Hàng loạt tin tức liên quan đến Lê thị và Huy Đằng truyền đi nhanh như một cơn gió!
Hai ngày này, trên báo Tài chính, Lê thị và Huy Đằng đều đã chiếm lĩnh các mặt báo, khi hai tập đoàn xung đột, ngay từ đầu Lê thị đã thất thể, bị tập đoàn Huy Đằng chèn ép, đa số chuyên gia tài chính đều dự đoán không hay cho Lê thị, cho rằng lần này Huy Đằng đang có âm mưu chiếm nuốt Lê thị.
Mà hôm nay, Lê thị vượt qua sự dự đoán của mọi người, tình thế xoay chuyến, Lê thị, điên cuồng phản kích!
Hôm nay, trung tâm bão táp thành phố T, trước tòa nhà Lê thị, có vô số người đang tụ tập lại.
Hàng loạt chiếc xe sang trọng từ bốn phương tám hướng của thành phố T, các gia đình giàu có đi tới, hàng loạt các bô lão giới kinh doanh lần lượt đến tòa nhà Lê thị, muốn được gặp mặt Lê Kim Huyên và Lê Duy Dương và cả mỗi cố đông trong hội đồng quản trị.
Lúc Lê thị gặp khó khăn, không ít người trong số họ nhận được lời cảnh cáo của Lê Thần Vũ, không được phép nhúng tay vào chuyện này, còn có một số người chỉ đơn thuần bỏ đá xuống giếng, không muốn giúp đỡ.
Đến cả một tập đoàn lớn như Lê thị cũng đến mức phải cầu xin giúp đỡ, cho dù bọn họ có ra tay giúp đỡ thì cũng có tác dụng gì chứ?
Nhưng hôm nay, tập đoàn Lê thị đã bỏ ra hàng trăm nghìn tỉ trên thị trường cố phiếu, lập tức giống như một cái bạt tai, vả bọn họ một cái thật mạnh!
Lê thị vần luôn là Lê thị, bá chủ của thành phố T, sự tồn tại không thể lay chuyển!
Tập đoàn Huy Đằng, không ngừng thất bại, hoàn toàn không có vẻ huênh hoang kiêu ngạo như trước đó nữa.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được, lúc Lê Kim Huyên gọi điện cho bọn họ mà bọn họ cúp máy là đã đắc tội với Lê Kim Huyên và Lê Duy Dương ròi!
Bây giờ đương nhiên là bọn họ hối hận, muốn lôi kéo mối quan hệ.
Nhưng, còn có tác dụng sao?
Ngày hôm nay, hội đồng quản trị tập đoàn Lê thị đưa ra thông báo, mọi giám đốc cấp cao không được có bất cứ sự giao thiệp về quyền lợi nào với giới bên ngoài.
Nội bộ Lê thị chấn động, không ai có thể ngờ được, tập đoàn Lê thị trước này luôn khoan dung, ôn hòa lại đưa ra một mệnh lệnh nghiên khắc và kì lạ đến vậy!
Sân bay quốc tế thành phố T.
Một chiếc máy bay sang trọng chậm rãi hạ cánh, cabin mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra ngoài, toàn thân lan tỏa một loại sát khí đáng sợ!
Dưới chiếc kính râm màu đen là đôi mắt đầy tia máu, lạnh lẽo, đáng sợ!
Đằng sau người đàn ông trung niên mà một đám người cao to lực lưỡng, ai nấy đều tỏa ra hơi thở vô cùng hung dữ, đáng sợ!
Ánh mắt khủng bố, những nơi mà người kia đi qua, các du khách đều run rấy lùi lại, tránh xa!
"Rác rưởi! Người đàn ông trung niên nhàn nhạt nói, giọng nói đầy vẻ khinh thường, vẻ ngạo man chơt lan tỏa ra!
← Ch. 084 | Ch. 086 → |