Vay nóng Homecredit

Truyện:Thích Eo Nhỏ - Chương 059

Thích Eo Nhỏ
Trọn bộ 104 chương
Chương 059
0.00
(0 votes)


Chương (1-104)

Siêu sale Shopee


Hạ Vân Nghi còn chưa nâng chén, người được gọi là "Đạo diễn Trần" gặp phải cảnh tượng này, đầu tiên là ngơ ngác, rồi sau đó bật cười, "Vân Nghi, không cần đâu, để tôi."

Ông thấy Tân Quỳ ở đối diện còn đang ngẩn ngơ, lại nói thêm, "Đừng hiểu lầm, tôi nói tôi kính người khác một chén có nghĩa là tôi uống chén này."

Đạo diễn Trần ngửa đầu, nháy mắt uống cạn sạch bằng một hơi.

Sau đó, ông buông chén rượu xuống, ngồi lại chỗ cũ.

Bây giờ người trên bàn cơm đều chú ý đến động tĩnh bên này, dời mắt đến xem nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra lại quay trở lại bàn luận sôi nổi.

Trải qua chuyện này, đạo diễn Trần dường như càng hứng thú, ánh mắt ông nhìn qua nhìn lại hai người Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ.

Tân Quỳ da mặt mỏng, không chịu nổi bị người ta đánh giá như vậy, đứng ngồi không yên.

Bởi vì hành động bao che của Hạ Vân Nghi vừa nãy, cô như có thêm dũng khí, chủ động đứng lên, "Đạo diễn Trần, để tôi mời lại ông!"

Cô lấy một cốc nước chanh, học dáng vẻ vừa rồi của đạo diễn Trần, rất tiêu sái, lưu loát.

Chỉ là cô uống một hơi cạn, bởi vì quá sức, thiếu chút nữa sặc chết, ho khan điên cuồng, tuy rằng đã cố nén thấp tiếng nhưng mọi người xung quanh vẫn nghe thấy được.

Khi Tân Quỳ trở lại chỗ ngồi, Ninh Nhiên ngồi ở bên phải đã hơi say.

Cậu đã quan sát toàn bộ tình hình, nhưng dường như chỉ rõ một chút. Trong lúc mê man, cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy Hạ Vân Nghi cau mày, giơ tay vỗ vỗ lưng Tân Quỳ.

Đạo diễn Trần chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, cảm thấy bây giờ người trẻ tuổi thật vui. Nhà làm phim ngồi bên cạnh ông không hiểu rõ chuyện gì, "Đạo diễn Trần, hai người đối diện đây là có ý tứ gì?"

"Người trẻ tuổi, ông không hiểu là đúng rồi." Đạo diễn Trần giơ tay vỗ vai nhà làm phim, "Thôi, ông uống với tôi một chén."

Nhà làm phim đã uống nhiều đến nỗi mặt đỏ rần, vội vàng đồng ý.

Đạo diễn Trần chuyển đề tài, nhưng trong nội tâm lại cảm thán.

Lúc trước khi đoàn làm phim "Họa mi" mời Hạ Vân Nghi tới phụ trách OST, ông cũng biết chuyện, tỏ thái độ ngầm đồng ý. Dù sao trong giới giải trí Hạ Vân Nghi có tiếng tăm rất tốt, ông rất thích, nhưng đối phương không nhận thêm lịch trình hai lần trong năm.

Phải nhờ qua người trung gian, Hạ Vân Nghi mới đồng ý, nhưng bất luận thế nào, hai người xem như mới quen biết nhau từ khi đó.

Tối nay ông chú ý tới Tân Quỳ, thật ra cũng không phải vì Hạ Vân Nghi. Lúc trước ông đã nhìn thấy Tân Quỳ làm MC trên màn hình nhỏ trong phòng nghỉ, cảm thấy cô gái này rất linh động, không khỏi có chút tò mò, cho nên khi gặp nhau trên bàn cơm, còn tìm riêng nhà làm phim tìm hiểu một chút. Mà ông thật sự không ngờ tới, vừa rồi lại nhìn thấy cảnh tượng kia.

