← Ch.25 | Ch.27 → |
Edit: Ta là hoa công tử
Lần trước nàng ngủ cùng Kỳ Vân đã làm cho hắn bốc hỏa trong người, hậu quả là phải nằm liệt giường một tháng mới tan hết. Nàng thật sự không muốn lại làm hắn phải chịu khổ thêm lần nào nữa.
Nhân sâm nhỏ cảm thấy rất sốt ruột, cũng không rảnh để ý gì nữa. Nàng cứ như vậy thò lại gần ghé vào trên người Kỳ Vân, nắm cánh tay hắn rồi hít sâu một hơi nín thở cảm thụ mạch đập.
Nàng sợ mình cứ như vậy xem mạch không chính xác, Diệp Kiều còn thò lại gần dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ cổ Kỳ Vân, cảm thụ được đầu ngón tay nơi đó đập lên khe khẽ.
Vuốt ve ở trên cổ hắn cho đến tận khi xác định cơ thể hắn không có gì khác thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ lại mà sợ, lần trước Kỳ Vân sốt cao là vì Diệp Kiều không suy nghĩ cẩn thận mà đã làm, tuy trải qua mấy tháng Diệp Kiều vẫn luôn chú ý khi ở cùng Kỳ Vân, hắn cũng cẩn thận điều dưỡng cơ thể nên bản thân của Kỳ Vân đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
Bây giờ dù nằm gần nhau lâu như vậy nhưng cũng không gây ra tình trạng cơ thể quá suy nhược không bổ nổi. Diệp Kiều thực sự thở ptốt nhẹ nhõm.
Nàng đã cảm thấy yên tâm hơn nhưng do chống tay quá lâu nên cánh tay tê rần, cả người nàng đều đổ lên người hắn.
Nàng đưa tay chọc chọc cằm của Kỳ Vân nghĩ thầm, may mắn không nóng lên.
Nàng nghiêng đầu dựa vào trên ngực người đàn ông này. Mới đầu còn tốt nhưng rất nhanh nàng lại nghe thấy nhịp tim hắn đập dồn dập.
Diệp Kiều tưởng mình nằm ép lên làm hắn không thoải mái nên chống người ngồi dậy.
Nhìn trời đã sáng, nhân sâm nhỏ nhẹ nhàng phủ thêm áo ngoài rồi rời giường, cẩn thận để không đánh thức Kỳ Vân sau đó buông màn giường thật dày xuống để chậu than cháy to hơn một chút. Chờ căn phòng trở nên ấm áp rồi nàng mới búi tóc đi ra.
Có điều nàng không biết đó là khi mình vừa ra khỏi phòng thì người đàn ông đang nằm trên giường liền mở mắt.
Hôm qua vì Diệp Kiều dựa vào hắn cho nên Kỳ Vân luyến tiếc đánh thức nương tử nhà mình, sau khi lau tóc nàng khô định ngồi đọc sách một lúc không ngờ lại ngủ quên mất.
Một giấc này Kỳ Vân ngủ rất ngon, không hề mộng mị. Dường như từ khi sinh ra cho đến bây giờ Kỳ Vân mới lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là giấc mộng ngọt ngào. Ngủ ngon như vậy cho nên hắn cũng tỉnh sớm hơn mọi ngày.
Ai biết mới vừa tỉnh ngủ thì phát hiện ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, làm cho cả người hắn cứng đờ.
Tuy nói là đắp chung chăn nhưng Kỳ Vân nhớ rõ ràng trước khi ngủ ở giữa hai người vẫn có một khoảng trống. Không ngờ vừa mới tỉnh lại liền cảm giác được cánh tay bị nữ nhân nắm lấy.
Kỳ Vân không dám mở mắt, chính hắn cũng không rõ là sợ hãi xấu hổ hay là muốn đem phân ôn tồn này giữ lại lâu hơn một chút, nói tóm lại Kỳ Vân lựa chọn giả bộ ngủ, Diệp Kiều cũng không phát hiện.
Mà trong lúc nữ nhân nằm trên người hắn, Kỳ Vân thậm chí có thể ngửi được trên người nàng mùi hoa quế ngọt ngào.
Lại là mùi hoa quế, rõ ràng ngày hôm qua không hề ăn điểm tâmhoa quế.. Đúng rồi, Diệp Kiều dùng dầu bôi tóc hình như là mùi hoa quế, vẫn là hắn mua đưa tặng nàng.
