Bộ mặt thật của sư tử lớn
← Ch.052 | Ch.054 → |
Editor: Trâu lười
Da trên mắt cá chân bị bong ra, chỗ bị cọ xát đau nhói. Trình Dao Dao rất ít khi chịu khổ, đau nhăn cả mày. Nhìn xung quanh vắng lặng, cô dùng nước linh tuyền chữa vết thương, vết thương nho nhỏ rất nhanh khép lại, chỉ còn vết màu hồng nhàn nhạt.
Trình Dao Dao còn muốn dùng nước linh tuyền xoa một chút, lá sen đung đưa, hẹp hòi cuốn phiến lá lại. Mấy ngày nay Trình Dao Dao làm thanh mai khô và tắm rửa đã tiêu tốn rất nhiều dương khí, lá sen không vui. Mắt cá chân Trình Dao Dao đã hết đau, đành phải thôi.
Chợ đen ở huyện Lâm An còn chưa tới giờ náo nhiệt, dưới ánh mặt trời chói chang, nhóm bán hàng buồn ngủ, có vẻ hơi yên tĩnh. Mấy người nông dân ngồi xổm trong góc bán chút đồ như đào và dưa, còn có rau xanh nhà mình. Bán trứng gà lương thực thì bán qua tay, hiện tại có người môi giới, trứng gà và lương thực đều là hàng bán chạy, bọn hắn vô cùng nhàn rỗi. Chỉ chờ khách hàng đến hỏi thăm, bọn họ mới khoa tay ra giá.
Lúc cô gái mặc váy vàng nhạt đi tới, không khí trong chợ đen lập tức trì trệ, mấy người bán lương thực đang dựa vào tường ngủ gà ngủ gật đều tỉnh dậy, ánh mắt sáng như tuyết tập trung nhìn cô.
Trình Dao Dao xinh đẹp làm người ta đã gặp thì không thể quên được, rất nhanh có mấy người bán hàng tiến lên: "Đồng chí, mua lương thực?"
"Có mua trứng gà không?"
"Đào tươi mới, 5 phân một cân!"
Có người đàn ông trung niên áp sát quá gần, mùi mồ hôi thối làm Trình Dao Dao nhíu mày lại, tránh đi mấy bước, nói với ông lão bán lương thực: "Ông, cháu tìm Hầu Tử."
Lão nông dân dẫn Trình Dao Dao qua một bên, hướng vào ngõ kêu Hầu Tử, một cô bé chạy vội đi gọi người.
Trong lúc chờ Hầu Tử, lão nông dân cười với Trình Dao Dao: "Cháu gái, nhờ có phiếu vải lần trước của cháu, con gái của ông đã làm một cái váy ... váy gì nhỉ."
Trình Dao Dao nói: "Bragi?"
"Đúng, chính là Bragi. Không phải là váy liền áo sao, nhất định phải gọi như vậy, nói là kiểu dáng bắt nguồn từ Giang Tô và Tô Châu. » Lão nông dân cười hớn hở nói.
Trình Dao Dao cười muốn nói chuyện, gã đàn ông trung niên kia vẫn chưa từ bỏ ý định lại gần: « Đồng chí, cô có muốn nhìn thử không? »
« Không muốn. » Trình Dao Dao phiền chán nhíu mày, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng.
Gã đàn ông trung niên cũng không sợ, giống như con ruồi bay quanh Trình Dao Dao kêu ong ong.
Lão nông dân không biết vô tình hay cố ý tách người đàn ông trung niên ra, đang dây dưa ở giữa, Hầu Tử chạy ra từ trong ngõ hẻm: « Tôi đến rồi! Ai tìm tôi? Là cô nha! »
Lão nông dân vội vàng nói với Hầu Tử: « Tìm cháu lấy hàng, giá cũ. »
Hầu Tử rất thông minh, nhận được ám chỉ của lão nông dân, liếc mắt nhìn Trình Dao Dao và gã đàn ông trung niên kia liền hiểu được, cười ha hả nói với gã đàn ông kia: « Lão Lưu, đây là khách của tôi. »
Lão Lưu nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, lúc này mới đi ra.
Ánh mắt kia giống như biến thái, Trình Dao Dao cảm thấy những chỗ hắn nhìn qua đều buồn nôn không chịu được.
Chờ hắn chưa từ bỏ ý định bỏ đi, lão nông dân mới nói: « Cháu gái, sao cháu lại đi một mình đến? Người lần trước cao cao đi cùng cháu đâu? »
Trình Dao Dao nói: "Anh ấy không đến."
Lão nông dân lắc đầu: « Lần sau đừng đi một mình đến. Ông đi chào hỏi khách, cháu nói chuyện với Hầu Tử đi. »
Hầu Tử lần thứ hai nhìn thấy Trình Dao Dao, vẫn bị gương mặt xinh đẹp của cô làm lung lay, xoa xoa tay cười nói: « Đồng chí, cô tìm tôi có chuyện gì vậy? »
Trình Dao Dao lấy một bình thanh mai khô ra: "Đây là đồ tôi tự làm."
Hầu Tử hơi đỏ mặt: « Cái kia, sao tôi nhận đồ của cô được? »
Trình Dao Dao suýt nữa nhịn không được lườm hắn: "Tôi định bán! Anh có muốn hợp tác với tôi không? Chúng ta chia 3-7. »
Hầu Tử gãi đầu, khó khăn nói: « Lương thực, vải vóc, trứng gà đều bán chạy, thanh mai khô của cô có thể đáng giá bao nhiêu? »
Trình Dao Dao nói: "Tôi dịnh bán 5 đồng tiền."
