← Ch.03 | Ch.05 → |
Cũng không phải Cơ Ninh tiện tay chỉ loạn, bởi vì tướng mạo Tần Diệc kỳ thật rất khó tìm.
Xương mặt hắn góc cạnh, đường cong chân mày sắc bén như đao, mắt sâu mũi cao, hình dáng so với người Kỳ quốc thâm sâu hơn rất nhiều, hai con ngươi giống như đầm nước u tĩnh, nhìn qua ngược lại có bốn phần tương tự với hình dạng người Hồ Quyết.
Trước đây ít năm sứ giả Hồ Quyết dâng lên cho Nữ Đế một gã nam tử Hồ Quyết tuấn mỹ.
Nam tử kia thân hình cao ngất, mang áo khoác vai thú, ngồi trên ghế giương cung bắn nhạn, dáng người kiện tráng, cực kỳ dũng mãnh.
Vốn là hình dáng nhất đẳng, mà lúc đó ma ma lại nói với nàng, người như vậy, tuyệt đối không thể thu vào hậu cung hầu hạ hoàng thượng.
Năm đó Cơ Ninh còn quá nhỏ tuổi, chẳng biết tại sao, ma ma cũng không giải thích nguyên nhân, nhưng Cơ Ninh nghĩ, Tần Diệc có vài phần tương tự với người Hồ Quyết, tuy rằng không thể so nàng với Mẫu Hoàng, nhưng nghĩ đến Tần Diệc như vậy, chắc cũng thuộc dạng không thể thu vào trong phủ hầu hạ nàng.
Quả nhiên, ma ma Tư Tẩm đánh giá Tần Diệc một lát, ánh mắt đảo qua năm tấc dưới bụng hắn vài lần, thấp giọng khuyên can nói: "Không thể đâu công chúa!"
Thấy ma ma phản đối, Cơ Ninh cắn cắn môi, thái độ càng phát kiên định: "Có gì không thể, nếu là hầu hạ ta, đương nhiên phải chọn người ta thích."
Ma ma sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, như là nhìn thấy tiểu công chúa lập tức phải thu Tần Diệc làm trai lơ.
Nam nhân đứng đầy sân này, phần lớn là quân tử dáng người dong dỏng, dung nhan nhẹ nhàng như ngọc, mặc dù không gầy yếu, nhưng lại không so được với thân thể cường tráng của một sát thủ như Tần Diệc.
Tần Diệc vai rộng chân dài, dung mạo cũng không tầm thường, một mình đứng ở một bên, chợt nhìn vào, hoàn toàn nổi bật hơn so với đám nam tử trong nội viện này.
Nhưng Nữ Đế lệnh bà đến đây, là muốn tìm người hầu hạ Công Chúa Phù Quang, mà không phải là tìm nam nhân tra tấn Công Chúa Điện Hạ trên giường.
Ty chẩm ma ma duyệt qua vô số người, liếc một cái đã có thể nhìn ra vật giữa háng nam nhân có phàm tục hay không. Mà với thể trạng của Tần Diệc, chớ nói hầu hạ công chúa, sợ là cái đồ vật dưới háng kia mài một cái nơi bắp đùi tiểu công chúa, sợ là cũng dọa cho nàng sợ phát khóc.
Ma ma Tư Tẩm lau mồ hôi: "Công chúa sao không nhìn kỹ lại một chút, nam tử trong nội viện này đều đã chọn lựa kỹ, không nói đến gia thế trong sạch, cầm kỳ thư họa cũng không gì không biết, ở chung mấy ngày, lúc nào cũng có thể mua vui cho người."
Hình ảnh năm đó Mẫu Hoàng nhã nhặn từ chối nam tử Hồ Quyết ở trên yến hội, Cơ Ninh còn rõ mồn một trước mắt, ma ma Tư Tẩm càng phản đối, nàng càng là cắn chết Tần Diệc không chịu nhả ra.
Tiểu công chúa nhẹ nhàng lắc đầu, khó có lúc bắt đầu tùy hứng: "Hắn đẹp mắt, ta chỉ thích cái dạng đấy."
Thanh âm hai người nói chuyện cũng không cao, nhưng Tần Diệc đứng xa xa ở cửa sân lại như là nghe thấy được.
