Bố phản đối cuộc hôn nhân này!
← Ch.124 | Ch.126 → |
Trình Dao Dao giống như con chim nhỏ tức giận đẩy Từ Nam Phương.
Tạ Chiêu nhanh chân chạy đến ngăn cô lại: "Em Dao Dao, đừng kϊƈɦ động."
Đôi tay nhỏ nhắn không có chút sức nào đẩy hắn, Từ Nam Phương sửng sốt lùi về sau, mặt đỏ lên: "Tôi, tôi, tôi, ..."
Trình Dao Dao bị Tạ Chiêu kéo lại còn hét lên với hắn: "Anh, anh, anh cái gì? Có phải đám người muốn lấy nhiều ức hϊế͙p͙ ít, muốn đánh anh ấy đúng không?"
Những người khác vội vàng nói: "Đồng chí Trình Dao Dao, cô phải đúng chứ! Nam Phương chưa động vào một đầu ngón tay nào của anh ta cả!"
Từ Nam Phương vuốt mũi, hắc cực kỳ uất ức. Sao hắn lại đánh Tạ Chiêu rồi? Tạ Chiêu xách Vệ Cường như xách con chó con, cần gì Trình Dao Dao che chở chứ.
Vệ Cường nói: "Đồng chí Trình Dao Dao, chúng tôi đều là người văn minh, không tin cô hỏi người... hỏi bạn của cô đi, vừa rồi tôi có ý tốt đền anh ta 30 đồng, anh ta còn muốn đánh tôi! Có phải không mấy anh?"
Trình Dao Dao tức giận giơ chân nhưng bị Tạ Chiêu đè lại. Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nhìn hắn: "30 đồng này là tiền cậu tự kiếm được sao? Tuổi không còn nhỏ, làm những chuyện đàn ông nên làm đi."
Tạ Chiêu nói xong xoay người kéo Trình Dao Dao rời đi.
Trình Dao Dao dẫn Tạ Chiêu đến chỗ vòi nước cạnh nhà ăn, cô đổ nước lạnh lên cổ tay hắn, sau đó vụng trộm thêm linh tuyền rửa sạch vết thương.
Cổ tay Tạ Chiêu vị trầy da nhẹ, máu đã ngừng lại lâu rồi. Lúc trước hắn còn bị thương nặng hơn cái này nhiều, thấy Trình Dao Dao cẩn thận thổi vết thương, lòng hắn mềm nhũn: "Em Dao Dao, anh không sao."
"Vết thương lớn trầy to như vậy, nhỡ lưu lại sẹo làm sao bây giờ?"Trình Dao Dao cẩn thận băng vết thương lại, sau đó kéo tay áo hắn xuống: "Trước khi vết thương kết vảy không được động vào nước, sẽ đau. Anh nhìn em làm gì?"
Mắt Tạ Chiêu mỉm cười: "Xinh đẹp, nhìn mãi cũng không đủ."
"...Dỗ ngon dỗ ngọt." Mặt Trình Dao Dao ửng đỏ, cô tức giận nói: "Đám người vừa rồi là nhóm con nhà giàu nổi tiếng ở Thượng Hải, một đám không có việc làm cũng không chịu xuống nông lao động, suốt ngày chỉ biết tìm người đánh nhau, anh đừng để ý đến bọn họ.
Tạ Chiêu sửa lại tay áo nói: "Bọn họ không đánh lại anh."
Thấy bộ dáng xem thường của Tạ Chiêu, Trình Dao Dao nói: "Cách đánh nhau của bọn họ không giống nông thôn. Bọn họ không đánh lại anh, họ sẽ gọi chó săn đến hại anh."
Tạ Chiêu suy tư, Trình Dao Dao lại nói: "Không cần lo lắng quá đâu, em biết tên Từ Nam Phương kia, nếu anh ta dám gây chuyện, em sẽ tìm bố anh ta!"
Tạ Chiêu nhíu mày, hắn giống như không để ý hỏi: "Em và anh ta rất thân quen sao?"
Trình Dao Dao nhớ lại, lúc trước nguyên chủ chạy theo đuôi Thẩm Yến cũng thỉnh thoảng gặp mấy người Từ Nam Phương: "Không thân quen. Bố em biết bố anh ta."
Lúc này Tạ Chiêu mới thoải mái. Đúng lúc có sinh viên đến rửa hộp cơm, Trình Dao Dao kéo Tạ Chiêu đi ra. Hai người đi dạo xung quanh trường, tưởng tượng về cuộc sống đại học của mình.
Sau khi đi dạo trường đại học xong, hai người lại đi đến bến Thượng Hải. Ở niên đại này, hai người yêu nhau nên đến bến Thượng Hải một lần không phải sao? Không biết Tạ Chiêu lấy được chiếc xe đạp Phượng Hoàng ở đâu, Trình Dao Dao ngồi phía sau nắm chặt eo Tạ Chiêu. Tạ Chiêu đẹp trai cao ráo, Trình Dao Dao xinh đẹp thời thượng, hai người như ánh sáng tiến về phía trước.
Xe ô tô của đơn vị bị hỏng, Trình Chinh ngồi trong xe nhàm chán nhìn ra ngoài, ông thấy một thanh niên đẹp trai cao ráo như cây thông, ông âm thầm khen ngợi, một giây sau ông thấy một cô gái xinh đẹp như hoa ngồi phía sau, đây không phải là con gái nhà mình sao?
Đúng lúc bánh xe đi qua một cái hố, hai tay Trình Dao Dao ôm chặt eo Tạ Chiêu. Tạ Chiêu giữ tay Trình Dao Dao.
"Lưu manh!" Huyết áp của Trình Chinh tăng cao, ông mở cửa xe đuổi theo: "Dừng lại! Hai người dừng lại cho bố!"
Xe đạp lao thẳng xuống dốc cực kỳ thoải mái. Bên tai Trình Dao Dao toàn tiếng gió thổi, bỗng nhiên Tạ Chiêu phanh xe lại, cô va vào lưng hắn: "Sao vậy?"
Tạ Chiêu chống chân, quay đầu nói: "Có người gọi tên em."
Xe xuống đến sườn núi, Trình Dao Dao cười nói: "Làm gì có người nào, anh nghe nhầm à?"
Cô quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên thở hổn hển chạy về phía mình, làm gì còn bộ dáng nhã nhặn nào chứ: "Hai người dừng lại cho bố!"
Trình Dao Dao đẩy Tạ Chiêu: "Đó là bố em! Anh đi nhanh đi!"
Tạ Chiêu: "..."
Trình Dao Dao dùng sức đẩy hắn: "Hôm đó bố em đánh Thẩm Yến mạnh lắm, anh chạy nhanh đi! Em không sợ bố đâu, anh đừng lo cho em!"
...
Chỗ ngồi gần cửa sổ trong quán cà phê, Tạ Chiêu và Trình Chinh ngồi đối diện nhau, Trình Dao Dao cúi đầu ngồi giữa hai người. Cô khuấy cà phê trong cốc, bơ trắng và cà phê đen hòa quyện vào nhau tạo thành chất lỏng màu nâu đậm, cốc cà phê dần dần nguội nhưng hai người này vẫn chưa nói chuyện.
Nói chính xác là Trình Chinh không mở miệng.
Tạ Chiêu vừa ngồi xuống đã lễ phép nói rõ thân phận của mình, Trình Chinh vẫn cân nhắc không nói, ông nhìn Tạ Chiêu. Tạ Chiêu ngồi thẳng lưng tùy ý để Trình Chinh đánh giá, chỉ có Trình Dao Dao mới biết lòng bàn tay của Tạ Chiêu đồ mồ hôi ẩm ướt.
Trình Dao Dao lén nằm chặt bàn tay hắn dưới gầm bàn, nhìn Tạ Chiêu với ánh mắt an ủi. Tạ Chiêu vừa động, Trình Chinh lập tức ho khan: "Dao Dao, con ngồi ở đây."
Trình Dao Dao bĩu môi: "Bên đấy nắng."
Tạ Chiêu thấp giọng nói: "Em Dao Dao."
Trình Dao Dao đành phải xê dịch sang chỗ Trình Chinh: "Như vậy được chưa ạ?"
Trình Dao Dao luôn luôn cưng chiều con gái, bây giờ thấy tên nhóc này nói một câu liền thuyết phục được, ông tức giận trừng mắt đi thẳng vào vấn đề: "Tôi không đồng ý chuyện yêu đương giữa cậu và Dao Dao!"
