64: Sói Hay Thỏ
← Ch.63 | Ch.65 → |
"Baaa" Đới An Lạc đứng ở ban công lớn tiếng gọi với qua bên kia.
"Cánh cửa này làm sao mới có thể mở đây ạ?"
"Khóa thông minh này chỉ có cậu chủ mới biết cách thay đổi"
"Mau lấy giúp con thuốc hạ sốt"
Thuốc hạ sốt? Lưu Tu Kiệt nghe liền biết ngay Trác Nhất Phong tình trạng đang bất ổn, ông lo lắng sốt vó vội quay người rời đi.
An Lạc nhanh nhảu nói thêm "Đồ ăn khuya nữa ạ"
Cô nhớ ra cả tối nay Trác Nhất Phong hình như vẫn chưa ăn gì, lại còn uống ngần ấy rượu, sợ rằng cho anh uống thuốc dạ dày của anh sẽ chịu không nổi mất.
Lấy được đồ cô vội quay trở vào phòng, một thân nhỏ bé vận hết sức lực đỡ thân người m8 mê man bất tỉnh nằm ngay ngắn lên giường.
Cô mệt nhọc thở hì hục "Nếu không phải tôi liều mạng trèo sang đây thì anh định chết một cách thần không biết quỷ không hay sao?"
Cô dùng súng nhiệt kế đo thân nhiệt "Gần 40 độ"
"Cởi hay không cởi?"
Sau khi dùng nước ấm lau mặt dán hạ sốt cho anh, cô tự vấn mãi có nên giúp anh cởi áo lau hạ thân nhiệt hay không.
Tay cứ lúng túng đưa tới khuy áo anh lại dừng, không dám động thủ.
"Không phải tôi cố ý lợi dụng thân thể anh đâu, tôi đang giúp anh đó nha!" Cô ngại ngùng nói với Trác Nhất Phong đang mê man mắt nhắm nghiền.
Xem như là đã xin phép, anh không trả lời coi như anh đồng ý rồi.
An Lạc chậm rãi nhẹ nhàng mở từng khuy áo trên người Trác Nhất Phong, anh có làn da trắng cơ múi dần dần lộ ra khiến cô ái ngại, hai lỗ tai đỏ ửng lên.
Trác Nhất Phong bây giờ nằm yên không động đậy, mặc cô tùy ý giễu cợt.
Thật ngoan a.
An Lạc vắt chiếc khăn ráo nước, lau từ vùng cổ anh xuống, đôi mắt cô to tròn nhìn từng cơ bụng rắn chắc, khiến cô bất giác không biết rằng bản thân mình đang khó khăn nuốt nước bọt.
Trác Nhất Phong mơ màng mở mắt, nhìn thấy người trước mắt là Đới An Lạc vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ bản thân mình uống nhiều rượu đến mức tưởng tượng ra cô.
Làm sao Đới An Lạc có thể vào đây được chứ?
Anh nhắm mắt lại lần nữa, mở mắt ra vẫn là hình ảnh của cô cùng biểu hiện cực kỳ khó coi.
Không thể là mơ được.
"Cô muốn làm sói hả?"
An Lạc giật bắn người, ngẩn đầu chạm phải ánh mắt diều hâu suy xét của Trác Nhất Phong, biểu cảm xấu hổ hiện tại bị anh ta bắt quả tang thật muối mặt a.
"Aiiiii... ai làm sói chứ" Cô miệng lưỡi lắp bắp bào chữa bản thân.
"Làm sao cô vào được đây?"
"Tôi bắt thang trèo ban công từ phòng mình sang đây" Cô thật thà trả lời.
Đáp án trời ơi đất hỡi bất ngờ này khiến Trác Nhất Phong hoảng hốt ngồi bật thẳng dậy "Cái gì? Trèo ban công?"
Cô gật đầu.
"Cô muốn chết hả?" Trác Nhất Phong gõ vào đầu cô một cái đau điếng.
Cô suýt xoa chỗ vừa bị Trác Nhất Phong gõ, nổi cáu mà quát lại anh "Nếu tôi không làm vậy thì người chết là anh thì có"
Ngọn lửa trong lòng Trác Nhất Phong có chút dịu lại.
Ý cười đọng trong khóe mắt.
Cô là đang thật sự lo lắng cho anh sao?
