Vay nóng Homecredit

Truyện:Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 076

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Trọn bộ 209 chương
Chương 076
Đỗ ướp xào thịt
0.00
(0 votes)


Chương (1-209)

Siêu sale Lazada


Editor: Trâu lười

Tạ Chiêu ra khỏi phòng thấy Trình Dao Dao đang đứng cạnh giếng cầm dây thừng biểu diễn kỹ thuật múc nước cho Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân xem, Tạ Phi cũng ở bên cạnh nói: "Nhìn nhìn, phải để cái thùng xuống như thế..."

"Em..." Tạ Chiêu bước tới lấy dây thừng trong tay Trình Dao Dao: "Đứng cạnh giếng nguy hiểm, đừng đứng ở đây!"

Khuôn mặt Tạ Chiêu lạnh lùng, tiếng nói còn lạnh hơn, thân hình cao lớn đi tới dọa Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân lùi về sau hai bước, Hàn Nhân vội vàng kéo tay Trình Dao Dao. Tạ Chiêu lạnh lùng thực sự đáng sợ, bình thường Trình Dao Dao bị hắn bắt nạt nhiều lắm sao?

Ánh mắt Trình Dao Dao rối loạn, Tạ Chiêu không bao giờ cho cô đứng cạnh giếng, không biết lúc nữa có bị hắn phạt không. Nghĩ như vậy, Trình Dao Dao tới gần Tạ Chiêu nịnh nọt, nhìn cơ bắp nhô lên trên cánh tay Tạ Chiêu nói: "Em nói với hai người Hàn Nhân, nước giếng rất mát nhưng hai cô ấy không tin."

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên. Tính cách Trình Dao Dao ngang ngược bao nhiêu các cô biết rõ nhất, ai dám nói chuyện kiểu đó với cô ấy, cô ấy đã xù lông lên, nhưng bây giờ Trình Dao Dao lại nịnh nọt Tạ Chiêu.

Phía sau càng làm các cô ngạc nhiên hơn. Vừa rồi Tạ Chiêu còn lạnh lùng, tiếng nói bỗng nhiên dịu dàng lại: "Anh xách mấy thùng để mọi người rửa rau."

Một tay Tạ Chiêu xách thùng nước đổ vào trong chậu gỗ. Trương Hiêu Phong thấy cánh tay hắn không tiện, vội vàng đỡ lấy: "Để tôi làm cho!"

Tạ Chiêu không nói gì, tránh tay cô ra, đổ nước vào trong chậu gỗ.

Trương Hiểu Phong không hiểu nhìn Trình Dao Dao, Trình Dao Dao tự nhiên nói: "Thùng nước rất nặng, sức của anh ấy lớn, để anh múc nước đi. Các cô mau tới đây, nước rất mát, có muốn uống thử không?"

Nước giếng vừa múc lên tỏa ra hơi lạnh. Trình Dao Dao cầm cái bầu hồ lô múc nước đưa cho Hàn Nhân. Hàn Nhân uống một ngụm, nước giếng mát lạnh ngọt ngọt, uống vào bụng lạnh rét run, cả người thoải mái: "Nước rất ngon!"

Trương Hiểu Phong cũng khen liên tục, nói: "Ngay cả nước nhà đại đội trưởng cũng không ngon được như vậy, mát lạnh như băng."

"Đương nhiên rồi, giếng nước sâu, vị trí tốt." Trình Dao Dao đắc ý hất cằm lên.

Hàn Nhân trêu cô: "Đây cũng không phải giếng nhà cô, cô hả hê cái gì?"

"Việc này..." Trình Dao Dao đang muốn cãi lại, nhớ tới Tạ Chiêu không cho cô nói ra chuyện của hai người, lập tức kìm nén, gương mặt đỏ bừng.

Lúc này, Tạ Phi nhỏ giọng nói: "Đây chính là nhà của chị."

Trình Dao Dao vội vàng vỗ vai Tạ Phi: "Đúng vậy!"

Hàn Nhân giả vờ muốn bóp mặt Tạ Phi: "Được được được, biết em thiên vị chị Dao Dao rồi!"

Tạ Phi hét lên, trốn sau lưng Trình Dao Dao: "Chị Dao Dao cứu mạng!"

Trình Dao Dao hất nước vào người Hàn Nhân: "Không được bắt nạt Tiểu Phi!"