Trong đầu suy nghĩ lung tung rối loạn phân tán lực chú ý, nhưng vẫn không kìm chế được nhịp tim đang đập thình thịch loạn lên trong lồng ngực.
Mãi cho đến khi Diệp Kiều rời đi, Kỳ Vân vẫn có cảm giác lỗ tai đánh trống reo hò thùng thùng, trong miệng không hiểu sao lại có chút khô.
Hắn hít sâu một hơi rồi ngồi dậy nhưng khi hắn cúi đầu, xốc chăn lên nhìn nhìn xong lại quyết định nằm xuống.
Kỳ gia Nhị Lang vì không để Diệp Kiều nhìn ra khác thường, chuẩn bị lại nằm thêm một lát.
So sánh với Kỳ Vân ở bên này khẩn trương, Diệp Kiều lại có vẻ tự tại hơn nhiều, tâm tình cũng rất tốt.
Hắn có thể cùng nàng ở chung một đêm mà không nóng lên, hiển nhiên là thân thể dần dần đang tốt lên.
Diệp Kiều vẫn luôn mong phu quân khoẻ mạnh, hiện tại Kỳ Vân đang có chuyển biến tốt đẹp nên đương nhiên Diệp Kiều rất vui mừng.
Nàng chải búi tóc, chọn một chiếc áo khoác màu đinh hương mặc vào, Diệp Kiều nhìn thời gian còn sớm nên đi ra bên ngoài nhìn nhìn những cây hoa dược liệu mình tự tay trồng.
Nàng mới vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Phương Thị đang ôm Thạch Đầu đứng ở cửa viện.
Diệp Kiều đã lâu không gặp Phương thị, lúc này thấy nàng ta liền cười nói: "Đại tẩu dậy sớm quá." Rồi sau đó nàng lại giơ tay vẫy Tiểu Thạch Đầu: "Thạch Đầu, kêu thẩm thẩm."
Thạch Đầu lập tức thanh thúy trả lời: "Thẩm thẩm!"
Phương thị cũng cười nhìn về phía Diệp Kiều gật gật đầu: "Nương nói cũng sắp đến cuối năm rồi nên muốn bàn chuyện cùng nhau ăn tết, ta qua rủ ngươi cùng đi qua đó."
Diệp Kiều nghe vậy liền nói: "Đại tẩu đợi một lát nhé, ngồi xuống uống ly trà ấm, ta tới ngay đây." Nàng nói xong ngay lập tức sai Tiểu Tố ra tiếp đón.
Tiểu Tố chạy chậm tới trước mặt Diệp Kiều: "Nhị thiếu nãi nãi."
"Hôm qua mang về hai bồn hoa Cát Tường đặt ở chỗ nào rồi?" Diệp Kiều vừa hỏi vừa nhìn ra bên ngoài.
Tiểu Tố chỉ về phía sương phòng: "Hoa đó nhìn mong manh quá, hôm qua cái nhị thiếu gia bảo em để ở đầu sương phòng đầu đi, sợ để ở trong sân làm chúng nó bị đông cứng."
Diệp Kiều nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm may mắn còn có tướng công, bản thân mình ngày hôm qua nhất thời quên mất chuyện mấy bông hoa Cát Tường này. Nếu không phải Kỳ Vân phân phó, chỉ sợ trải qua một buổi tối hai bồn hoa một chậu đều không giữ nổi.
Nàng mang theo Tiểu Tố đi tới sương phòng, ngồi xổm xuống sờ sờ cánh hoa Cát Tường màu đỏ tươi, phát hiện chúng nó vẫn hơi héo.
Hoa này sống trong nước, bây giờ lại bị trồng trong đất đương nhiên sẽ không tươi tốt.
Diệp Kiều đứng dậy nhìn trái nhìn phải rồi chỉ vào cái lu lớn nuôi cá: "Cái kia có thể cho ta dùng không?"
Tiểu Tố định hỏi dùng làm gì nhưng đột nhiên nghĩ đến lần trước Kỳ Vân vì Diệp Kiều đem cả vườn hoa đều nhổ bỏ thì lập tức ngậm miệng, liên tục gật đầu: "Nhị thiếu nãi nãi muốn làm cái gì đều được, muốn em đem cá bỏ ra ngoài không?"
