Vay nóng Tinvay

Truyện:Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Chương 10

Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng
Hiện có 17 chương (chưa hoàn)
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-17 )

Siêu sale Lazada


Ma ma Tư Tẩm đoán không sai, đồ vật của Tần Diệc thực sự quá mức cứng rắn, mới trước trước sau sau cọ xát vài cái, Cơ Ninh đã rụt eo lại muốn tránh.

Quần lót trắng như tuyết bị đồ vật của hắn cọ xát đến mức chui vào trong khe thịt, Cơ Ninh mới nếm thử việc đời, mẫn cảm rất nhanh, giữa hai chân đã ướt một mảng lớn.

Hai chân Cơ Ninh mở rộng ra, làn váy bị Tần Diệc vung lên đặt ở bên hông, nhìn cảnh sắc dưới thân không sót một cái gì, hoàn toàn bại lộ ra trong mắt Tần Diệc.

Dương v. ật đỏ thẫm đè lên quần lót thấm ướt, dán chặt tiểu h. uyệt, da thịt mềm mại trơn bóng bên dưới lớp vải cũng thấy được rõ ràng, ướt đẫm, dính dán vào vải, một mảnh sắc hồng non mềm kiều diễm.

Lúc Tần Diệc làm việc này không nói tiếng nào, cứ như vậy một tay thủ sẵn eo Cơ Ninh, một tay thủ sẵn đầu gối của nàng, vểnh dương v. ật lên cọ huyệt của nàng.

Q. uy đầu vừa thô vừa to ngoặt vểnh lên vừa nóng vừa cứng, nghiền qua â. m đế trượt vào cửa h. uyệt mềm mại, quần lót bị đụng phải liên tiếp, dính thành một đoàn chui vào chỗ sâu bên trong.

gậy th*t to dài đỏ sẫm nổi đầy gân xanh, giống như một con rồng thịt tức giận, vừa trượt lên xuống, động thịt dưới thân Cơ Ninh đã co rụt lại, như là muốn cắn lấy cái gì đó.

Nàng cong chân nằm ở trên giường, tầm nhìn bị làn váy che mất, nhìn không thấy cảnh tượng dưới thân dâm mỹ như thế nào, là thoải mái hay là khó chịu cũng nói không ra.

Chỉ cảm thấy Tần Diệc tuyệt đối không nhẹ nhàng, cọ xát đến quá mạnh, tính tình cũng khó chịu, miệng cũng không chịu nói một lời nào.

Lại cảm thấy lòng bàn tay cầm lấy đầu gối nàng nóng cháy như bị phỏng, đồ vật dưới háng cũng bị phỏng, cọ đến mức nàng sắp tè ra quần.

Tóm lại cái nào cũng không tốt, không quá giống với suy nghĩ của nàng.

Nàng hừ hai tiếng, nhăn lông mày lên: "Ưm... Tần, Tần Diệc, không nên cử động nữa... cảm giác thật kỳ quái..."

Tần Diệc nghe thấy nàng nói, nhưng mắt cũng không liếc một cái, chỉ lo làm việc của bản thân.

Tính tình hắn rất cổ quái, rõ ràng dương v. ật chảy nước làm ướt nhẹp â. m đế của Cơ Ninh, nhưng hết lần này tới lần khác biểu lộ trên mặt vẫn rất lạnh lùng.

Gương mặt lúc này còn không ôn hòa bằng thường ngày hắn nhìn Cơ Ninh.

Cơ Ninh cầm lấy chăn giường, đặt đầu gối của cái chân chưa bị Tần Diệc nắm lấy lên một chân khác, kẹp chặt lại: "Tần Diệc, A... Đừng ngoáy nữa, ta cảm giác muốn, muốn..."

Nàng "muốn" cả buổi, lại không thể nói ra nửa câu sau.

Cơ Ninh cảm thấy dưới bụng vừa nóng vừa chua xót, khoái cảm tê tê dại dại chạy qua đuôi xương sống, nàng bất an cọ cọ hai chân, thịt non bên đùi mang theo đồ vật chính giữa ra ra vào vào, cọ cho trên người Tần Diệc đổ đầy mồ hôi.