Nước giếng lạnh lẽo hất lên mặt lạnh cóng, Hàn Nhân hét lên, không chịu yếu kém hất nước vào người Trình Dao Dao. Trương Hiểu Phong vội vàng khuyên can, bị hất một phát vào mặt, lập tức gia nhập cuộc chiến.

Mấy cô gái vui đùa trong sân, nước giếng rơi đầy mặt đất rất nhanh bị mặt trời hong khô. Bà Tạ không nhịn được ngó ra ngoài cửa sổ, cười lắc đầu.

Cửa bị đẩy ra, Tạ Chiêu lại đi vào.

Đối diện với ánh mắt trêu đùa của bà Tạ, Tạ Chiêu ấp úng, cuối cùng buồn bực nói: "Mấy cô ấy đang ngịch nước!" Nói xong bên tai còn đỏ bừng.

Quần áo của mấy cô gái mỏng manh, bị nước hất vào ướt sũng dính vào người, Tạ Chiêu vội vàng chạy gần chết.

Bà Tạ hiểu rõ, cười đau cả bụng: "Được rồi, được rồi, cháu tránh ở đây một lúc. Mấy đứa hiếm khi vui vẻ như vậy, để họ chơi lâu chút. Ai, những thanh niên trí thức này rất đáng thương, đều là trẻ con rời xa quê hương đến nơi này sinh sống. Dao Dao cũng thế, nếu không tới nhà chúng ta, một cô gái mềm yếu như vậy..."

Trình Dao Dao không ở nhà mình? Tưởng tượng này mới xuất hiên lập tức bị Tạ Chiêu đánh bay, hắn chắc chắn nói: "Cháu sẽ để em Dao Dao sống một cuộc sống thật tốt."

"Cháu và Dao Dao học giỏi, tương lai thi đỗ đại học, sẽ có đường ra." Bà Tạ nói: "Bây giờ chỉ khổ Dao Dao. Tay cháu bị thương, tốn không ít tiền, lại không thể đi làm việc, tiền trong nhà đều do Dao Dao bỏ ra?"

"..." Tạ Chiêu nghĩ nghĩ, so với việc giải thích nguồn gốc của tiền, không bằng thừa nhận đó là tiền của Dao Dao dễ hơn.

Bà Tạ im lặng nửa ngày, quay người lấy một cái bọc khăn tay dưới chiếu đưa cho Tạ Chiêu: Cháu cầm nó đi đổi ít tiền đi."

Tạ Chiêu mở ra xem, là một cái khóa bạc nặng trĩu bị oxi hóa đen xì, có thể thấy hoa văn mờ mờ khắc bên trên: "Bà nội, đây là của hồi môn của bà. Không phải bà không cho cháu cầm đến chợ đen đổi sao?"

Ánh mắt quyến luyến của bà Tạ nhìn chằm chằm khóa bạc trên tay Tạ Chiêu: "Đây chỉ là đồ vật bên ngoài. Dao Dao còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng chúng ta không thể chiếm lợi của cô bé. Bố bà mua cho bà cái khóa bạc này ở Vạn Bảo Trai trong kinh thành, chỉ riêng việc chế tác đã tốn không ít tiền, cháu cầm đi đổi tiền, có thể chống đỡ nửa năm, một năm. Mấy ngày nay cháu chăm chỉ đọc sách cùng Trình Dao Dao, về sau cũng không thể đi săn liên tục nữa."

Tạ Chiêu nói: "Không được, đây là đồ vật bà thích nhất, trong nhà còn một ít tiền..."

Bà Tạ cắt lời hắn: "Trong nhà có bao nhiêu tiền bà không biết sao? Từ lúc Dao Dao đến, trong nhà mua thêm rất nhiều thứ, một bữa cơm dùng dầu còn nhiều hơn chúng ta dùng một tháng, đồ vật cháu săn được cùng dùng để ăn, còn có tiền ở đâu."

Tạ Chiêu nghe xong, lập tức giải thích, bà Tạ giơ tay ngăn cản hắn: "Không phải bà trách Dao Dao. Một cô gái cao quý như vậy đến nhà chúng ta ở, bà chỉ cảm thấy gia đình mình đối xử không tốt với nó, chứ không phải bà đau lòng những thứ kia. Nhưng bây giờ tiền lương trong nhà chúng ta tiêu rất nhanh, cháu không thể đi kiếm phân công, trong nhà Dao Dao gửi đồ đến cũng trợ cấp cho nhà chúng ta, điều này không thể được! Cháu là đàn ông, không thể tiêu tiền của cô vợ trẻ chưa cưới được."

Tạ Chiêu nghe được ba chữ "cô vợ trẻ", trong lòng lập tức nổi lên mật ngọt, trong lúc nhất thời không phản bác bà Tạ. Thấy bà Tạ kiên trì, hắn đành cầm khóa bạc.

Bà Tạ lâu rồi không ra ngoài, không biết tình hình trên thị trường. Bây giờ trừ vàng thì bạc và đồ cổ khác không có giá trị lắm. Đây là khóa bạc bà Tạ yêu quý như vật báu, lên chợ đen chỉ có thể đổi được một túi gạo. Tạ Chiêu cầm khóa bạc về phòng, cất vào ngăn tủ, lại lấy một xấp tiền nhét vào túi.

Dạo này không để ý chi phí tiêu dùng trong nhà, chỉ sợ Trình Dao Dao trợ cấp không ít. Hắn là đàn ông, nuôi gia đình là trách nhiệm của hắn, sao có thể để cô gái nhỏ lấy hết tiền trong ví?

Mấy người Trình Dao Dao nghịch nước trong sân, cả người ướt sũng chạy về phòng thay quần áo.

Hàn NHân cầm khăn lau tóc, cười nói: "May mà lần trước bán tóc, bây giờ tóc ngắn lau một lúc là xong, thuận tiện bao nhiêu! Dao Dao, tóc cô vừa dài vừa dày, nhanh đi bán đi."

Tóc Trình Dao Dao đen nhánh mềm mại, thả xuống nhìn như tơ lụa, cô cầm khăn chậm rãi lau khô tóc, bĩu môi nói: "Tôi không cắt tóc đâu."

Tạ Phi nói: "Tóc chị Dao Dao rất đẹp, đừng cắt."

Trương Hiểu Phong cũng nói: "Không chỉ tóc Dao Dao dài nhanh, cả mùa hè chúng ta đều rám đen, sao cô vẫn trắng vậy?"

Hàn Nhân nói: "Tiểu Phi cũng trắng. Nước Tạ gia đặc biệt nuôi người đúng không?"

Làn da Tạ Phi cũng trắng nõn hiếm thấy ở trong thôn, nhưng là do cô ở nhà không ra ngoài nhiều nên mới trắng, không giồng Trình Dao Dao, làn da trắng như tuyết phát sáng, mềm mại nhẵn nhụi, không thấy lỗ chân lông nào.

Hàn Nhân nhìn mặt Trình Dao Dao, Trình Dao Dao sợ cô nhìn ra sơ hở, vội vàng lùi về sau, nói: "Tôi nói rồi nha, uống nhiều trà hoa nhài có thể trắng da. Tôi cho cô mấy thứ kia cô uống xong chưa?"

"Thật sao?!" Hàn Nhân buồn phiền vỗ đùi: "Tôi ngại phiền nên vẫn không uống."

Trình Dao Dao tức giận: "Tôi đặc biệt đưa cho cô! Sao cô không uống?"

Da Hàn Nhân hơi đen, ở nông thôn làm việc vất vả, trên mặt rám đen thô ráp. Trình Dao Dao dùng nước linh tuyền pha chế hoa nhài, cũng thường xuyên nấu nước thanh mai và thanh mai khô có linh tuyền cho cô ăn.

Lúc trước Trình Dao Dao còn cảm thấy kỳ quái, sao Hàn Nhân mãi không trắng lên, hóa ra cô ấy không uống!

Trương Hiểu Phong cười nói: "Tôi ngược lại mỗi ngày đi làm đều uống, dạo này ít bị cảm nắng, ban đêm ngủ cũng thoải mái."

Trình Dao Dao cười nhạo Hàn Nhân hối hận, nói: "Nên vậy. Trước kia cô suốt ngày than vãn mình rám đen sao, tôi cho cô đồ tốt cô còn không uống."

"Tôi ở nhà người khác, sao có thể đun nước thuận tiện như vậy?" Hàn Nhân nhíu mày nói.

Trương Hiểu Phong nói: "Kim Ny không phải rất tốt đó sao?"

Hàn Nhân nói: Hai vợ chồng Kim Ny đều là người thoải mái, nhưng mẹ chồng cô ấy... Bình thường tôi đun nước nóng tắm, dùng ít củi bà ấy lập tức cằn nhằn, tôi chán đến mức không muốn đun nước sôi, tùy tiện uống nước lạnh."

Trình Dao Dao nói: "Cô ở nhà họ nhưng cô có lương thực, dựa vào đâu không cho cô dùng! Một bó củi ở nông thôn bán trên chợ đen được 1 mao tiền, cô đưa cho họ mấy mao, thoải mái dùng củi!"

Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong nhìn nhau, lắc đầu nói: "Cô không hiểu đâu. Mấy mao tiền không tính là gì, đây là cái hố không đáy. Hôm nay cô cho tiền củi, ngày mai cô muốn dùng cái khác, cô phải cho tiền tiếp. Mỗi ngày chúng tôi kiếm được ít công phân, có thể lấp cái hố này sao? Hơn nữa, chủ nhà thanh niên trí thức khác ở nghe thấy chuyện này, cũng hùa theo thì làm sao bây giờ?"

Hóa ra lại phức tạp như vậy. Trình Dao Dao trợn tròn mắt.

Trương Hiểu Phong hiểu rõ nói: "Ở nhà người khác đúng là không tiện lắm, phải để ý khắp nơi, nhịn một chút đi."

Hàn Nhân cũng nói: "Ai có số tốt như Trình đại tiểu thư, người Tạ gia đối xử với cô rất tốt, cuộc sống thoải mái như vậy."

Trình Dao Dao hừ một tiếng. Bà Tạ và Tạ Phi rất tốt, Tạ Chiêu à... Có lúc Tạ Chiêu bắt nạt cô!

Mấy người thay xong quần áo đi ra sân, nước trong chậu đã tràn đầy. Trong lòng Trình Dao Dao dâng lên ý ngọt ngào, thực ra Tạ Chiêu cũng đối xử với cô rất tốt.

Bây giờ không thể nghịch nước nữa, mấy người làm chuyện chính. Sau khi hong khô đỗ, cẩn thận bỏ vào nước chuẩn bị ướp. Đồ ướp được bà Tạ chuẩn bị trước rồi, đỗ ngâm trong nước, đậy nắp lên, đè thêm một viên đá bên trên nắp.

Trình Dao Dao phủi bụi trên tay: "Chờ nửa tháng nữa có thể ăn rồi. Đỗ ướp lần trước bà Tạ làm đã ăn được, giữa trưa xào thịt băm đỗ ướp cho các cô ăn."

Lúc này Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mới để ý sắp đến trưa rồi, vội vàng nói: "Không được, chúng tôi phải về, không thể làm phiêm thêm nữa!"

Đầu năm nay, lương thực nhà ai cũng không có nhiều, tất cả mọi người cố hết sức không đến nhà người khác ăn cơm, hơn nữa Tạ gia là nhà địa chủ, tình huống càng khó khăn hơn. Sáng nay ăn một bữa ở Tạ gia đã không có ý tứ rồi, hai người kiên quyết muốn đi, Trình Dao Dao và Tạ Phi không kéo lại được.

Bà Tạ đi ra, nói: "Thịt mua về rồi, nghe bà, hôm nay ăn cơm trưa ở nhà bà!"

Bây giờ Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong muốn ngượng ngùng đồng ý, để bà Tạ vào nghỉ ngơi, mình vào bếp giúp nấu cơm.

Tạ Phi nhóm lửa, Trương Hiểu Phong rửa rau, Hàn Nhân thái đồ ăn. Trình Dao Dao đeo tạp dề, vội vàng trước bếp lò, làm phòng bếp đầy đồ.

Tạ Chiêu nhìn bóng dáng Trình Dao Dao mặc tạp dề nhỏ qua cửa sổ, lòng không vui. Từ tối hôm qua đến giờ hắn không thể nói chuyện riêng với Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao ngược lại cười không tim không phổi, dao phay trên tay không ngừng nghỉ, băm một miếng thịt béo mập ra thành vụn nhỏ. Đỗ sau khi ướp chuyển thành màu vàng xanh, cắt nhỏ, băm nhuyễn tỏi và ớt đỏ.

Đốt nồi nóng lên, Trình Dao Dao lấy một muỗng dầu nhỏ trong hũ dầu, Hàn Nhân nhìn thấy kêu lên: "Ai ai, nhiều quá rồi!"

"Cái gì nhiều quá?" Trình Dao Dao nhanh nhẹn đổ dầu xuống, cho tỏi và ớt vào đảo lên, mùi ớt cay kích thích vị giác.

Trình Dao Dao cho thịt vào nồi xào lên, thấy màu sắc thay đổi lập tức cho đỗ ướp vào, nói: "Đồ ăn không có dầu không thơm."

Hàn Nhân níu lưỡi nói: "Mẹ chồng Kim Ny mỗi bữa cơm chỉ bôi một tý dưới đáy nồi, cô thì tốt rồi, đổ cả một muỗng xuống."

Nói tới vấn đề này, Hàn Nhân hăng hái nói: "Nhà Lâm Võ Hưng mới thú vị, đồ ăn nhà ông ấy không cho một chút dầu nào, cả ngày mùa cũng thế, các nhà khác đều ăn lương thực tinh, chỉ có nhà ông ấy ăn bột ngô trộn kiều mạch. Trình Nặc Nặc nếm vùi đau khổ."

Động tác xào rau của Trình Dao Dao dừng lại, Hàn Nhân còn tưởng cô nghe được âm thầm vui vẻ, tiếp tục nói: "Các cô không phát hiện gì sao? Bây giờ cô ấy đói đến mức đen đen gầy gầy, tóc khô héo."

Trương Hiểu Phong cũng nói: "Tôi cũng thấy vậy, dạo này nhìn cô ấy hốc hác hơn nhiều, điều này cũng bình thường. Lúc trước cô ấy hỗ trợ ở nhà ăn đại đội, bây giờ làm việc trong đất, phơi gió phơi nắng, nhất định đen đi."

Trình Dao Dao đảo đều thịt và đỗ ướp, trong lòng buồn cười. Trình Nặc Nặc không phải do làm việc mới thay đổi, bây giờ cô ta không có linh tuyền thì trở về nguyên dạng thôi.

Hơn nữa, từ lúc cô ta có linh tuyền thì không bao giờ tránh nắng nữa, mỗi này ra ngoài đều không đội mũ, hở tay hở chân đi ra ngoài. Phơi nắng sớm muộn gì cũng bị rám đen. Bây giờ không có linh tuyền, làn da và vết thương lúc trước nhanh chóng bắn ngược trở về.

Hàn Nhân hăng hái nói: "Cũng không biết bây giờ Thẩm Yến đối với cô ta..."

"Khụ khụ." Trình Dao Dao kho khan, bĩu môi hướng về phía Tạ Phi đứng bên cạnh. Hàn Nhân vội ngừng nói.

Lúc Trình Dao Dao mới xuyên tới, da Trình Nặc Nặc trắng như tuyết, đôi mắt chứa đầy nước, khuôn mặt tuy bình thường nhưng cũng tính đáng yêu. Bây giờ... Không biết Thẩm Yến đối với dáng người của cô ta có xuống miệng được không.

Nhưng thấy dạo này Thẩm Yến đuổi theo mình suốt, có thể biết thái độ của Thẩm Yến đối với Trình Nặc Nặc thế nào.

Tạ Phi mở to đôi mắt giống như con nai, hỏi: "Trình Nặc Nặc là ai? Sao tên gần giống chị vậy."

"Là đồ quỷ sứ đáng ghét." Trình Dao Dao thuận miệng nói, đưa đồ ăn cho Tạ Phi: "Bê ra ngoài đi."

Tạ Phi vui vẻ bê đồ ăn ra ngoài. Trước kia trong nhà chưa từng có khách tới, huống chi là hai chị gái rất thân thiện, có thể ăn bữa cơm náo nhiệt như vậy, Tạ Phi rất vui.

Chờ Tạ Phi đi ra, Trình Dao Dao nói: "Về sau các cô đừng nói mấy chuyện này trước mặt Tiểu Phi."

"Là tôi lỡ lời, lỡ lời." Hàn Nhân vui sướng nói.

Trình Dao Dao nói: "Tiểu Phi rất ngây thơ, không thể để loại chuyện này ô nhiễm lỗ tai nhỏ của em ấy."