Diệp Kiều nghe vậy suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Không cần, bỏ đi làm cái gì, thời tiết này nếu bỏ ra ngoài chắc chắn sẽ đông chết, cứ thả trong đó nuôi thôi. Đợi chút nữa em đem hai cây hoa lấy ra, chú ý đừng để hư rễ, bọc ít đất xung quanh rồi bỏ vào là được. Còn nữa, đừng đặt ở bên ngoài, nước đóng băng không tốt, cứ đặt ở trong phòng thôi."
Hoa Cát Tường này trước kia khi Diệp Kiều vẫn là cây nhân sâm nhỏ thường gọi nó là hoa Phượng Nguyên, chỉ cần thả trong nước là sống, không cần phải chăm sóc gì, chỉ cần vó chút ánh nắng ấm áp là chúng có thể mạnh mẽ sinh sôi.
Đổng thị trồng không sống là bởi vì trồng ở trong đất cũng giống như Thạch Nha Thảo, trồng dưới đất thì không sống được lâu đâu.
Tiểu Tố nghe xong liền gật đầu, Diệp Kiều lại dặn dò hai câu, không muốn làm Phương thị chờ lâu nên khoác thêm một cái áo choàng lông màu tím đậm rồi đi ra.
Ở bên này Phương thị cũng không ngồi chờ trong phòng nhỏ mà đi dạo trong viện của Diệp Kiều càng đi càng kinh ngạc.
Trước kia Phương thị cũng đã tới viện này, nàng ta tuy không coi là am hiểu kinh thư nhưng cũng là người thích ngắm hoa ngắm cảnh, dù nàng ta cực kì sợ Kỳ Vân nhưng đối với bố trí trong sân của Kỳ Vân thì đúng là không chê vào đâu được.
Đặc biệt ở trong viện này còn có hai cây hoa cúc cực quý báu đó là "Tử Long Ngọa Tuyết", cánh hoa một mặt cam hồng một mặt vàng kim, nhìn vô cùng phú quý xinh đẹp.
Hôm nay Phương thị qua đây chính là nhân tiện ngắm hai cây hoa quý này. Không ngờ đi đến đây mới phát hiện cả sân đã thay đổi hoàn toàn.
Đừng nói "Tử Long Ngọa Tuyết" mà các loại hoa khác cũng đều không thấy bóng dáng, thay vào đó chính là một đám hoa dại hình thù kì quái.
Hoa vừa nhỏ lại lớn lên rất kì lạ, khó có thể để ở nơi thanh nhã.
Điều này làm Phương thị cảm thấy đau lòng trông thấy Diệp Kiều lại đây, liền hỏi: "Kiều Nương, viện này của ngươi sao lại thay đổi thế này?"
Diệp Kiều đang ôm lò sưởi tay trong lòng nghe vậy cười nói: "Muội muốn trồng chút dược liệu nên tướng công cho người nhổ mấy cây hoa trong sân."
* * *Nhổ?
Phương thị mở to hai mắt nhìn Diệp Kiều, cảm thấy cô nương tốt như vậy sao lại phá của thế chứ.
Diệp Kiều lại cười nói: "Dược liệu còn có chỗ dùng đến còn những thứ hoa đó bày cho đẹp chứ chẳng làm được gì cả, còn không bằng trồng chút dược liệu thiết thực thì hơn."
Phương thị đại khái là quá đau lòng nên khi nói chuyện cũng hơi chút quá phận: "Nhị đệ muốn dược liệu gì thì đi hiệu thuốc là được, hà tất mất công, những cây hoa đó.. Chính là thứ tốt, nhổ quá đáng tiếc."
Nếu là trước đây Diệp Kiều tất nhiên sẽ cười cười liền thôi ngoại trừ Kỳ Vân nàng cũng lười phản ứng lại người khác.
Nhưng mà ngày hôm qua gặp được chuyện ở tiệm rượu, buổi tối lại nghe Kỳ Vân nói rất nhiều, Diệp Kiều cũng cân nhắc ra một số chuyện.
Nàng rất may mắn nên gặp được một tướng công tốt. Còn những người khác, nhân sâm nhỏ cảm thấy giống như các yêu tinh có kẻ ăn người cũng có kẻ cứu người, người cũng vậy, có người tốt kẻ xấu.
Có những lời nên nói thì phải nói.
Diệp Kiều nhìn Phương thị, âm thanh vẫn mềm mại như bình thường: "Đại tẩu, đây là sân của tướng công, tướng công muốn nhổ thì nhổ. Đại tẩu nếu thích ngắm hoa thì có thể đến vườn để ngắm, nơi đó hoa cũng rất đẹp."
