← Ch.17 | Ch.19 → |
Edit: kaylee
Diệp nhị tẩu cảm thấy Diệp Kiều thật là sát tinh của mình, sát tinh mười phần mười!
Diệp gia cầm tiền Kỳ gia, tuy nói không đủ để làm cho bọn họ xoay người làm phú hộ, chỉ là nếu tiết kiệm một ít cũng có thể qua mấy năm ăn mặc không lo.
Cố tình Diệp nhị tẩu lòng dạ cao, hơn nữa trận trượng lúc Diệp Kiều hồi môn kia kích thích nàng ta, Diệp nhị tẩu nghĩ mọi cách muốn cho Diệp Nhị Lang xuất đầu, dùng số tiền này làm chút buôn bán, làm nàng ta cũng có thể làm thái thái thương gia, không đến mức bị khinh bỉ ở thôn nhỏ này.
Những tiền đó trừ bỏ để lại một ít cho Diệp Bảo đọc sách, còn lại đều cho Diệp Nhị Lang làm tiền vốn.
Nhưng Diệp Nhị Lang không phải tài liệu làm buôn bán, vốn chỉ là một anh nông dân, chỗ nào có thể chơi qua những thương nhân đầu óc cong cong vòng vòng đó đây?
Trước kia bị Diệp nhị tẩu buộc đi ra ngoài mưu sinh đã bồi tiền, bây giờ còn có nợ bên ngoài, kết quả gần đây lại bị Diệp nhị tẩu thúc giục ra cửa làm việc, không chỉ có một chuyện đều không làm thành, ngược lại bị người lừa không ít tiền bạc.
Diệp Bảo cũng không bớt lo, ở học đường không phải chống đối tiên sinh chính là đánh nhau với hài tử khác, vừa rồi Diệp nhị tẩu chính là đi tới cửa nhận lỗi với nhà hài tử bị đánh, không thiếu được bị người quở trách.
Một chuyến này nàng ta là vừa tức vừa vội, lúc này đúng là lòng tràn đầy phiền muộn, ai biết còn có người ngoài tới làm nàng ta ngột ngạt.
Các bà tử cũng mặc kệ cuộc sống của Diệp nhị tẩu qua tốt không, các nàng vốn là đầu lưỡi dài, lại có khúc mắc với Diệp nhị tẩu, lúc này đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Nhị thiếu Kỳ gia kia ta nhưng nghe người ta nói, lúc trước là nhìn trộm thiên cơ mới sinh bệnh, có thể thông hiểu việc thần, nếu không sao có thể làm ra rượu Ngọc Dịch."
"Nhị tẩu tử à, ngươi nhìn xem, cuộc sống tiểu cô nhà ngươi qua rất tốt, ngươi cũng có thể đi theo thơm lây không phải sao?"
"Nghe nói Nhị Lang nhà ngươi lại bồi tiền, so với tức giận, không bằng ngươi đi Kỳ gia cầu một lần, khả năng người ta còn có thể giúp đỡ cho ngươi."
Biểu tình trên mặt Diệp nhị tẩu đều cứng lại, nàng ta trước nay miệng lưỡi sắc bén lúc này một câu đều nghẹn không ra, trong lòng tức dậm chân.
Diệp Kiều này, lúc trước ở nhà ăn cơm không trả tiền, hiện tại chẳng sợ nghĩ biện pháp đuổi đi rồi cũng muốn làm mình tức khó chịu!
Không phải gả cho một quỷ bệnh lao sao? Vậy nhận mệnh, cứ vậy qua cuộc sống khổ sở của nàng đi, hà tất một hai phải nơi chốn làm mình khó chịu.
Như thế nào nàng có thể qua ngày lành? Sao có thể!
Diệp nhị tẩu không chút vui mừng vì Diệp Kiều, ngược lại lòng tràn đầy oán khí.
Nàng ta vốn keo kiệt, vẫn luôn cảm thấy hiện giờ Diệp gia trừ bỏ Diệp Nhị Lang ra không có nam nhân, nàng ta có thể đương gia làm chủ, sau khi ném đi Diệp Kiều thì cuộc sống của nàng ta là có thể qua tốt, nhưng lại không nghĩ tới, cuộc sống của Diệp Kiều qua tốt gấp trăm lần nàng ta.
Đưa Diệp Kiều đi Kỳ gia cũng không phải là vì làm nàng qua ngày lành!
Như thế nào hiện tại nam nhân nhà mình vẫn là cái gì đều làm không thành, ngược lại là Kỳ Vân vậy mà có thể hô mưa gọi gió tiền vô như nước?
Ai nói hắn sắp chết, này chỗ nào giống sắp chết!
Bên tai là tiếng chúc mừng của những bà tử đó, mỗi tiếng đều chói tai, Diệp nhị tẩu chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, mang theo rổ bước nhanh rời đi.
Nhưng vừa đến nhà, lại nhìn thấy Diệp Nhị Lang đang xách theo rượu vào cửa.
Diệp nhị tẩu có chút kinh ngạc, hơn nữa vừa mới bị tức, nên lời nói ra giọng điệu vô cùng không tốt: "Ngươi không ở trong thị trấn, sao sớm như vậy đã trở lại?"
Bởi vì nàng ta ở nhà luôn là ác thanh ác khí như vậy, Diệp Nhị Lang ngược lại cũng không nghe ra tâm tình nàng ta không tốt, chỉ lo cười ha ha nói: "Hôm nay ta vui vẻ, muốn trở về uống hai ly, đi, đi lấy cái chén cho ta."
"Muốn chén tự ngươi đi lấy, ít sai sử ta." Diệp nhị tẩu hừ lạnh một tiếng, sau đó lại có chút đau lòng: "Nếu ngươi muốn uống rượu nói với ta, ta đi đánh rượu gạo cho ngươi, từ trong thị trấn mua trừ bỏ mua rượu còn phải trả tiền mua cái bình gốm, lãng phí tiền."
Diệp Nhị Lang vốn là ăn nói vụng về thành thật, cũng không cãi cọ với Diệp nhị tẩu, đặt bình rượu tới trên bàn, tự mình đi lấy chén.
Trên bình rượu dán giấy đỏ, bên trên viết hai chữ.
Diệp nhị tẩu không biết chữ, nhưng nàng cũng biết loại rượu có thể dán giấy đỏ này không rẻ, lập tức nóng nảy, ồn ào với Diệp Nhị Lang: "Ngươi mua là rượu gì?"
Diệp Nhị Lang đang tìm kiếm ở bên trong tủ chén, không quay đầu lại, thuận miệng trả lời: "Rượu Ngọc Dịch, bán tốt lắm."
Lời nói này là mang theo ý cười, Diệp Nhị Lang tự nhiên biết rượu Ngọc Dịch là của Kỳ gia, hắn còn biết đây là tướng công tiểu muội nhà mình làm ra tới.
Kỳ Vân tốt, Diệp Kiều cũng tốt theo.
Muội tử nhà ta chính là người có phúc khí.
Đến bây giờ Diệp Nhị Lang đều áy náy mình bán muội muội đi, hiện giờ nhìn thấy cuộc sống Diệp Kiều qua tốt, Diệp Nhị Lang tự nhiên vui vẻ, lúc này mới mua rượu Ngọc Dịch trở về uống.
Hắn tìm được chén rồi, đang chuẩn bị quay đầu lại nói cho Diệp nhị tẩu rượu này còn bán không tính quý, bọn họ uống nổi, ai biết quay người lại lập tức nhìn thấy Diệp nhị tẩu giơ bình muốn ném xuống mặt đất!
Diệp Nhị Lang kĩnh hãi nhảy dựng, vội vàng nói: "Nhưng đừng ném, quý đấy!"
Diệp nhị tẩu vừa nghe lời này quả nhiên dừng tay, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tức thở hổn hển, lại vẫn là nhẹ nhàng đặt bình tới trên bàn, sợ làm vỡ.
Diệp Nhị Lang nhẹ nhàng thở ra, lại nghe nữ nhân kêu la lên: "Nhìn một cái, đây là muội muội tốt, muội phu tốt của ngươi! Tiệm rượu của hắn, ngươi đi mua rượu vậy mà còn phải trả bạc, đây là chuyện gì!"
Diệp Nhị Lang không quá muốn để ý nàng ta, nhưng thấy âm thanh nàng ta ồn ào lớn, lúc này mới ôm bình rượu qua, trong miệng thấp giọng nói: "Trước kia Kiều Nương như thế nào ngươi nhưng chớ có quên."
Một câu, ngăn chặn miệng của Diệp nhị tẩu.
Nếu nói vừa rồi còn có tức giận, hiện tại nữ nhân nhiều chút sợ hãi.
Diệp Kiều phát đạt như vậy, về sau có thể trở về tìm mình không thoải mái hay không?
Diệp Nhị Lang lại không để ý tới nàng ta, chỉ lo uống rượu, cả đêm uống hết một bình, uống say cũng không gây chuyện, ngả đầu lập tức ngủ, lúc nằm mơ còn nhắc mãi đại ca tiểu muội, cũng không biết mơ thấy cái gì.
Nhưng tất cả Diệp gia đều vô cùng xa lạ đối với Diệp Kiều, hiện giờ càng là một chút đều dính không đến nàng.
Mới vừa ăn xong cơm sáng, Diệp Kiều đã ngồi tới bên người Kỳ Vân.
Hôm nay là ngày các quản sự mang theo tiền thu tới kết toán, Liễu thị không để nhóm tức phụ lại đây.
Ngược lại không phải đề phòng các nàng, thật sự là Phương thị tâm nhãn nhỏ, lần trước nghe được Tống quản sự đạt được hạng nhất vậy mà tức giận đến nằm ở trên giường vài ngày, hiện tại nếu lại qua đây nghe thấy gì, chẳng phải là muốn chọc giận bị bệnh.
Diệp Kiều nhàn rỗi, lại không ra khỏi cửa, ngược lại chen tới bên người Kỳ Vân.
Kỳ Vân khoác áo choàng, trên tay cầm một quyển sách xem, thấy Diệp Kiều lại đây cũng không né tránh, chỉ mở ra cánh tay ôm nàng, nữ nhân cũng khép lại áo choàng.
Diệp Kiều nhìn thấy hắn trên đùi đặt một cái lò sưởi tay, đang nghĩ ngợi dùng biện pháp gì nắm chặt tay hắn đâu, lúc này có cơ hội, lập tức túm chặt tay Kỳ Vân thò lại gần.
Kỳ Vân buông sách trên tay tùy ý động tác của nàng, hơi hơi cong lên khóe miệng: "Lạnh?"
Diệp Kiều lắc đầu, trong phòng này ấm áp dễ chịu chỗ nào sẽ lạnh?
Kỳ Vân cũng cảm thấy Kiều Nương nhà mình không lạnh, nhưng càng là như thế càng cảm thấy Kiều Nương nhà mình là muốn cùng mình ghé vào cùng nhau mới lại đây, trong lòng vô cùng ấm áp.
Tiểu nhân sâm không biết suy nghĩ trong lòng nam nhân, chỉ lo cúi đầu nhìn chằm chằm lò sưởi tay.
Lò sưởi tay ấm áp dễ chịu, ấm áp ngón tay nam nhân, đầu ngón tay Diệp Kiều xẹt qua trên khớp xương của hắn, lại nhéo nhéo, trên mặt mang theo kinh hỉ: "Tướng công, chàng nhiều thịt hơn trước kia chút!"
Đổi thành người khác nghe được bị nói mình nhiều thịt, hơn phân nửa là muốn khó chịu một chút, hiện giờ lấy gầy là đẹp, bất luận nam nữ đều không muốn làm mình quá mức đẫy đà.
