← Ch.3442 | Ch.3444 → |
Cái Tiên quét mắt một cái, sau đó vội vàng hướng về phía Phiêu Miểu Thiên Tôn, chắp tay nói: "Hân hạnh được gặp Đạo Quân!"
Tuy rằng Cái Tiên đã trải qua ba ngàn kiếp nạn, là vị tiên hàng đầu, nhưng khi so với Đạo Quân Đại La vẫn còn một khoảng cách rất lớn.
Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: "Cái Tiên, đã lâu không gặp, không ngờ tiên gia cũng tới, chẳng lẽ tiên gia cũng mang theo đệ tử?"
Advertisement
Cái Tiên xua tay đáp: "Lão ăn mày không có đệ tử, có điều tôi và đệ tử của Đạo Quân có chút nhân duyên. Thế nên, nghe nói hôm nay cậu ấy đấu kiếm ở đây, tôi liền tới xem náo nhiệt".
Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Cái Tiên đã trải qua ba nghìn kiếp nạn, có kinh nghiệm phong phú. Xin hãy chỉ dạy cho đồ đệ của tôi".
Advertisement
Cái Tiên cười ha hả đáp: "Đệ tử của Đạo Quân rất thông minh, không cần lão ăn mày dạy dỗ đâu".
Nói rồi, Cái Tiên nhìn trái nhìn phải rồi âm thầm truyền tin cho thầy trò Ngô Bình: "Đạo Quân, thực ra tôi đang theo dấu thứ quái dị đó tới đây".
Ngô Bình: "Thứ quái dị gì?"
Cái Tiên: "Anh bạn trẻ, cậu còn nhớ thứ bị Tịnh Thế Hồng Liên trấn áp không?"
Tất nhiên Ngô Bình vẫn còn nhớ rằng Tịnh Thế Hồng Liên kia cắm vào một cái đầu khổng lồ. Sau khi Hồng Liên tách ra, một cơ thể mới mọc ra từ cái đầu đó rồi cơ thể đó rời khỏi núi Thái Hành.
"Tiền bối, ý của ông là, thứ quái dị kia đang ở gần đây?"
Cái Tiên gật đầu: "Hẳn là cách nơi này không xa, thứ quái dị đó tựa hồ đang tìm gì đó".
Đang nói chuyện, tim Ngô Bình như đập hẫng một nhịp. Anh cảm giác như có người đang gọi mình. Anh liếc mắt nhìn xung quanh, thấy những người còn lại vẫn đang giao đấu.
Anh nói: "Sư tôn, con phải ra ngoài một lát".
Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Con đi đi".
Rời khỏi dãy núi Linh Kiếm, Ngô Bình dựa vào thần giao cách cảm bay về phía một dãy núi. Sau khi bay hàng nghìn dặm, anh đáp xuống một ngọn núi cao, đỉnh bị băng tuyết bao phủ. Trên đỉnh núi có một người khổng lồ đang ngồi xếp bằng. Người khổng lồ mắt nhìn về phía Đông, ánh mắt rất mơ hồ.
Khi Ngô Bình xuất hiện, người khổng lồ chậm rãi quay đầu lại, sau đó phát ra một loạt âm tiết kỳ lạ. Ngô Bình chưa bao giờ nghe thấy loại âm tiết này, nhưng anh ngay lập tức hiểu ý của đối phương, đây là ngôn ngữ được sử dụng bởi các Thái cổ Chân nhân!
Ngô Bình phóng thích bản thể của mình, ngồi xuống đối diện người khổng lồ, hỏi: "Ông là ai?"
Người khổng lồ này đầu tóc rối bù, trên người không ngừng tỏa ra mùi thối rữa, chắc chắn không còn sống được bao lâu. Trước đó, nhờ có khí tức của Tịnh Thế Hồng Liên, người khổng lồ vẫn có thể áp chế khí tức đáng sợ này. Nhưng hiện tại, người khổng lồ không thể áp chế nó nữa.
← Ch. 3442 | Ch. 3444 → |