Đạo diễn Trần đã quay phim ở phương Bắc bao nhiêu năm, trên bàn cơm đều là tôi một ly, mấy người một ly, nhưng thật ra ông không xem thường mấy diễn viên nữ không uống rượu, những người mà ông quen biết đều có thể dùng rượu vnag đỏ hoặc đồ uống gì đó để thay thế, ông đã quen rồi, không có trở ngại gì.

Ông còn chưa làm gì mà trái lại Hạ Vân Nghi còn bày ra dáng vẻ sợ Tân Quỳ bị ức hiếp.

Ngược lại đúng là lạ lùng.

Trước kia hai người này có qua lại gì sao? Đạo diễn suy nghĩ một chút, ông không để ý tin giải trí bát quái lắm nên không rõ chuyện gì.

Nhưng hai người lại ở trước mặt ông không kiêng dè gì, một ý nghĩ lớn mật đột nhiên xuất hiện trong đầu ông.

Hai người quả thật đúng như suy nghĩ của đạo diễn Trần nhưng mặc kệ ông đoán đúng nhiều hay ít, chủ yếu là...

Vào giờ phút này Tân Quỳ quả thật cảm động đến bối rối.

Mọi người xung quanh thi nhau đấu rượu, sẽ không để ý đến một nữ nghệ sĩ như cô. Ninh Nhiên bên cạnh đã bắt đầu lâm vào một trận mới, tư thế không say không thôi.

Tân Quỳ càng chủ động hơn so với lúc trước.

Bàn tay dưới bàn của cô chủ động tiến lại gần, xoa tay anh, "Anh uống ít rượu thôi..."

Hạ Vân Nghi để mặc cho cô xoa, "Ừ, anh cũng không uống quá nhiều."

Dừng một chút, Tân Quỳ giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì vậy, đè thấp giọng nói, "Nhưng lát nữa không phải anh sẽ lái xe à, uống rượu như vậy thì lái kiểu gì?"

"Em ngốc sao?" Hạ Vân Nghi cười, "Ngồi xe bảo mẫu của anh."

Tân Quỳ nghe xong, vội gật đầu không ngừng.

Trong bữa tiệc ăn mừng, hầu như mọi người xung quanh đều không đả động đến đồ ăn trên bàn. Mấy món ăn Hồ Nam và Tứ Xuyên được làm rất ngon, Tân Quỳ cực kỳ thích.

Bởi vì hành động vừa rồi của Hạ Vân Nghi, lúc này đạo diễn Trần làm bộ lơ đãng chú ý tới cô.

Tân Quỳ không với được đồ ăn, lén lút dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào người Hạ Vân Nghi, rồi sau đó Hạ Vân Nghi cũng quay sang nhìn cô, vừa nói chuyện phiếm vừa lưu loát quay đĩa thức ăn tới chỗ cô.

Trong khi anh gắp thức ăn, cô cũng chủ động dịch bát lên phía trước. Cứ thường xuyên làm như vậy, cực kỳ ăn ý.

Đạo diễn Trần vuốt râu, đột nhiên cảm thấy mình già rồi. Nếu không vì sao chỉ nhìn hai người trẻ làm vậy, liền cảm thấy có chút ganh tị trong lòng?!

Nửa cuối bữa tiệc, tổng đạo diễn kéo Tân Quỳ tới nói chuyện.

Cô thoáng nhìn qua Hạ Vân Nghi, anh đang ngồi tựa lưng vào ghế, sắc mặt hờ hững. Làn da trắng trẻo dưới ánh sáng của phòng bao như ngọc đã được mài giũa cẩn thận.

Tuy rằng anh đã uống rượu nhưng khuôn mặt không hiện lên vẻ say rượu, chỉ có chỗ chân mày là dính chút men say, dưới ánh đèn hơi có chút phong lưu.

Tân Quỳ chưa từng thấy dáng vẻ này của anh bao giờ.

Cô quen thuộc nhất là dáng vẻ hào sảng bất kham, lạnh lùng hời hợt, cả người giống như không để ý đến thứ gì, nhưng lại rất thành thục của anh. Thỉnh thoảng đối với cô còn mang theo chút ngây thơ làm chuyện xấu.