Chỉ là lời này đặt ở trên người Kỳ Vân lại khác, hắn vẫn luôn bệnh, uống thuốc uống nhiều quá nên không thích ăn cơm, từ nhỏ đã gầy, hơn nữa xương cốt hắn không chậm trễ lớn, vóc người là đủ cao, sau khi mặc y phục giống như là một cây gậy, gió thổi qua rung rung lắc lắc.
Gần đây cảm thấy điều trị tốt chút, nói là nhiều thịt hơn, không bằng nói là rắn chắc.
Kỳ Vân không biết việc này có quan hệ với tiểu nhân sâm bổ dưỡng, nhưng hắn lại cảm thấy nương tử nhà mình phúc vận tốt, nên mình cũng tốt theo.
Đây là triết lý cuộc sống gần đây Kỳ Vân tổng kết ra, đó chính là, nương tử cái gì cũng tốt.
Trở tay nắm lại tay Diệp Kiều, Kỳ Vân nhéo nhéo, khe khẽ thở dài: "Nương tử nàng ngày thường cũng ăn không ít, như thế nào không thêm thịt vậy?"
Một ngày ăn ba bữa, mỗi bữa không ít, còn có thêm cơm và đồ ngọt, đổi thành người khác ăn như vậy đi chỉ sợ đã sớm đẫy đà.
Nhưng Diệp Kiều vẫn là dáng người tinh tế yểu điệu, không thấy béo chút nào.
Kỳ Vân không chỉ không cảm thấy vui mừng, có đôi khi nhìn cằm nhỏ nhòn nhọn của Diệp Kiều còn có chút đau lòng, cho rằng trước đây nàng đói nhiều làm cho hiện tại không bổ tốt.
Nhưng Diệp Kiều lại không cảm thấy lo lắng, ngược lại vui tươi hớn hở: "Ta gầy một chút, buổi tối mới có thể ngủ cùng tướng công nha."
Lời này vừa nói ra, trực tiếp làm Kỳ Vân đỏ mặt, Tiểu Tố thu thập ở một bên càng là sặc một tiếng, chạy chậm ra ngoài.
Diệp Kiều có chút khó hiểu nhìn Kỳ Vân: "Làm sao vậy? Lần trước không phải chàng cũng nói giường của chàng nhỏ sao."
Kỳ Vân nhấp nhấp khóe miệng, trong mắt có bất đắc dĩ, có quẫn bách, nhưng càng nhiều vẫn là ý cười.
Giường của hắn không lớn, chỉ là cũng không nhỏ, hai người nằm ở trên dư dả, sở dĩ nói nhỏ...... Còn không phải là vì cách Diệp Kiều gần một ít sao.
Nhưng lời này Kỳ Vân sẽ không thừa nhận, chỉ lo nỗ lực làm mình thoạt nhìn đứng đắn một ít: "Ừ, về sau ta sẽ làm bọn họ một lần nữa đánh cái giường lớn đưa tới."
Diệp Kiều không nghi ngờ hắn, tươi cười vẫn như bình thường.
Lúc này, bên ngoài có âm thanh Thiết Tử truyền tiến vào: "Nhị thiếu gia, phía trước quản sự đều tới, lão gia kêu ngài đi qua tiền viện."
Kỳ Vân trở về câu: "Được, ta đã biết." Rồi sau đó hắn buông lỏng Diệp Kiều ra, nhẹ giọng nói: "Lần này bọn họ là mang theo tiền tới, người trong nhà nhiều, nàng không cần ra sân."
Diệp Kiều nghe lời gật đầu, giúp hắn buộc chặt áo choàng, lại nhét cái lò sưởi tay mới cho hắn, lúc này mới nhìn Kỳ Vân ra cửa.
Lúc này Diệp Kiều không có đi theo, mà là đi vào sương phòng nghiên cứu hoa cỏ Đổng thị đưa tới.