"Không cho phép cô làm chuyện mạo hiểm nữa"
"Biết rồi"
Cô thầm mắng chửi anh cái tên vong ân bội nghĩa, là cô đã lo chuyện bao đồng được chưa.
Cô cầm bát cháo vừa pha lúc nãy vẫn còn nóng đưa về phía anh "Mau ăn đi"
Trác Nhất Phong vẫn ngồi yên nhìn cô.
Anh há miệng chờ cô bón cháo.
An Lạc chau mày.
Anh ta bị sốt chứ có bị liệt không tự ăn được đâu.
Cô nhịn, tất cả là nghiệp cô phải gánh lấy.
An Lạc không cam lòng nở nụ cười gượng gạo bón cháo cho anh.
Cô quên mất phải thổi khiến Trác Nhất Phong bị nóng há hốc miệng, bộ dạng khó coi.
An Lạc không nhịn được bật cười thành tiếng.
Trác Nhất Phong cáu gắt "Còn cười? Mau thổi cho tôi"
Anh nhất quyết không nuốt cháo, há miệng đợi cô thổi nguội.
Chẳng khác nào mẹ bón cháo cho con vậy a.
Ăn hết bát cháo, cô đưa thuốc hạ sốt cho anh.
Trác Nhất Phong ngoảnh mặt nhất quyết không uống thuốc.
Con người anh vẻ ngoài to lớn nhưng lại có những hành động không khác gì trẻ con cả.
"Trác Nhất Phong, mau uống thuốc"
"Không uống"
"Không uống
"Không uống" Anh cương quyết.
Thứ thuốc hạ sốt dạng viên nén sủi này lúc nhỏ anh đã từng uống nhiều lần, vị đắng khiến người ta khó chịu, nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Thật khó dỗ dành.
An Lạc phát tiết đặt mạnh ly thuốc xuống tủ đầu giường "Uống hay không tùy anh, nếu anh chết cuộc sống tôi bớt đi gánh nặng.
Tôi về đây"
Cô xoay người định rời đi, liền bị anh thô bạo nắm chặt tay kéo cô ngồi xuống giường.
Anh nhanh tay chộp lấy ly thuốc dốc một hơi hết cạn.
Thì ra trong lòng cô mong anh chết như vậy ư? Cô muốn ở bên cạnh tên Tạ Hựu Thuyết kia đến thế à?
Đừng hòng.
Vị đắng của thuốc lan tỏa trong khoang miệng làm Trác Nhất Phong nhớ đến lúc bé mỗi lần mẹ dỗ dành anh uống thuốc đều phải thưởng cho anh vài viên kẹo ngọt.
Sau đó sẽ khen rằng "Bé cưng của mẹ thật giỏi"
Trác Nhất Phong thô bạo dày vò đôi môi xinh xắn của An Lạc, tìm kiếm chút vị ngọt ngào ở môi cô.
Lần này cô ngoan ngoãn mặc kệ cho anh tùy ý cưỡng hôn, cảm nhận vị đắng ngắt từ anh truyền sang cũng không hề nhíu mày.
Trong lòng không chút gợn sóng.
Nhẫn nhịn chịu đựng sự điên loạn và trả món nợ máu hiện rõ mồn một trong đầu, tinh thần cô vô cùng tỉnh táo.
Trác Nhất Phong cuồng nhiệt chơi đùa đôi môi mềm mại của cô, anh buông bỏ hết mọi suy nghĩ, lý trí như dần tan chảy, toàn thân đã hạ nhiệt lại như có thêm một ngọn lửa bùng lên cháy rực nóng rang người.
Không khí của An Lạc bị Trác Nhất Phong lấn át chiếm hết khiến hơi thở bắt đầu trở nên khó khăn, lúc cô mở miệng để cố lấy chút không khí liền bị anh thừa cơ hội đàn áp xâm lấn sâu vào bên trong.
Cô hoảng loạn đẩy anh ra lại càng bị anh ôm chặt hơn.
Đến khi An Lạc không còn kháng cự nữa, dần thích nghi với sự thân mật này Trác Nhất Phong mới lộ ra một ý cười nơi khóe miệng.
Bàn tay không yên phận của anh lướt từ mặt xuống vùng cổ của cô, nhẹ nhàng di chuyển xuống nơi khuy áo.
← Ch. 63 | Ch. 65 → |