Giờ đây phong thái công tử của anh mới được biểu lộ ra hết.

Cô bị nhan sắc này hấp dẫn, dù đang nói chuyện với tổng đạo diễn nhưng trong đầu lại đình trệ.

- --

Sau khi tiệc tàn, Tân Quỳ tìm lý do, nói mình đi chơi với thành oanh, bảo lý nghiêm và trợ lý về trước.

Lúc trước khi cô không bận, quả thật có đi chơi cùng thành oanh, còn mời đối phương đến nhà nên lý nghiêm không hề hoài nghi, tùy ý để cô đi.

Tân Quỳ một mình cầm theo túi, dựa vào biển số xe mà Hạ Vân Nghi gửi cho cô, cuối cùng mới vào gara, lên xe anh rồi đóng cửa xe lại.

Hạ Vân Nghi ngồi ở bên cạnh, khép mắt, có vẻ đã đợi cô khá lâu.

Tầm mắt cô không tự chủ được nhìn về chỗ ghế lái. Bởi vì bây giờ cô mới nhớ ra lần này Hạ Vân Nghi không lái xe.

Cũng may xe bảo mẫu của anh có dùng tấm chắn giữa ghế trước và ghế sau.

Cô còn chưa kịp mở miệng, eo đã bị ôm lấy.

Tân Quỳ bị kéo vào lòng anh, môi bị anh cắn nhẹ, "Để anh chờ lâu như vậy cũng thôi đi, lên xe còn không nói với anh lời nào."

Tân Quỳ lập tức cắn lại, nhẹ giọng biện hộ, "Không phải bây giờ em đang nói rồi sao."

Hạ Vân Nghi bật cười, đổi lại là một cái nhéo eo của Tân Quỳ, anh nói tài xế ngồi trước xe di chuyển.

Xe bảo mẫu từ từ rời khỏi gara rồi hòa vào bóng đêm vô tận.

Sắp đến đầu đông cho nên khi đêm đến, dường như tiết trời càng âm trầm hơn.

Hạ Vân Nghi có lẽ đã hơi say, sau khi ôm cô, anh đặt cằm lên đầu cô, cọ cọ, không nói thêm điều gì.

Anh uống rượu, Tân Quỳ lại không uống rượu, trái lại cô được ăn vô cùng thỏa mãn, cả người phấn chấn tinh thần.

Đây là lần đầu tiên Tân Quỳ được ngồi trên xe bảo mẫu của anh, nhìn trái nhìn phải,

So với xe của cô, xe Hạ Vân Nghi có nhiều chỗ để đồ hơn, rộng rãi hơn, hàng ghế sau còn có thảm mềm, thoạt nhìn rất thoải mái.

Tân Quỳ thấy vậy, cảm thán, "Chỗ này của anh thật lớn."

"Lớn?" Hạ Vân Nghi chậm rãi mở miệng, giống như nghe thấy từ này lần đầu tiên, dường như không hiểu, "Em nói anh nghe chút, ý em là gì?"

Hạ Vân Nghi khi say rượu có lực công kích rất mạnh, hơn nữa hoàn toàn như đã thay đổi thể xác khác.

Tân Quỳ làm bộ nghe không hiểu, ấp úng nói, "Hỏi lại làm gì, đừng nghĩ nhiều, chính là ý trên mặt chữ."

"Ồ." Hạ Vân Nghi kéo dài âm điệu, "Anh còn tưởng rằng em đang nhắc lại cho anh lời hôm nay nói ở hậu trường hôm nay, xem ra không phải rồi."

"Là do anh nghĩ nhiều rồi." Anh mỉm cười, bàn tay đang đặt ở eo cô từ từ di chuyển.

Tân Quỳ trợn tròn mắt, rồi sau đó mới bắt đầu phản ứng lại.

Anh không thể nói mấy lời nghiêm túc được à!

Tân Quỳ đẩy anh ra, dứt khoát mở miệng nói, "Vậy tay anh đang làm gì vậy, anh không phải là người trong sáng nhất thế giới này sao, anh mau bỏ tay ra!"