« Được. » Hàn Nhân đồng ý: « Nhưng Tạ gia có một người con gái như em ấy, nuôi từ nhỏ không cho đi ra ngoài. Tôi thấy có rất ít người trong thôn nhận ra em ấy? »

Trình Dao Dao nói: "Không còn cách nào. Cô cũng biết thành phần nhà họ cao, Tiểu Phi lớn lên xinh đẹp như vậy, sao dám cho ra ngoài. »

Trương Hiểu Phong khá thiết thực: « Tính tình Tiểu Phi mềm yếu như thế, tôi nhìn em ấy giống như con cừu non. Nhưng Tạ gia cũng không thể giữ em ấy cả đời, tuổi em ấy cũng nên đi học, hoặc cũng phải tìm chuyện để làm. »

Hàn Nhân nói: « Em ấy có thể xuống đất làm việc sao? Phong thủy Tạ gia cũng kỳ quái, nuôi một Tiểu Phi còn chưa xong, lại thêm một Trình Dao Dao. Chậc chậc, vai Tạ Chiêu gánh vác không nhẹ. »

Trương Hiểu Phong cười đánh cô, hai người vô cùng vui vẻ. Tạ Chiêu và Trình Dao Dao? Một người là trời, một người là đất, vốn dĩ không phải chuyện có khả năng! Các cô cũng chỉ nói đùa thôi, lại không biết một câu nói trúng đích.

Trình Dao Dao không xấu hổ chút nào, hừ hừ tiếp tục xào rau. Tạ Phi còn nhỏ, chuyện của em ấy sớm muộn sẽ sắp xếp.

Cơm trưa rất phong phú. Cà chua trộn, dưa chuột xào trứng, đỗ ướp xào thịt băm, một bát canh đậu hũ nấu nấm, món chính là bánh cao lương làm từ bột ngô và ba phần bột mì trắng.

Cà chua và dưa chuột đều là đồ trong vườn, rất tươi mới. Trình Dao Dao đóng góp trứng gà, Trình Dao Dao còn trịnh trọng mời Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đi thăm lồng gà, khoe rổ trứng gà của mình.

Ở thôn Điềm Thủy, một đĩa đậu hũ là thức ăn tiếp khách khá phong phú, hơn nữa còn có món ăn mặn và trứng gà. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong không gắp thịt, bà Tạ liền gắp để vào bát hai người: « Các cháu rời quê tới đây chịu không ít khổ đi? Các cháu là bạn của Dao Dao, đến nhà bà không cần gò bó, ăn nhiều chút."

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân rời nhà lâu rồi, lần đầu được người lớn quan tâm, trong lòng ấm áp, rốt cuộc thoải mái bắt đầu ăn. Dù sao về sau các cô nhất định sẽ tìm cơ hội cảm ơn.

Đỗ ướp xào thịt chua cay, thịt băm tươi ngon, cho nước canh lên trên bánh cao lương, khỏi nói ngon bao nhiêu. Dưa chuột xào trứng vàng nhạt xen lẫn màu xanh, trứng gà thơm ngon, dưa chuột giòn giòn. Canh nấm đậu hũ vừa chua vừa kích thích, đậu hũ non cho vào miệng tan ra.

Bà Tạ lớn tuổi, không ăn bao nhiêu. Thấy mấy người trẻ tuổi ăn tốt như vậy, vui mừng hơn việc mình ăn.

Ăn cơm xong, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong giành việc thu dọn bát đũa, sau đó xin phép về. Hai người ở Tạ gia lâu rồi, không thể quấy rầy thêm, cũng sắp phải đi làm việc rồi.

Trình Dao Dao nói: « Cô chờ tôi chút, tôi lấy mấy quyển sách cho cô! »

Trình Dao Dao ôm mấy quyển sách ra, đều là tư liệu ôn tập cơ sở, từ dễ đến khó: "Này."

Trương Hiểu Phong mở ra xem, cười nói: "Tôi cầm về tìm hiểu sau đó chúng ta cùng học."

"Ừm!" Trình Dao Dao đưa Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân ra cửa, đóng cửa cổng thật chặt rồi mới đi vào, quay người đối diện với ánh mắt lo lắng của bà Tạ.

Trình Dao Dao cười nói: « Bà nội, bà đừng lo cho Trương Hiểu Phong, cô ấy không có chuyện gì rồi. »

Bà Tạ tức giận nói: "Cô ấy nguyện ý đi học, còn lo lắng cái gì? Ngược lại là cháu."