Bóng mây trắng dày đặc từ từ quét qua sân, hắn nhướng mí mắt, nhìn về phía Cơ Ninh đứng ở trên bậc thang.
Cơ Ninh chống lại ánh mắt của hắn, sững sờ một chút, có lẽ cảm giác lời này của mình quá không rụt rè, mặc dù cũng không có ý gì khác, nhưng vẫn đỏ mặt.
Việc này cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì.
Đáng thương ma ma Tư Tẩm lúc đến đã tính trước, sau hai ngày chờ đợi ở phủ công chúa, cuối cùng lại chỉ có thể không làm được gì mà dẫn người hồi cung phục mệnh.
Nhưng chuyện Công Chúa Điện Hạ ưu ái Tần thị vệ đã lan truyền nhanh chóng, trong phủ truyền đi mọi người đều biết, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người nhìn Tần Diệc đều cổ quái không ít.
Cơ Ninh thật vất vả mời ma ma Tư Tẩm đi, chỉ cảm thấy tự do khoan khoái, cũng không coi mấy lời đồn đãi này là chuyện quan trọng, nhưng Lý ma ma bên người nàng lại vì thế mà mặt mày ủ rũ.
Trong đêm, Lý ma ma hầu hạ tắm rửa Cơ Ninh xong, nhìn nàng tựa ở đầu giường chuyên tâm đọc sách, nhịn không được lo lắng nói: "Công chúa ngày ấy nói với nữ quan Tư Tẩm, là xuất phát từ thật tâm sao?"
Cơ Ninh sớm đã ném chuyện này ra sau đầu, mờ mịt ngẩng đầu, "Ma ma chỉ chuyện gì?"
Lý ma ma thở dài: "Chuyện công chúa thích Tần thị vệ."
Lý ma ma thấy nàng vô ưu vô lo như vậy, càng lo lắng không thôi: "Tần thị vệ xuất thân tướng phủ, làm việc tàn nhẫn, tuyệt không phải người lương thiện, thế gian này ngàn vạn lang quân tốt, xin công chúa hãy nghĩ lại đi."
Đây đã là lần thứ hai bà nhắc nhở Cơ Ninh là Tần Diệc làm việc tàn nhẫn, trong đó ý tứ kiêng kị rõ ràng.
Lý ma ma là lão nhân trong nội cung, năm đó tiên đế băng hà, An Thân Vương ý đồ mưu phản, Diệp Đình Mục dẫn quân vây quanh phủ thân vương suốt cả đêm, một đêm trong phủ chỉ có vào chứ không có ra, thời điểm rút quân, An Thân Vương chỉ còn lại huyết mạch duy nhất là tiểu thế tử trẻ người non dạ.
Cung biến năm đó, Lý ma ma là một trong số ít người biết chuyện, lúc ấy bệ hạ còn là công chúa, lĩnh quân bên ngoài còn chưa trở về kinh, Lý ma ma ôm Cơ Ninh chưa đến hai tuổi trốn ở phủ công chúa, lo lắng sợ hãi suốt cả đêm.
Đã cách nhiều năm, bà vẫn nhớ kỹ thời gian hừng đông ngày thứ hai, Diệp Đình Mục đầy người máu tươi người mặc áo giáp nhẹ, cầm di chiếu tiên vương trong tay, giẫm lên gạch xanh đi vào trước mặt hai vị tiểu quận chúa.
Ánh bình minh đuổi theo phía sau hắn, từ trước điện một hàng dấu chân màu đỏ máu, mùi tanh đậm đặc, dường như đã lăn qua một lần trong đống người chết.
Bà chưa bao giờ thấy qua trên người một người có nhiều máu như vậy.
Về sau bà mới biết được, trong vòng một đêm Diệp Đình Mục hầu như tàn sát hết vài trăm người phủ An thân vương.
Hôm nay đã mười sáu năm qua đi, nhưng Lý ma ma nhớ lại chuyện đó mà lòng còn sợ hãi Diệp Đình Mục làm quan đến Tể tướng là nhờ máu tươi đi lên, tàn nhẫn tuyệt tình giống như hắn, Tần Diệc được hắn thu làm nghĩa tử, nhất định không phải hạng người lương thiện.
Năm đó cung biến đã thành bí mật Vương tộc, Lý ma ma không dám nhắc lại chuyện xưa, đành phải khắp nơi uyển chuyển khuyên bảo Cơ Ninh.
Cơ Ninh thấy Lý ma ma gấp gáp lo sợ, tuy có chút khó hiểu, lại kiên nhẫn trấn an nói: "Ma ma không cần lo lắng."
Cơ Ninh khép sách lại, lời nói nhẹ nhàng giải thích: "Ta chỉ là mượn Tần Diệc ngăn cản ma ma Tư Tẩm, cũng không ý gì khác."
Lý ma ma nghe vậy, trong lồng ngực hơi chút thở phào một cái: "Như thế thì tốt, như thế thì tốt..."
Tuy nói Cơ Ninh ý không suy nghĩ gì, nhưng nhưng lời Lý ma nói đã nhắc nhở nàng, ngày ấy nàng nói vậy chỉ vì thoát thân, nhưng đối với người khác xem ra lại không coi là trong sạch.
Người khác cũng được, nhưng nàng lo lắng Tần Diệc sẽ hiểu lầm.
Cơ Ninh làm người quang minh, lần đầu tiên kéo người làm bia đỡ đạn, nghĩ đến vẫn nên giải thích thỏa đáng với Tần Diệc.
Vì vậy vào giờ ngọ mấy ngày sau, Cơ Ninh ngăn cản Tần Diệc trong đình nghỉ mát trong phủ.
Phía bắc đình nghỉ mát được bao quanh bằng một cái không lớn không nhỏ, hai bên trúc xanh vờn quanh, trong đình có đồ đựng đá cao cỡ nửa người, bên trong đầy băng.
Rợp bóng tre xanh không khí mát mẻ, là nơi giải nhiệt tốt giữa mùa hè.
Trong phủ Tần Diệc cũng không có chỗ ở, hành tung bất định như du hồn, Cơ Ninh cũng không biết phải đi đâu tìm hắn.
Lúc này nàng thừa dịp thời tiết nóng bức, ở đình nghỉ mát ôm cây đợi thỏ, trông bốn ngày, cuối cùng cũng bắt được con thỏ lớn màu đen.
Buổi trưa Cơ Ninh có thói quen đi ngủ, mấy ngày nay chờ đợi làm nàng mệt mỏi không chịu nổi, suýt nữa nằm ở đình nghỉ mát ngủ mất.
Giờ phút này nhìn thân ảnh xuất hiện ở đầu con đường đá, nàng lập tức tỉnh ngủ, cất giọng nói: "Tần Diệc."
Tần Diệc như là không nghe thấy, tiếp tục cất bước đi lên phía trước.
Cơ Ninh sửng sốt, lúc đầu nàng cho là người tập bọn họ có nhĩ lực lực xuất chúng, không nghĩ tới hắn đến một chút phản ứng cũng không có.
Lần này nàng không mang thị nữ, dưới mắt không có người truyền lời, đành phải chịu đựng ánh mặt trời bước nhanh đuổi theo: "Tần Diệc."
Bóng dáng kia vẫn không dừng như cũ.
Nhìn hắn có vẻ như đi không nhanh không chậm, nhưng một đôi chân không biết sao đi nhanh được như vậy, thấy sắp biến mất ở trong tầm mắt.
Cơ Ninh có chút nóng vội, lại lên giọng: "Tần Diệc, ngươi chậm một chút, ta có lời muốn nói với ngươi."
Hô mãi cuối cùng người ta mới có phản ứng, hắn quay người nhìn về phía Cơ Ninh, nhưng cũng không đi qua, nhìn xem nàng nhảy về phía trước người mình.
Cơ Ninh đổ mồ hôi chạy nhanh tới, nàng ngừng ở trước mặt hắn, ngửa mặt nhìn hắn, hơi hơi thở phì phò, nhíu mày nói: "Có phải ngươi cố ý không nghe ta nói chuyện phải không?"
Nàng oán giận nói: "Lần trước ngươi cũng như vậy."