"Anh đâu có thừa nhận đâu." Hạ Vân Nghi khống chế cô, rồi sau đó tiến lại gần mặt cô, hôn nhẹ lên vành tai cô, "Ở trên người em, anh vĩnh viễn không thể trong sáng được."

Lời này vốn dĩ đã khiến cho người ta không kiềm chế được, đã vậy người nói còn là Hạ Vân Nghi.

Tân Quỳ ưm một tiếng, mềm nhũn trong lòng anh.

Nhưng Hạ Vân Nghi chỉ hôn nhẹ như thế, không tiến thêm bước nữa.

Khi anh nhắm mắt dưỡng thần, cơ thể mềm mại mang theo hương thơm nhàn nhạt lại bắt đầu lải nhải.

Hạ Vân Nghi lẳng lặng nghe, cũng không đáp lời.

Điều kỳ diệu của Tân Quỳ chính là ở đây, tuy rằng Hạ Vân Nghi không hé răng nhưng cô biết nhất định anh nghe vào.

Hai người rõ ràng chưa quen biết nhau bao lâu nhưng lại vô cùng ăn ý.

Chính là vô cùng thần kỳ, vô cùng hiểu biết đối phương.

"Từ từ đã... vừa nãy không hỏi anh." Tân Quỳ cuối cùng đã hỏi ra câu hỏi mấu chốt, "Chúng ta đi đâu?"

"Đã muộn thế này rồi còn có thể đi đâu được nữa." Hạ Vân Nghi mở miệng, "Đương nhiên là nhà anh rồi."

Tân Quỳ ngước mắt lên trừng anh một cái, "Nhà anh có gì vui đâu, lại chẳng có gì chơi."

Quạnh quẽ.

Quan trọng là đến cả cờ cá ngựa cũng chẳng có, ít nhất nhà cô còn có lego!

"Chẳng lẽ anh chơi không vui à?" Hạ Vân Nghi nhìn cô, vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Mặc cho em xâu xé."

Tân Quỳ không nhịn được, bật cười, "Nếu em thật sự xâu xé anh thì là do em không muốn sống nữa rồi!"

"Nhưng anh nói đã muộn như vậy..." Dù sao Tân Quỳ cũng là con gái, tâm tư nhạy cảm, trong đầu luôn nghĩ về vấn đề khác, dừng một lát rồi nói tiếp, "Có phải không tiện hay không?"

"Không." Hạ Vân Nghi xoa đầu cô, "Cả ngày em chỉ suy nghĩ vớ vẩn thế này thôi à?"

Tân Quỳ còn chưa kịp lên tiếng phản bác, xe đã đỗ lại ở trong gara.

Tiếng của tài xế vang lên qua loa, "Hạ thần, đến nơi rồi, tôi về nhà trước đây."

Hạ Vân Nghi "ừ" một tiếng, "Vất vả rồi."

Anh nói rồi vươn tay cầm túi xách của Tân Quỳ, "Tới rồi, chúng ta đi thôi."

- --

Khi thang máy đi đến căn hộ của Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ ngoan ngoãn đi theo anh.

Dọc đường cô còn liếc trộm anh, nhìn dáng vẻ của anh xem anh đã say đến mức nào rồi. Cô tập trung tới mức không biết rằng mật khẩu cửa của Hạ Vân Nghi đã thay đổi.

Hôm nay hai người mê loạn ở sau cánh cửa.

Hạ Vân Nghi giữ chân cô, vừa vào cửa liền mất khống chế, áp cô vào cửa.

Giữa hai người không để lại một khe hở nào. Trước người Tân Quỳ là lồ. ng ngực vững chãi của anh, phía sau là ván cửa lạnh lẽo.

Lúc đầu thấy Hạ Vân Nghi trên xe không lỗ mãng, Tân Quỳ còn tưởng anh đổi tính, hóa ra mọi chuyện đang đợi cô ở phía sau.

Vào lúc hai người răng môi dây dưa, trên người Hạ Vân Nghi tản ra mùi rượu nhàn nhạt. Nó không hề khó ngửi, ngược lại giống như là gỗ đàn hương được ngâm trong rượu vang đỏ lâu năm, nồng nàn quyến rũ.