Nãy giờ im lặng đột nhiên có hứng mở miệng: "Công chúa muốn như thế nào?"

Cơ Ninh không biết cái tư thế này sẽ chỉ làm nam nhân càng dừng không được, nàng đỏ mặt, âm thanh rất nhỏ nói mấy chữ; "Ư... không nên làm như vậy... Sẽ tiểu ra đấy..."

Thanh âm run rẩy như mèo con, may mắn ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rầm rĩ, bằng không thì sợ là đến mèo đực phụ cận cũng bị nàng câu tới đây.

Tần Diệc chẳng làm theo nàng, thậm chí còn tăng lực đạo lên: "Vậy tiểu đi."

Tiểu công chúa cao trào lần đầu tiên, là bị Tần Diệc dùng dương v. ật cách quần cứng rắn cọ xát mà ra.

Cái loại cảm thụ này không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ cảm thấy trong sách ghi mấy chữ "Cá nước thân mật" quá mức trừu tượng, lúc cao trào, trong đầu Cơ Ninh ngoại trừ dương v. ật thô to nóng hầm hập giữa hai chân thì cái gì cũng không biết, đến thân thể cũng dường như không phải là của mình nữa.

Hai con ngươi nàng thất thần nhìn xà nhà, thở hổn hển khiến cho chiếc trâm cài tóc trở nên lỏng lẻo, tóc thấm mồ hôi dán trên hai gò má, một bộ dáng vô cùng thoải mái.

Tiếng nàng thở dốc rất kiều mị, dù là hòa thượng nghe xong sợ là cũng nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, nhưng từ lúc Cơ Ninh nằm xuống, Tần Diệc vẫn một mực không ngẩng đầu nhìn.

Hắn như là sợ nhìn thấy bộ dáng Cơ Ninh ngủ ở trên giường hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào khe hở yêu kiều mọng nước giữa hai chân nàng.

Hắn thừa dịp nàng thần trí không rõ, túm cái quần ướt đẫm của nàng xuống, lại tách đôi chân nàng khép lại ra.

Ánh mặt trời mờ mờ chiếu vào bên trong phòng, tay Tần Diệc dừng một cái chớp mắt, cái tay vốn nên dò xét về phía dưới, lại sờ lên trên mặt gò m. u bóng loáng của nàng.

Vừa rồi lúc làm nàng đã cảm thấy làn da dưới bụng nàng thập phần bóng loáng, chỉ cho là nàng cạo lông chỗ đó đi, giờ phút này cởi quần, mới phát hiện chỗ đó của Cơ Ninh sạch sẽ vô cùng, một cọng lông cũng không có.

Hắn không có biểu lộ gì rời mắt, như là đối với chuyện này không thèm để ý, nhưng mà dương v. ật dưới háng thẳng đứng vểnh lên, sinh khí dồi dào nảy lên một cái.

Dưới gò m. u, â. m đế đỏ tươi thanh tú động lòng người đứng thẳng, cửa h. uyệt nàng đã ướt đẫm rồi, tất cả đều là nước, Tần Diệc nhìn hai mắt, ngón tay khép lại dán lên cửa h. uyệt, từ dưới lên trên nặng nề sờ soạng một cái.

Đầu ngón tay câu qua khe thịt nho nhỏ, mang theo nước một tay.

Cơ Ninh hơi hơi run lên, rất nhẹ mà "A..." một tiếng, hiển nhiên còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong cao triều lúc trước.

Tần Diệc nghe thấy tiếng ưm này, cứ như vậy quỳ gối giữa hai chân nàng, lòng bàn tay thô ráp đặt lên huyệt của nàng, chà xát nắn bóp làm nàng.

Chỗ ấy của nàng rất khít, miệng khe hở nhìn cũng chỉ có một đường nho nhỏ, hai bên căng phồng giống như bánh bao chay mềm mại, thịt môi sít sao khép lại, bao lấy một vũng nước bên trong.

Tần Diệc xoa rất mạnh, day tay thô ráp và vết sẹo lưu lại lúc luyện kiếm cọ xát vài cái đã bóp mở huyệt thịt.

Nhìn bên trong nước chậm rãi chảy ra, động tác hắn cũng không dừng lại, ngón giữa nương theo dòng nước cắm vào.

Cơ Ninh nhịn không được, lại hừ một tiếng. Tay Tần Diệc hơi ngập ngừng, ngón trỏ cũng chen đi vào.

Bên trong nàng mềm mại quá phận, vừa non vừa nóng, nước cũng nhiều, chặt chẽ bao vây lấy ngón tay hắn, đến ngón tay cũng muốn mút lấy ăn vào.

Nhìn nàng thật là nũng nịu, ngược lại sinh một một cái d. âm huyệt.

Hai ngón tay với Cơ Ninh mà nói là vừa vặn, nàng có được khoái cảm, vẫn cứ kêu rên, mặc kệ Tần Diệc nghe xong chịu được hay không chịu được.

Rõ ràng là hắn đang làm nàng, nhưng sắc mặt Tần Diệc đã từ từ trầm xuống, đâm một lát, hắn bắt đầu chen ngón tay thứ ba vào trong.

Lần này mới tiến vào nửa đốt ngón tay, ngón chân Cơ Ninh đều co lại nàng bắt đầu có chút sợ hãi mà gọi hắn: "Tần, Tần Diệc, trướng quá..."

Nàng như là mơ hồ, nằm trên giường nghiêng đầu hỏi hắn: "Ngươi vào được sao?"

Tần Diệc giống như đông cứng khó khăn nặn ra từ trong hàm răng: "Không có."

Nói xong, hắn cứ đút vào như vậy thôi, nhưng vết chai trên ngón tay quá thô ráp, đâm mới hai cái Cơ Ninh hãy tựa như muốn khóc, rụt eo lại tránh về phía sau: "Đau, ư... Không phải thế này..."

Lúc thì không muốn cái này lúc thì không muốn cái kia, quả nhiên là coi hắn như nam kỹ mà sai khiến.

Tâm tình nghẹn nửa ngày của Tần Diệc rốt cuộc bộc phát, hắn mãnh liệt bóp eo nàng, nâng lên đôi mắt tựa như sói đói nhìn chằm chằm vào nàng.

Váy áo nàng tán loạn, giữa hai khe núi trắng như tuyết lộ hơn phân nửa, âm thanh Tần Diệc trầm khàn: "Công chúa không muốn tay, vậy muốn cái gì? Đầu lưỡi thuộc hạ, hay là muốn dương v. ật trực tiếp cắm vào?"

Cơ Ninh bị câu chữ thô tục của hắn làm cho cả kinh sửng sốt, lại có chút sợ hãi với ánh mắt hắn giờ phút này, tay chống giường, lại muốn co lại về phía sau.

Tần Diệc cắn răng, níu lại hai cái đùi nàng một chút, hai tay chống mở chân nàng, xoay người chôn mặt xuống dưới.

Cơ Ninh ý thức được hắn muốn làm cái gì, mãnh liệt mở to mắt: "Không, không muốn, chỗ đấy bẩn, không thể, ưa..."

Đầu lưỡi nóng ướt như một con rắn thẳng tắp chui vào, bờ môi bao lấy huyệt, hút vang "chụt chụt".

Cơ Ninh không ngừng mắc cỡ, bắp đùi bị hắn dùng lực đè nặng, khép lại cũng không làm được, chỉ có thể không hề có lực chống trả mà để cho hắn vùi dưới thân thể ăn huyệt.

Nàng mắc cỡ mắt cũng đỏ lên, thò tay đẩy hắn ra: "Không thể, bẩn... Tần Diệc..."

Tần Diệc cũng không để ý, hắn thè lưỡi ra liếm huyệt, cũng không biết nặng nhẹ mà dùng hàm răng loạn cắn khắp nơi, hai tay mạnh mẽ đè nàng, gặm cho chỗ bắp đùi nàng tất cả đều là dấu vết, â. m đế xinh xắn cũng bị hắn cắn cho sưng đỏ, không đầy một lát sẽ làm cho người khóc.

"Ôi..." Cơ Ninh bị đau, đạp chân lung tung, lúc Tần Diệc ngửa mặt lên, đúng lúc bị nàng một chân đạp trên mặt.