"Cháu?" Trình Dao Dao nghi ngờ chỉ vào chóp mũi của mình: « Cháu thì sao ạ? »

Sắc mặt bà Tạ nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn: « Cháu còn hỏi bà sao? »

Trình Dao Dao chột dạ nghĩ, hôm nay cô cũng không nằm ỳ nha, chẳng lẽ bà Tạ biết hôm qua rồi? Trình Dao Dao lập tức luống cuống, lập tức nhìn Tạ Chiêu xin giúp đỡ: « Tạ Chiêu... »

Tạ Chiêu nói với bà Tạ: « Bà nội, cháu nói với em ấy. »

Bà Tạ hừ, quay về phòng. Tạ Chiêu nói với Trình Dao Dao: « Đi về phòng cùng anh. »

« Em làm sao rồi? » Trình Dao Dao bị bộ dáng này của hắn làm lo lắng, quay đầu làm khẩu hình miệng với Tạ Phi: « Chị làm gì rồi? »

Tạ Phi vô tội lắc đầu, vẻ mặt tự cầu phúc đi.

Trình Dao Dao cúi đầu đi vào phòng với Tạ Chiêu, Tạ Chiêu kéo ghế ngồi xuống, quay người nhìn chằm chằm cô: « Biết sai gì chưa? »

« Không biết. » Trình Dao Dao vặn vẹo ngón tay.

Tạ Chiêu nói: « Không được bĩu môi. »

« ... » Lúc đầu Trình Dao Dao không bĩu môi, bây giờ cong môi lêm: « Rốt cuộc em làm sao? »

Tạ Chiêu thấy thế, giọng nói nhẹ nhàng hơn, bất đắc dĩ nói: « Sao em lại nói chuyện thi đại học cho hai cô ấy biết? »

« ... » Ánh mắt Trình Dao Dao nhìn sang một bên, nhìn chằm chằm cái bóng được mặt trời chiếu trên sàn nhà: « Không có. »

Tạ Chiêu nói: « Không ngoan. »

« Em không nói thật mà! » Trình Dao Dao lập tức vội vàng, chạy đến trước mặt Tạ Chiêu giải thích: « Ta chưa từng nói gì! Em... Em không nói thẳng... »

Tạ Chiêu kéo Trình Dao Dao đến ngồi trên đùi hắn. Trình Dao Dao bực mình không dám nói ra, giải thích trước: « Là Trương Hiểu Phong thấy nhiều tài liệu ôn tập để trên bàn, Em nói là bố gửi cho em, chính cô ấy đoán được, muốn ôn tập cùng em và Hàn Nhân. »

Tạ Chiêu nhăn lông mày nghĩ nghĩ, gật đầu nói: « Cũng tốt. Cô ấy có hy vọng sẽ không tìm chết nữa. »

Trình Dao Dao không vui: « Trương Hiểu Phong chỉ tạm thời bị kích thích thôi, bình thường cô ấy luôn lạc quan. »

Tạ Chiêu hứng thú nhìn cô: «Bênh vực bạn em nhỉ? »

« ...Em cũng bênh vực anh. » Trình Dao Dao lần đầu tiên thông minh như vậy, ngọt ngào nói: «Anh nhìn xem, em không nói gì cả. Trương Hiểu Phong còn bảo em và Hàn Nhân phải giữ bí mật, anh và bà nội nói, không phải lỗi của em."

Tạ Chiêu ừm: "Về sau dẫn bạn về nhà phải dọn đồ kỹ."

Trình Dao Dao không để ý nói: « Em cũng không có người bạn nào khác nha. »

Tạ Chiêu cúi đầu, chóp mũi chạm vào Trình Dao Dao. Trình Dao Dao rất thích loại thân mật có hương vị ướt át không thuần khiết này.

Kỳ quái là, hôm nay cô dùng rất nhiều linh tuyền nhưng dương khí vẫn dồi dào. Lá sen đã trưởng thành lắc lắc thong thả, lấy dương khí của Tạ Chiêu làm đồ ăn vặt, cũng không giống bộ dáng vội vàng xúc động như trước.

Trước cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm vui sướng của Tạ Phi: "Chị Dao Dao, chị Hàn Nhân tặng em..."

Trình Dao Dao còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị đẩy ra.

"... Kẹp tóc." Tạ Phi nói hết lời, nhìn khung cảnh trong phòng, đôi mắt nai con trợn to.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-209)