Trước kia hai người chưa từng hôn nhau như thế này, Tân Quỳ rất thích, hai tay vòng qua cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Hạ Vân Nghi bị cô kích thích, càng cuồng nhiệt m. út hơn, cho nên khi cánh môi hai người tách ra, còn phát ra tiếng "Ba".

Tân Quỳ dường như cảm thấy mình đang say, khi chân được buông ra còn đứng không vững.

Cứ như vậy được Hạ Vân Nghi đỡ, chế nhạo cô vài câu.

"Anh đi lấy quần áo ngủ cho em, trong tủ giày có dép, em tự đeo đi." Hạ Vân Nghi sau khi cuồng dã lại quay về trạng thái dịu dàng.

Tân Quỳ cảm thấy gò má mình sắp bị thiêu chín rồi, giơ tay lên đánh vào người anh.

Hạ Vân Nghi vui vẻ tiếp nhận, cười cười, đi về phía phòng để quần áo.

Tân Quỳ lấy một tay che mặt, ngồi xổm xuống, tìm dép.

Sau khi nhìn chằm chằm vào tủ giày một hồi lâu, cuối cùng cô cũng biết tại sao vừa rồi khi cô nói "có tiện không" thì anh lại thờ ơ, không thèm để ý rồi, hóa ra anh đã chuẩn bị mọi thứ từ trước.

Nhưng vừa nãy cô bị ấn lên cửa, khiến Tân Quỳ dâng lên nghi ngờ có vẻ Hạ Vân Nghi thật sự say rồi, hôm nay anh hoàn toàn không kiềm chế được.

Tân Quỳ âm thầm căm giận, rồi sau đó cảm thấy tâm tình thật tốt, bắt đầu nhỏ giọng ngâm nga.

Hạ Vân Nghi đã chuẩn bị cho cô dép mềm cùng nhãn hiệu túi mà lần trước anh tặng cô, nhưng lần này hình hoa hướng dương rất rõ ràng ở trên dép, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Tân Quỳ lê dép, "Lẹt quẹt lẹt quẹt" đi vào phòng khách, Hạ Vân Nghi cũng mới quay lại.

"Đợi chút nữa em tắm xong thì mặc cái này."

Cô nhận lấy, bộ áo ngủ cũng có hoa văn hướng dương giống đôi dép.

"Anh thật tốt!" Tân Quỳ ôm cổ anh buộc anh phải cúi đầu xuống rồi sau đó dùng sức nhéo má anh.

Hạ Vân Nghi bị tấn công, không hề hé răng nửa lời, anh chỉ im lặng từ từ c. ởi quần áo.

Đầu ngón tay đặt trên cổ áo.

"..."

Tân Quỳ bị anh làm sợ, anh còn phải làm đến mức này sao!

Hạ Vân Nghi thấy dáng vẻ vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng của cô, lập tức tâm tình trở nên tốt hơn.

Rồi sau đó anh cong môi mỉm cười. Nụ cười này giống như nắng ấm làm tan chảy băng tuyết, làm vạn vật sinh sổi nảy nở.

Lúc này Tân Quỳ mới biết anh đang trêu cô. Cô bĩu môi, lại chỉ tay vào dép lê và quần áo ngủ, "Anh mua mấy đồ này từ khi nào?"

"Sau lần em tới lúc trước." Hạ Vân Nghi không quanh co, lòng vòng, rất nhanh đã trả lời lại.

Lúc trước...

Nếu anh nói là lúc trước thì chính là ngày cô mang thuốc tới cho anh.

Tự nhiên khi đó anh lại mua...

Tân Quỳ ngừng suy nghĩ, không khỏi có chút ngượng ngùng, anh hoàn toàn không hề muốn giấu diếm cô.

"Khi đó đã nhớ thương người ta..." Tân Quỳ cúi đầu, xoa xoa quần áo trong tay, nhỏ giọng thì thầm.

Hạ Vân Nghi nhướng mày, chân dài vừa muốn bước tới, Tân Quỳ sợ anh nghe được muốn tính sổ, đầu hàng trước, "Anh tắm trước đi, anh tắm trước đi!"

"Tắm cùng nhau."