Bàn chân trắng như tuyết giẫm trên má trái hắn, đạp cho hắn nghiêng đầu. Sắc mặt Tần Diệc lạnh lẽo, cầm lấy chân Cơ Ninh cắn một cái ngay tại bên cạnh mu bàn chân nàng.

"A..."

Dấu răng đỏ rực ủi lên, Tần Diệc nắm dương v. ật chống lên huyệt của nàng, đè nặng cường thế nghiền vào bên trong, cũng mặc kệ Cơ Ninh có ăn được hay không, miệng vẫn còn kêu không biết là đau nhức hay là thoải mái, chỉ ngay ngắn vùi dương v. ật vào hơn phân nửa mới ngừng.

"Không, không muốn nữa, đi ra ngoài, hức..."

Cơ Ninh bị làm cho đáng thương, bên trong bị chống tràn đầy, bởi vì đồ vật Tần Diệc quá lớn, huyệt thịt ăn vào mà đau nhức, thành trong gắt gao co rụt lại.

Tần Diệc giương mắt lạnh lẽo nhìn cửa h. uyệt bị căng ra, eo hông chống lên bắp đùi Cơ Ninh, nâng eo của nàng lên, trực tiếp bắt đầu rút ra đút vào.

Đáng thương Cơ Ninh lần đầu trải việc đời, đã bị Tần Diệc làm như vậy, khiến cho nàng kêu cũng không kêu lớn được, nàng vừa khóc vừa nhịn đau, dưới thân bị dương v. ật cắm vào tất cả đều là nước. Giống như tè ra, giường cũng bị nàng làm cho ướt hết.

Chiều cao hai người chênh lệch rất nhiều, Tần Diệc quỳ gối trước mặt nàng, bóng dáng có thể phủ kín cả người nàng, vật kia đương nhiên sẽ không phù hợp với nàng, sẽ đau nhức là chuyện chắc chắn.

Cơ Ninh khóc nói:"Ta không muốn ngươi nữa... Ô... Ngươi đi ra ngoài..."

Vừa mới nói xong, nàng cũng cảm giác đồ vật dưới thân lại cứng rắn cắm sâu vào một tấc.

Trên mặt Tần Diệc biểu lộ như sương giá mùa đông: "Thuộc hạ nhắc nhở công chúa rồi, là bản thân công chúa năm lần bảy lượt xin muốn bị làm, trách ai được kia chứ?"

Eo bụng hắn căng sức, phóng sức làm nàng, đụng phải thân thể Cơ Ninh làm lung lay trâm cài, tóc tản ra giường, nước phun ra một lần lại một lần.

Ngoài trời bốc lên mưa bụi, làm xong, Cơ Ninh khản cả giọng, mới mở miệng chính là tiếng khóc nho nhỏ trầm thấp.

Lúc Tần Diệc rút ra, chỗ ấy của nàng đã không khép lại được, một cái động thịt nho nhỏ màu đỏ tươi, liên tục co rút phun tinh ra bên ngoài, không biết đã bị hắn bắn vào bao nhiêu.

Tần Diệc cũng mặc kệ dương v. ật của mình có bị dính ướt tinh dịch hay không, hắn kéo lưng quần trở mình xuống giường, khi múc một chậu nước trở về, người đã nằm ngủ ở trên giường hắn rồi.

Tần Diệc rủ mắt xuống, lau sạch sẽ thân thể Cơ Ninh, lại lấy thuốc ra từ trong tủ, bôi một tầng dày lên chỗ dấu răng hắn cắn cho sưng đỏ.

Quần lót ướt đẫm, Tần Diệc chưa mặc lại cho nàng, chỉ kéo váy nàng xuống dưới.

Hắn kéo chăn qua phủ lên đệm giường ướt đẫm, làm cho Cơ Ninh ngủ ở trên cái chăn mềm mại, lại cầm quần áo của mình trùm lên trên người hắn.

Cuối cùng hắn đứng đấy nhìn người ngủ nửa canh giờ, đợi đến lúc bầu trời tối đen, vượt qua mọi người, lặng yên không một tiếng động ôm người trở về.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-17 )