Lúc Kỳ Vân trở về đã là buổi chiều, trên mặt nhìn không ra vui giận, chính là Thiết Tử đi theo phía sau lại là miệng đều sắp cười ngoác đến mang tai.
Vừa rồi Tống quản sự ra đầu ngọn gió, một cái rương tiền đồng kia, từng quán từng quán, nặng trĩu, nhìn đã áp nặng người.
Tống quản sự nổi bật, nên Kỳ Vân cũng được Kỳ phụ khích lệ, Thiết Tử nghe đều cảm thấy thoải mái.
Trước kia hắn sợ Kỳ Vân không sai, nhưng giống như Tống quản sự nói, hiện tại nhị thiếu nhà mình có bản lĩnh kiếm tiền, ở trong mắt hắn chính là người vàng óng, còn sợ cái gì đâu?
Nhưng mà Thiết Tử cũng không dám nói thêm cái gì ở trước mặt Kỳ Vân, sau khi đưa Kỳ Vân về sân hắn mới nhảy nhót rời đi, đi tìm Tiểu Tố miêu tả cảnh tượng vừa rồi.
Mà Kỳ Vân mới vừa vào cửa, đã thấy được Diệp Kiều đang chống cằm ngồi chờ hắn ở trước bàn cơm.
Tiểu nhân sâm đã sớm đói bụng, lúc này cũng qua giờ cơm, nhưng nàng vẫn là mắt trông mong chờ Kỳ Vân trở về ăn, nghe được động tĩnh đôi mắt lập tức sáng lên, sau khi nhìn thấy Kỳ Vân vào cửa càng là trực tiếp đứng dậy chạy chậm qua, một tay kéo lại Kỳ Vân: "Tướng công, tới ăn cơm!"
Kỳ Vân kỳ thật là có một số việc muốn nói với nàng, nhưng nhìn ra Diệp Kiều đói lợi hại, nên áp lời nói xuống, chỉ lo cười đi theo nàng ngồi xuống ăn cơm.
Chờ ăn xong làm người thu dọn bàn, Kỳ Vân đóng cửa, lúc này mới lôi kéo Diệp Kiều ngồi vào trước bàn, từ trong lòng lấy ra cái bao vải đỏ đưa cho nàng: "Cho ngươi, cất kỹ."
Diệp Kiều chớp chớp mắt, cảm thấy bố bao trong tay có chút nặng, tiếp nhận mở ra, phát hiện bên trong là năm nén bạc nhỏ.
Nén bạc nhìn không lớn, chính là cầm ở trong tay đo đo cũng cảm thấy hơn mười lượng, Diệp Kiều muốn hai tay cùng nhau phủng.
Tiểu nhân sâm không hiểu rất nhiều chuyện, nhưng bạc này có thể làm cái gì nàng vẫn là biết đến, trước kia Diệp nhị tẩu chính là bởi vì thiếu cái này mới tra tấn Diệp Kiều.
Có chút kinh ngạc nhìn Kỳ Vân: "Tướng công, cái này cho ta làm cái gì?"
Kỳ Vân ngồi xuống bên người Diệp Kiều, âm thanh vẫn nhẹ nhàng chậm chạp như cũ: "Cửa hàng kiếm được nhiều, phân cho quản sự và ta cũng nhiều chút. Đây là phần ta được phân kia, lớn nhỏ cũng là cái tiền thu, nàng giúp ta cất, nếu Kiều Nương nàng muốn dùng thì tự mình lấy là được."
Diệp Kiều cũng không hiểu giúp người quản tiền có ý nghĩa gì, nàng có chút mờ mịt nhìn Kỳ Vân, trở tay đưa bạc cho hắn: "Quản tiền gì đó ta không biết."
Kỳ Vân cười đến ôn hòa, bỏ bao vải đỏ vào cái tráp, lại đưa tráp cho Diệp Kiều, làm nàng cất, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp: "Không sao, ta dạy cho nàng."
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Vân: Nộp lên tiền lương
← Ch. 17 | Ch. 19 → |