"..."

Tân Quỳ tình nguyện vào giờ phút này đây cô bị điếc.

Anh nói cái gì vậy...

Tắm cùng nhau.

Tắm!Cùng!Nhau!

Lúc này cô đang ở đâu, cô còn chưa chuẩn bị tư tưởng tốt đâu.

Cô cúi đầu, không muốn ngẩng đầu lên, hàng lông mi cong dài khẽ run rẩy.

"Em nghĩ gì vậy?" Hạ Vân Nghi chậm rãi mở miệng, "Chỗ anh có hai phòng tắm, không cần đợi anh tắm trước, cả hai đều có thể tắm cùng một lúc."

Giọng điệu của anh cực kỳ đứng đắn.

Dường như cô là một đạo tặc hái hoa vậy...

Tân Quỳ vừa muốn ngẩng đầu, lại nghe thấy Hạ Vân Nghi nói thêm, "Hay là em nghĩ chúng ta tắm chung một phòng? Anh đây hoàn toàn không có ý kiến..."

"Em có ý kiến!" Anh còn chưa kịp nói xong, Tân Quỳ đã lập tức cắt ngang, cầm theo áo ngủ chạy mất.

"Tân Bảo." Hạ Vân Nghi nhìn bóng lưng cô, gọi với theo.

Tân Quỳ không trả lời, chạy không thèm quay đầu.

Mấy giây sau, cô đen mặt quay lại, dáng vẻ khóc không ra nước mắt, "Tại sao anh không nói với em đằng này là thư phòng."

Hạ Vân Nghi nói với giọng điệu bất đắc dĩ, "Vừa nãy anh đã gọi em lại, là em không chịu nghe."

"..."

Lúc này Tân Quỳ hoàn toàn xù lông. Đương nhiên với tình hình hiện tại, cô chỉ dám im lặng mà xù.

- --

Hạ Vân Nghi nhường cô phòng có bồn tắm lớn ở trong phòng ngủ của anh.

Tân Quỳ ở trong phòng tắm rất lâu. Hôm nay dẫn chương trình, cô hầu như đều phải đứng trên bục, chân cực kỳ đau nhức.

Trong suốt quá trình ngâm bồn, Hạ Vân Nghi không hề quấy rầy cô, cũng không thúc giục.

Trong lúc tắm, Tân Quỳ nghe thấy tiếng mở cửa vào phòng ngủ, có lẽ anh đã tắm xong, vào trong nghỉ ngơi.

Đến khi cô ngâm bồn rồi tắm gội xong, Tân Quỳ mới nhận ra một điều. Áo ngủ đã có rồi... nhưng còn nội y...

Tân Quỳ trợn tròn mắt.

Lúc này cô phải bảo Hạ Vân Nghi mua cho cô sao? Nhưng như vậy rất xấu hổ...

Ôm suy nghĩ này, Tân Quỳ khẽ giũ bộ đồ ngủ của mình.

Sau đó, hai thứ mỏng manh không ngờ lại rơi ra. Tân Quỳ cúi người lại gần nhìn chăm chú, là đồ lót hình hạt hướng dương mập mạp đáng yêu.

So với sự ngượng ngùng vài giây trước, cô chỉ cần tưởng tượng đến người như Hạ Vân Nghi tự tay chọn quần áo riêng tư này cho mình, gò má lập tức nóng lên không thể nào nguôi ngoai được.

A a a a người đàn ông hại người, làm người ta bối rối này!

Tân Quỳ ở trong phòng tắm một lúc lâu, lúc này mới chậm chạp ra ngoài.

Dù sao trở cũng đã bắt đầu chuyển động, mặc dù nhiệt độ trong phòng vẫn ổn định, xem như ấm áp, nhưng khi hơi nước trên người bị thổi khô vẫn khiến người ta vô thức cảm thấy rùng mình.

Ánh mắt Tân Quỳ dừng ở mép giường, Hạ Vân Nghi mặc quần áo ở nhà, nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, khoanh tay nghỉ ngơi.