Nhân sâm nhỏ cảm thấy không thể hiểu được, tướng công trước đó có nói qua, chuyện lớn nhỏ trong viện của bọn họ không liên quan gì đến người khác, đại tẩu ở đây khó chịu cái gì?
Nhưng mà Phương thị có lẽ đã quen với một Diệp Kiều luôn ôn nhu mềm mại nên không nghĩ nhiều, vừa vặn Thạch Đầu nhìn về phía thấy một cành hoa mai reo lên đẹp quá. Vừa nói vừa muốn hái xuống dỗ mẹ cùng thẩm thẩm. Làm các nàng đều cười rộ lên, dụ dỗ Thạch Đầu ngắm hoa.
Chuyện nhổ hoa trong viện này vì vậy nhanh chóng bị ném ra sau đầu, hai chị em dâu một đường cũng coi như hòa thuận không có việc gì đi tới sân của Liễu thị.
Hôm nay Liễu thị có mời hai người con dâu tới là vì muốn bàn với các nàng việc chuẩn bị ăn tết sự.
Sắp đến cuối năm những việc cần làm trong nhà cũng không ít.
Không nói đến việc tiền thưởng cho nhóm tá điền, chỉ nói riêng việc chuẩn bị tiệc trong nhà rồi pháo hoa, pháo trúc, khâu vá quần áo mới vân vân, tất cả đều cần dùng đến tiền.
Kỳ gia tuy là phú hộ nhưng mà vẫn luôn làm người hiền lành, đối đãi với tá điền cũng không trách móc nặng nề, cuối năm thưởng tiền cũng không ít, hơn nữa làm phú hộ, trên dưới chuẩn bị cũng khá nhiều, nên cho tiền đều phải chi ra từ kho chung.
Ngày thường trong nhà cũng không bạc đãi người nhà, chi phí ăn mặc có thể cho liền cho, vậy nên tiền bạc thu nhiều tiêu cũng lắm.
Liễu thị xoay chuyển Phật châu trên tay, ánh mắt nhìn Diệp Kiều cùng Phương thị vẻ mặt thay đổi, ngữ khí hòa hoãn: "Năm nay chuyện vui nhiều, Nhị Lang cưới Kiều Nương, Thạch Đầu cũng lớn, hơn nữa mặc kệ là ở thôn trang hay cửa hàng đều đang tốt dần lên."
Diệp Kiều vẻ mặt tươi cười, còn Phương thị thì đang cân nhắc chuyện nhà bà bà không có khả năng vô duyên vô cớ đem các nàng gọi tới chỉ vì khen hai câu. Nàng ta ôm Thạch Đầu giả vờ lấy điểm tâm cho nó ăn mà thật ra là đang dựng lỗ tai nghe Liễu thị nói tiếp.
"Nhưng mà sang năm thôn trang và cửa hàng đều phải khai trương nơi mới, tiền trong nhà sợ là không đủ. Ta với lão gia ngày hôm qua thương lượng qua, trong nhà quang cảnh tốt, năm nay chuyện vui lại nhiều nên muốn làm thêm hai bàn tiệc. Số tiền này ngoại trừ khoản bỏ ra từ kho thì hai nhà các con có phải cũng nên bỏ ra thêm một ít không? Cứ theo tiền thu cuối năm của mỗi nhà mà chia. Mỗi nhà ra một nửa thành, hai mươi lấy một, được không?"
Bởi vì là chuyện trong nhà nên Liễu thị liền hỏi trước ý kiến hai người con dâu.
Diệp Kiều cảm thấy đề nghị này không có vấn đề gì cả, mấy ngày nay Kỳ Vân đã đem một chút tình huống trong nhà nói cho nàng nghe. Diệp Kiều trong lòng cũng nắm chắc vài phần.
Bây giờ mọi người trong nhà đang ở cùng nhau, bản thân mình ăn điểm tâm đều làm trong phòng bếp nhỏ, hơn nữa Liễu thị nói sang năm trong nhà còn muốn bỏ tiền mở cửa hàng, nhân sâm nhỏ cho rằng cuối năm lấy chút tiền ra góp náo nhiệt cũng khá tốt.
Nhưng mà Phương thị lại không nghĩ như vậy.