Tần Diệc nhìn mặt nàng bởi vì nắng nóng mà ửng hồng, mặt không đổi sắc nói: "Thuộc hạ không dám."
Cơ Ninh không tin lắm hắn, nhưng lại cảm thấy hắn không có lý do gì để nói dối, hỏi hắn: "Bình thường ngươi cũng đi nhanh như vậy sao?"
Tần Diệc lập lờ nước đôi nói: "Chắc là vậy."
Tiểu công chúa bị dăm ba câu của hắn làm cho nghẹn họng, đành phải nói: "Vậy lần sau người nhìn thấy ta, nhớ phải đi chậm một chút."
Tần Diệc đáp ứng: "Vâng."
Thấy hắn nghe lời như vậy, Cơ Ninh bỏ qua việc này, dẫn hắn đi về phía đình nghỉ mát: "Ngươi tới đây, ta có lời nói với ngươi."
Hai người ngồi xuống trong đình, Cơ Ninh nhẹ "Khụ" một tiếng: "Là về chuyện lúc trước ma ma Tư Tẩm tới phủ."
Cơ Ninh cảm thấy việc này là do nàng dựng lên, vì vậy giọng điệu đặc biệt mềm nhẹ, nàng nhìn sắc mặt Tần Diệc, chậm rãi nói: "Lúc trước ta nói với ma ma Tư Tâm là mình thích nam tử như ngươi, việc này ngươi biết không?"
Tần Diệc nhìn nàng: "Biết."
Cơ Ninh bị hắn nhìn chằm chằm có chút hoảng hốt, nàng đè lên ngực, tiếp tục nói: "Lúc ấy ta nói như vậy, là để thoát thân lúc cấp bách, nhưng ta suy đi nghĩ lại, sợ ngươi hiểu lầm, cho nên muốn nói rõ ràng với ngươi."
Tần Diệc nghe xong, giống như bình thường không biểu lộ gì khác, chỉ là mí mắt cụp xuống tránh ánh mắt của nàng.
Hắn thản nhiên nói: "Công chúa suy nghĩ nhiều rồi. Thân thể công chúa ngàn vàng, thuộc hạ chỉ là một kẻ vũ phu, không hiểu đánh đàn chơi cờ, không biết vẽ, gia thế cũng không tính là trong sạch, không dám sinh ra vọng tưởng."
Cơ Ninh nghe hắn tự hạ mình thành ti tiện thuần thục như thế, sững sờ một chút: "Ta cũng không phải có ý này."
Cơ Ninh nghi ngờ lúc trước trong lời nói bản thân có nghĩa khác, sốt ruột giải thích: "Ta cũng không nói ngươi không tốt, cũng không cảm thấy vũ phu kém một bậc so với văn nhân, chẳng qua là lúc đó khẩn cấp, rơi vào đường cùng mới ra hạ sách này."
Tần Diệc nhướng mi: "Thuộc hạ là hạ sách?"
Tiểu công chúa bị suy nghĩ cổ quái của hắn chấn động nói không ra lời, lúng ta lúng túng nói: "Ta cũng không có nói ngươi là hạ sách."
Tần Diệc im lặng một lát rồi đứng lên: "Nếu công chúa không có chuyện quan trọng khác, thuộc hạ xin được cáo lui trước."
Cơ Ninh thấy hắn phải rời đi, không biết nghĩ như thế nào, giơ tay lên đè chặt thanh kiếm hắn đặt ở trên bàn đá, sau đó hỏi câu không đầu không đuôi: "Ngươi, ngươi cảm thấy nóng không?"
Tần Diệc đứng lại, cúi đầu xuống, trông thấy Cơ Ninh mở to đôi vô tội nhìn hắn, mơ hồ còn mang thêm vài phần áy náy.
Giọng nói của nàng dịu dàng: "Năm ngày sau, ta muốn đi theo Mẫu Hoàng tới hành cung nghỉ mát, hành cung ở Sơn Bàng Thủy, mùa hạ ở đó cực kỳ mát mẻ."
Nàng cong ngón tay lên, vô thức gõ một cái lên hoa văn khắc trên vỏ kiếm của hắn: "Ngươi muốn đi cùng không?"
← Ch. 03 | Ch. 05 → |