Tân Quỳ thả chậm bước chân, khi đi đến gần, nhấc chân đạp dép lê ra, ai đầu gối quỳ ở mép giường, cúi đầu nhìn anh nhân tiện còn khảy cằm anh. Dáng vẻ khi anh mặc quần áo ở nhà cực kỳ vô hại. Cổ áo hơi mở, xương quai xanh tinh xảo. Tân Quỳ giơ tay, chọc chọc mặt anh.

Đúng như những gì cô nghĩ, Hạ Vân Nghi không ngủ.

Tân Quỳ mới chạm mấy cái, anh đã lấy tay bỏ ra, hơi dùng sức xoay người lại, đẩy ngã cô xuống giường.

Tân Quỳ không nhịn được, khóe miệng cong lên.

Người này có lúc nhìn thanh cao như quân tử nhưng lại có lúc giống như sói đói vồ mồi như bây giờ vậy.

"Cười cái gì?" Hạ Vân Nghi ôm cô.

Tân Quỳ không đáp lại, tiếp tục cười, rồi sau đó cứ nằm như vậy, ngửa đầu nhìn anh, "Tối nay anh uống rượu, đợi lát nữa ngủ có lẽ không thoải mái, em thấy nếu như ba em uống rượu thì mẹ sẽ nấu canh giải rượu cho ông ấy, uống một ít thuốc."

"Em biết làm canh giải rượu?" Hạ Vân Nghi cúi người lại gần.

"Em không..." Tân Quỳ sờ sờ chóp mũi, "Hay là anh làm đi?"

"Không được." Hạ Vân Nghi từ chối rất kiên quyết, dưới ánh nhìn nghi hoặc của cô, anh trả lời ngắn gọn, "Thời gian này còn không bằng làm chuyện chính sự."

"Chính sự gì?"

Hạ Vân Nghi đè trên người cô, ánh đèn chiếu xuống bị lưng anh chắn lại. Khuôn mặt của anh mờ ảo, không rõ lắm nhưng Tân Quỳ vẫn cảm nhận được động tác của anh.

Hạ Vân Nghi lại hôn cô. Hóa ra anh biến chuyện này thành chính sự, Tân Quỳ mơ mơ màng màng tiếp nhận, bị anh nắm cằm, giống như mệnh lệnh, "Chuyên tâm chút."

Trong phòng ngủ cực kỳ an tĩnh, chỉ có người trên giường là khẽ nhúc nhích.

Mới đầu hai người chỉ an tĩnh hôn như mọi khi. Nhưng có lẽ đêm đã về khuya, hoặc trong tình cảnh như vậy, hoặc có lẽ đang trong phòng ngủ của Hạ Vân Nghi, toàn bộ đều phát triển sang một chiều hướng khác.

Hạ Vân Nghi vùi đầu vào cổ cô, vén vạt áo rồi đi xuống, thay môi vào chỗ vừa để tay.

Tân Quỳ hô hấp không phát ra tiếng, hốc mắt chua xót, mơ hồ.

Đèn điện đã được chỉnh xuống mức thấp nhưng vẫn chiếu vào mắt khiến cô không thể mở mắt ra nổi.

Rõ ràng vừa mới tắm xong nhưng lại như đang xông hơi.

Ngay vào lúc Tân Quỳ tưởng chừng như đã kết thúc, chỗ chân cô cảm nhận được một cảm giác cồm cộm là lạ.

Tân Quỳ gọi anh mấy tiếng, giọng phát ra đều không phải của mình, Hạ Vân Nghi cuối cùng cũng bỏ qua cho cô, chỉ là ngực phập phồng dữ dội.

Anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc rõ như thế này, Tân Quỳ giơ tay ôm anh, trong lòng đấu tranh một lúc, cuối cùng hỏi, "Có phải rất khó chịu không?"

Hạ Vân Nghi giống như cười, trầm giọng nói, "Em thấy sao?"

Tân Quỳ vỗ vai anh, động tác nhẹ nhàng.

Hạ Vân Nghi nhìn cô gái đáng yêu, da thịt trắng nõn tương phản hoàn toàn với màu xám tro của ga giường, cô đang ở chỗ này, đang ở phòng anh, ở trong lồng ngực anh.

Có lẽ là say rượu khiến thần kinh người ta tê liệt, chỉ cần say là thân thể như thức tỉnh, anh chưa bao giờ mất khống chế giống như bây giờ.

Thật lâu sau, Hạ Vân Nghi dùng giọng mũi, kéo tay Tân Quỳ qua, "Giúp anh."

- --

Rạng sáng hôm sau.

Trong phòng tắm, ánh đèn vẫn đang sáng, Tân Quỳ đứng trước bồn rửa mặt, sắc mặt đỏ ửng, nghiêm túc xoa xoa tay.

Thoạt nhìn không có gì khác thường nhưng lại không dám nói với Hạ Vân Nghi câu nào.

Chính là làm bộ không nghe thấy gì, hoàn toàn không để ý đến anh.

Hạ Vân Nghi còn muốn trêu cô, nhưng cũng biết bây giờ mà trêu cô thì ngay lập tức sẽ có chiến tranh lạnh.

Anh đứng ở ngoài cửa, nhìn động tác lặp đi lặp lại của cô, nhắc nhở cô, "Có lẽ cũng sạch rồi đó."

"Em cảm thấy chưa là chưa!" Tân Quỳ như muốn tiếp thêm can đảm cho mình, cố ý nâng cao âm lượng.

Hạ Vân Nghi ngược lại tâm tình rất tốt, mặt mày như họa, thích ý hiện trên mặt.

Tân Quỳ quả thật rất xấu hổ, cô thà rằng Hạ Vân Nghi cứ chìm vào giấc ngủ còn hơn cứ đứng ở đó nhìn cô.

Tối nay cô ngủ ở phòng cho khách, vốn đang định cho Hạ Vân Nghi chút phúc lợi, có thể ôm anh cho anh ngủ, hiện tại xem ra cô đã tính sai rồi.

Cô đã tự bán bản thân, đặc biệt là đôi tay này.

"Chưa sạch thì chưa sạch, nhưng em không buồn ngủ à?" Hạ Vân Nghi nhướng mày, "Em có biết mấy giờ rồi không?"

"Em không buồn ngủ, nếu anh buồn ngủ thì tự đi ngủ đi." Tân Quỳ ngập ngừng, cường điệu nói, "Em ngủ ở phòng cho khách."

Hạ Vân Nghi bật cười, "Phòng cho khách chưa dọn."

"..."

Tân Quỳ cảm thấy tim mình nứt ra rồi.

- --

Cuối cùng anh phải thề không chạm vào cô nữa, Hạ Vân Nghi mới có thể dỗ cô.

Dĩ nhiên, hai người vẫn nằm cách nhau rất xa, Tân Quỳ còn cố ý đưa lưng về phía anh.

"Em nằm lui ra đây."

"Em không muốn."

"Buổi tối rơi xuống đất thì sao?"

"Không cần anh lo."

Lúc này dường như Hạ Vân Nghi không lên tiếng nữa.

Tân Quỳ ngẫm lại mình nói nặng lời như vậy... có làm Hạ Vân Nghi tổn thương không?

Không bao lâu sau, cô lại bắt đầu bối rối.

Tân Quỳ thử xoay người lại, vừa định lén lút xem Hạ Vân Nghi đã ngủ chưa thì đập vào mắt cô chính là khuôn mặt anh gần trong gang tấc.

Anh dùng một tay chống đầu, im lặng nhìn cô.

"..."

Sao anh đã lăn sang đây rồi!

Tân Quỳ giơ tay muốn đẩy anh ra

Hạ Vân Nghi đang chờ đợi hành động này của cô, anh vòng tay qua, vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói, "Đừng giận nữa, là anh sai."

Tân Quỳ thích kiểu dịu dàng này, vì thế cực kỳ không có tiền đồ mà thất thủ.

Cô vùi đầu vào lòng anh, nhẹ giọng nói, "Cái tên bại hoại nhà anh."

"Ừ, anh xấu xa nhất." Hạ Vân Nghi nhận được hiệu quả mà mình mong muốn, vươn tay tắt đèn, cuối cùng khẽ nói bên tai cô, "Nhưng anh chỉ xấu xa với mình em thôi."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-104)