Tính tình của nàng ta chính là "Vắt cổ chày ra nước".
Tâm địa không xấu nhưng mà hơi keo kiệt hơn nữa thích so đo.
Trong mắt nàng ta, mấy cửa hàng của Kỳ Vân không thể so với thôn trang của Kỳ Chiêu được.
Lần trước tiệm rượu thu nhiều tiền hơn một chút, Phương thị cho là ngoài ý muốn mà thôi. Dù sao có nhà ai mà còn có thể không khai trương đây? Cửa hàng kinh doanh bình ổn lâu như vậy, ngẫu nhiên được một lần bùng nổ cũng là bình thường.
Xét đến cùng, vẫn là thôn trang kiếm tiền nhiều hơn, nếu muốn ra tiền chỉ sợ cũng là nhà mình ra nhiều.
Trước kia tới cuối năm, Liễu thị có đôi khi cũng sẽ hỏi như vậy, khi đó Phương thị liền nhìn Kỳ Vân, khi đó Kỳ Vân mỗi ngày chỉ nghĩ chờ chết nên không có tâm tư kinh doanh cửa hàng, tiền lời cũng giống nhau, cho nên Liễu thị sẽ không để hắn ra, Kỳ Minh đang đọc sách cũng không có tiền nhàn rỗi, vì xử lý sự việc công bằng cho nên sẽ không để Kỳ Chiêu bỏ ra.
Hiện tại cửa hàng có tiền, nhà mình bà bà cư nhiên lại nghĩ tới chuyện này. Có lẽ vẫn dựa theo tỉ lệ mà làm thì có lợi hơn.
Tiền mà thôn trang kiếm nếu thật sự hai mươi lấy một như vậy tính, chẳng phải là bản thân mình ăn mệt?
Kỳ thật từ tiền thu lấy ra nửa thành tới cũng không coi là quá nhiều bạc, Phương thị cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng mà nàng ta chính là trong lòng không thoải mái, bỏ tiền ra so với người khác nhiều hơn nàng ta liền cảm thấy thiệt thòi mà như vậy sẽ rất khó chịu.
Vì thế, ánh mắt Phương thị mắt trông mong mà nhìn Liễu thị, nhỏ giọng hỏi: "Nương, có thể bàn bạc lại hay không?"
Liễu thị nhìn nàng một cái: "Bàn cái gì?"
Trong lòng Phương thị đang gõ bàn tính lách cách ngoài miệng lại nói: "Đừng làm cái gì hai mươi lấy một, không bằng như vậy, hai nhà bỏ ra giống nhau là được, đều là hiếu tâm không nên so sánh ai hơn ai."
Nàng ta dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Con quay về sẽ nói với Đại Lang, nhị đệ ra bao nhiêu, chúng ta ra bấy nhiêu."
Nghe thì giống như là vì muốn tốt cho nhị đệ nhưng trong lòng Phương thị đang tính toán có như vậy thì mới không làm bản thân mình chịu thiệt thòi.
Theo cái nhìn của nàng ta, tiền mà Kỳ Vân thu vào chỉ có ít hơn chứ không thể nhiều như nhà họ. Cứ như vậy bọn họ vừa có thể thành toàn tâm tư Liễu thị xử lý sự việc công bằng, cũng có thể làm nhà mình bỏ ít ra một chút, đúng là một công đôi việc.
Trước sau Phương thị chưa từng nghĩ tới cửa hàng của Kỳ Vân sẽ qua mặt thôn trang của Kỳ Chiêu, loại khả năng này trong lòng Phương thị căn bản không tồn tại.
Liễu thị thật ra là người rõ ràng nhất chuyện kinh doanh giữa hai nhà như thế nào. Nhưng bà không nói gì hế mà chỉ quay đầu nhìn về phía Diệp Kiều: "Kiều Nương, con đồng ý không?"
Diệp Kiều ở trước mặt Liễu thị trước nay đều rất ngoan ngoãn, trả lời: "Tướng công bảo con mọi chuyện đều nghe nương, nương đồng ý thì con liền đồng ý."
Liễu thị nghe vậy thì gật gật đầu rồi sau đó nhìn Phương thị chăm chú, cũng không giải thích cái gì mà ôn thanh nói: "Một khi đã như vậy thì cứ theo cách con nói làm đi."
Phương thị trên mặt cười xán lạn, nghĩ thầm, lại bớt được một khoản, thật tốt.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |