← Ch.1302 | Ch.1304 → |
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Da rồng rất hiếm. Đối với người cần dùng, giá trị của nó còn hơn nhiều so với sâm vua. Ở đây có năm tấm da rồng, một tấm ít nhất là một trăm đồng tiền bùa".
Sau đó anh liếc nhìn vòng tay mười tám cái đầu quỷ và nói: "Vật này có tác dụng trừ tà ma, nó cũng là một pháp khí tốt. Nó giá mười đồng tiền bùa".
Anh đang tính giá thì một ông già lưng hơi cong, râu tóc đen, mặc bộ quần áo vải xám của nông dân thời dân quốc, trông như chưa được giặt giũ trong một thời gian dài xuất hiện.
Advertisement
Ông ấy đến gian hàng, nhìn lướt qua và hỏi: "Tôi có thể xem một chút được không?"
Ngô Bình nói: "Được".
Advertisement
Ông lão nhặt lên một tấm bùa thiên vương chém quỷ, nhắm mắt cảm nhận kỹ càng, ánh mắt chợt sáng lên, hỏi: "Anh bạn, lá bùa này có phải do thiên tiên làm ra không?"
Ngô Bình: "Cũng gần vậy, uy lực của nó rất mạnh, tác dụng diệt ma rất tốt".
Ông lão nói: "Tôi muốn hai lá bùa này, hãy ra giá".
Ngô Bình vẫn chưa nghĩ ra giá cả, nhưng anh nghĩ ra rất nhanh, định để giá cao: "Một lá bùa bán hai mươi đồng tiền bùa, hai tấm là bốn mươi".
Ông lão không ngạc nhiên chút nào, ông có vẻ khá vui mừng và nói: "Hai mươi không đắt, tôi muốn nó".
Ông ấy nhanh chóng lấy ra bốn mươi đồng tiền bùa giao cho Ngô Bình, rồi lấy đi hai tấm thiên vương chém quỷ.
"Đi thong thả nhé", Ngô Bình vui vẻ nhận tiền, nhìn ông lão rời đi.
Đường Tử Di kinh ngạc nói: "Lá bùa này trị giá ba tỷ sao!"
Cô ấy đổi ra theo tiền bùa, nếu tính kỹ ra thì không chỉ là ba tỷ!
Ngô Bình nói: "Số tiền này vừa thu vào thì sẽ phải bỏ ra, không tính". Anh không nói khoác, lát nữa còn phải mua đồ khác, bán được bao nhiêu tiền rồi cũng phải tiêu.
Ông lão vừa mới đi thì một con lừa đen đi tới. Lông nó phát sáng như nhung, vừa thấy đồ của Ngô Bình là nó phát ra tiếng người.
"Ông chủ, da rồng này bán bao nhiêu?"
Ngô Bình kinh ngạc, anh quan sát con lừa đen để xác nhận nó có biết nói tiếng người thật không.
Lừa đen tỏ vẻ khinh thường: "Không cần phải nhìn, tôi chỉ đang nói chuyện qua miệng lừa thôi".
Ngô Bình hơi xấu hổ, vội nói: "Một tấm một trăm đồng tiền bùa".
Con lừa đen kêu lên: "Cái gì? Một trăm sao? Cậu đang ăn cướp đấy à?"
Ngô Bình cười nói: "Đây là da rồng mà giao long để lại lúc phi thăng, dùng nó luyện chế đan hóa rồng thì nó sẽ là bảo vật vô giá đối với những loài có vảy!"
← Ch. 1302 | Ch. 1304 → |