"Bố!" Trình Dao Dao gấp gáp.
Trình Dao Dao không để ý tới cô, ông nói với Tạ Chiêu: "Tạ Chiêu, mặc dù chúng ta mứi quen biết nhưng tôi vẫn nhận ra được, cậu là một người có chí khí, cũng là người trẻ tuổi hiểu chuyện. Nhưng Dao Dao là con gái của tôi, tôi phải cân nhắc vì con bé."
Lông mày Tạ Chiêu cứng lại, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Trình Chinh: "Bác trai, nếu bác vì xuất thân của cháu..."
Trình Chinh đưa tay cắt ngang lời Tạ Chiêu, ông nói: "Tôi tuyệt đối không phải là người bàn luận về thành phần. Đương nhiên, thành phần của cậu cũng là một trong những nguyên nhân tôi phản đối. Cậu có thể hiểu tấm lòng của người làm bố không?"
Đáy mắt Tạ Chiêu hiện lên một tia thất bại, hắn gật đầu.
Trình Chinh tiếp tục nói: "Dao Dao bị tôi chiêu hư, cách nhìn của con bé về thế giới này rất ngây thơ, cõ lẽ nên nói là cách nhìn của hai người về thế giới này còn ngây thơ lắm."
Trình Chinh làm kỹ sư nên nói chuyện luôn rõ ràng, ngay thẳng: "Dao Dao kết hôn với cậu, hộ khẩu của con bé vĩnh vĩnh lưu lại ở nông thôn. Lúc còn trẻ, hai người coi tình yêu và sự lãng mạn là tất cả, nhưng chờ cảm xúc mãnh liệt này qua đi thì sao?"
Trình Chinh nói một trận rồi lưu lại thời gian cho Tạ Chiêu tự mình suy nghĩ, ông cầm cộc cà phê đã lạnh uống một hớp. Tạ Chiêu thấy thế thì gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một cốc cà phê nóng và một cốc nước chanh, hắn thuận tay đổi cà phê nguội lạnh trước mặt Trình Dao Dao.
Trình Chinh thấy Trình Dao Dao vẫn nghiêng về phía hắn, hoàn toàn không nghe lời mình nói thì cảm thấy khó chịu: "Dao Dao không thích uống nước chanh, bố gọi bánh ga tô cho con nhé?"
Trình Dao Dao cầm cốc nước chanh uống một hớp: "Không muốn ăn bánh ga tô."
Trình Chinh: "..."
Tạ Chiêu thấy vậy thì giải thích: "Dao Dao vừa ăn sandwich nên vẫn chưa đói."
Trình Chinh lập tức hỏi hắn: "Sandwich? Giữa trưa cậu để con gái tôi ăn cái này sao?"
Trình Dao Dao không vui nói: "Bố, sao bố hung dữ với anh ấy? Con tự làm bánh sandwich đó, hôm nay con và Tạ Chiêu đi thăm quan trường đại học, thuận tiện ăn cơm dã ngoại luôn."
Trình Chinh nghe thấy hai chữ "Đại học" thì cảm thấy ngoài ý muốn: "Hiếm khi cậu từ nông thôn lên đây. Thượng Hải có rất nhiều nơi để đi chơi, sao cậu lại muốn tham quan trường đại học?"
Tạ Chiêu nói: "Nghe nói đại học Thượng Hải là trường đại học số 1, cháu và Trình Dao Dao đi tham quan một chút."
Lời nói Tạ Chiêu xoay chuyển, hắn nghiêm túc nói: "Bác trai, vừa rồi bác lo lắng cháu và Trình Dao Dao sau khi kết hôn, hộ khẩu sẽ lưu lại nông thôn. Thực ra chúng cháu đã hẹn ước cùng nhau thi đậu đại học."
Trình Chinh lập tức ngồi thẳng lưng. Ông là phần tử trí thức, hơn nữa còn là người nghiên cứu khoa học nên mười mấy năm qua được tác động rất nhiều, ông rất thích người trẻ tuổi đọc sách. Bây giờ nghe nói Tạ Chiêu và Trình Dao Dao muốn cùng nhau thi đại học, lần đầu tiên ông nhìn thẳng vào Tạ Chiêu.
Trình Chinh quan sát kỹ Tạ Chiêu, Tạ Chiêu và Trình Dao Dao bằng tuổi nhau nhưng tính cách hắn vững vàng hơn, cách ăn nói cũng bình tĩnh thoải mái, vốn dĩ không giống thanh niên 20 tuổi, hắn ngồi cạnh Trình Dao Dao yếu ớt càng nổi bật.
Trình Chinh đẩy kính mắt nói: "Bây giờ kỳ thi đại học hủy bỏ rồi. Muốn thi đại học chỉ có học viên công nông binh đi theo con đường này, tôi cũng biết thành phần của cậu, muốn lên đại học là không thể."
Tạ Chiêu bình tĩnh nói: "Quốc gia kiến thiết cần nhân tài, cháu nghĩ việc khôi phục kỳ thi đại học là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Việc khôi phục kỳ thi đại học chưa từng bị đứt đoạn, Trình Chinh cũng nghe nói một ít, ông thấy rất nhiều gia đình bảo con cái kiên trì học tập, chờ một ngày có thể đi lên.
Ánh mắt Trình Chinh nhìn Tạ Chiêu tìm tòi nghiên cứu: "Mùa hè Dao Dao bảo tôi gửi rất nhiều tài liệu ôn tập cho con bé, hóa ra là vì cậu sao? Tôi xin phép nói thẳng, thành phần như cậu chưa từng học qua tiểu học đúng không? Cậu có thể hiểu những tài liệu ôn tập kia sao? Trình độ của Dao Dao là THPT, hai người cùng nhau học thế nào?"
Trình Dao Dao muốn nói chuyện: "Con..."
Trình Chinh nói: "Bố không hỏi con để cậu ta trả lời."
Ánh mắt Tạ Chiêu nhìn thẳng Trình Chinh, cậu không kiêu ngạo không tự ti nói: "Đúng là cháu không được đi học tiểu học, nhưng lúc còn bé bố cháu từng dạy cháu đọc viết và tính toán. Dao Dao cũng dạy cháu rất nhiều, cháu đã học xong chương trình THPT. Nếu như bác không tin, bác có thể kiểm tra thử."
Trình Chinh thật sự mang bút máy và sổ ghi chép ra, Trình Dao Dao gấp gáp: "Bố! Bố làm gì vậy?"
Tạ Chiêu nắm nhẹ tay Trình Dao Dao ở dưới gầm bàn, hắn lắc đầu với cô. Trình Dao Dao không chịu: "Bố không tôn trọng người ta gì cả."
Trình Chinh đẩy sổ và bút đến trước mặt Tạ Chiêu: "Viết mấy chữ cho tôi xem."
Trình Dao Dao sửng sốt, đáy mắt Tạ Chiêu cũng ngạc nhiên. Hắn cầm bút viết mấy chữ, sau đó đẩy về trước mặt Trình Chinh.
Dao Dao, Tạ Chiêu. Hai cái tên song song đứng cạnh nhau, Trình Chinh sững sờ, là chữ này sao. Mặc dù chữ không đẹp lắm nhưng nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, sáng sủa, thật sự không giống cách viết của người thanh niên nông thôn.
Thấy Trình Chinh vừa nhìn nét chữ vừa nhìn mặt mình, Tạ Chiêu ngoan ngoãn nói: "Bác trai có thể ra mấy đề kiểm tra cháu."
"Không cần." Trình Chinh cất sổ ghi chép lại: "Tôi tin cậu làm được."
Không đợi Trình Dao Dao vui mừng, Trình Chinh kiên quyết nói: "Nhưng tôi vẫn không đồng ý chuyện yêu đương của cậu và Dao Dao."
Trình Dao Dao vội vàng kêu lên: "Vì sao ạ?"
Trình Chinh chưa kịp trả lời, trước cửa quán vang lên tiếng ồn ào, nhân viên phục vụ ngăn cản mấy người đeo phù hiệu màu đỏ ở tay áo lại: "Mấy người định làm gì, mấy người không được vào đây!"
"Tránh ra! Đội tra xét đến bắt người!" Mấy đội viên trong đội tra xét đi thẳng về phía Tạ Chiêu.
← Ch. 124 | Ch. 126 → |