Hầu Tử suýt nữa cắn phải lưỡi mình, bật cười nói: « Cô gái, cô không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý. Cô thấy mấy người nông dân bên kia không? Bọn họ mang đào và dưa tới, một cân bán 2 phân 5 phân. Bình thường cũng có người bán thanh mai, 1 mao có thể mua 3 cân! »
Trình Dao Dao kiêu căng hất cằm lên: "Thanh mai khô tôi làm không giống! Anh ăn thử trước đi. »
« Tốt tốt tốt. » Không ai có thể từ chối Trình Dao Dao, Hầu Tử cũng không ngoại lệ.
Trình Dao Dao mở nắp đổ mấy quả thanh mai khô vào lòng bàn tay Hầu Tử.
Thanh mai khô bọc nước đường đậm vị, mọng thịt, khác hẳn thanh mai phổ thông.
Hầu Tử cho vào miệng, vị chua ngọt nổ tung ở đầu lưỡi, hai mắt Hầu Tử mở to.
Trình Dao Dao thấy phản ứng của Hầu Tử không ngạc nhiên chút nào, cô cẩn thận đậy nắp bình lại, nói ngay vào điểm chính: "Thế nào? 5 đồng một cân, anh bán giúp tôi, chúng ta chia 3-7. »
Hầu Tử nuốt nước bọt, cẩn thận phân biệt mùi vị thanh mai khô sau đó mở miệng: « Giá cao không bán tốt. »
Trình Dao Dao tự đắc nói: "Thanh mai khô tôi làm rửa sạch sẽ, bên trong cho đường trắng và linh... nước suối, tiền vốn không thấp. »
Hầu Tử lập tức nói: « Có thể để tiền vốn thấp hơn không? Đường trắng đổi thành đường hóa học hoặc đường Cu Ba? Tiền vốn có thể giảm mấy mao. »
« Không được. » Trình Dao Dao quả quyết nói: « vị đường hóa học không thể so với đường trắng, đường Cu Ba có quá nhiều tạp chất, làm ra thanh mai khô sẽ có cặn, hơn nữa cũng không giảm được mấy mao tiền. »
Hầu Tử nhìn chằm chằm thanh mai khô trong tay Trình Dao Dao, giống như đau răng mà nói: «Chị, chị có biết 5 đồng có thể mua được mấy cân lương thực tinh không? Giá cao thật sự không bán được! »
Trình Dao Dao sớm nghĩ đến vấn đề này. Giống như vợ chồng Trần Dũng là công nhân viên cơ quan, tiền lương một tháng cộng lại tầm 70, 80 đồng, mua được thanh mai khô là do hắn thương vợ. Những người khác có tiền nhàn rỗi, cũng mua thêm lương thực hoặc mua điểm tâm lấp đầy bụng, ít người bỏ ra 5 đồng mua một cân thanh mai khô.
Trình Dao Dao hỏi Hầu Tử: "Anh biết trước rạp chiếu phim bán hạt dưa không? Bọn họ bán thế nào? »
Hầu Tử lập tức hiểu được: « Cô nói bán lẻ?"
Đầu năm nay TV còn chưa phổ biến, rạp chiếu phim là nơi giải trí thích nhất của người dân bình thường. Đặc biệt là nhóm nam nữ trẻ tuổi, hẹn hò ra mắt nhất định phải đi xem một bộ phim.
Trong bóng tối dễ dàng xuất hiện mập mờ, ngồi trong rạp chiếu phim đen như mực, ngón tay lơ lửng chạm vào, trong lòng rối loạn, một đôi liền xuất hiện.
Ở trong rạp chiếu phim xem phim, không thể xem không, nhất định phải mua hai cốc nước ngọt, một túi đồ ăn vặt. Trước cửa rạp chiếu phim có nhiều người bán hàng rong nhất, cấm nhiều lần không được, không biết nuôi sống bao nhiêu người.
Đồ ăn vặt sốt dẻo nhất ở cửa rạp chiếu phim là hạt dưa. Người phụ nữ bán hạt dưa rang mang theo một cái túi vải, dùng một cái chén thô đựng hạt dưa, một chén 5 phân tiền. Phương pháp bán hạt dưa lưu truyền qua nhiều năm, thời tiểu học Trình Dao Dao, trước cổng trường học vẫn bán hạt dưa như vậy, cô hiểu tương đối rõ.
Hầu Tử càng rõ ràng hơn, lưu loát tính ra một khoản: "Bán hạt dưa ở cổng rạp chiếu phim là người một nhà, mỗi ngày họ rang 10 cân hạt dưa, một đêm có thể bán được 20 đồng phần lãi gộp (mới trừ giá thành, chưa trừ phí tổn khác)! Thanh mai khô cũng có thể bán như vậy, giá còn phải cao hơn. Quả thanh mai khô to mọng, còn có nước thanh mai, một cân có thể bán được 20, 30 chén! Chuyện này còn phải tìm nhóm người ở rạp chiếu phim, phân cho mấy nhà bên dưới (người bán lẻ), để mấy đứa trẻ con đi bán."
Trình Dao Dao hất cằm lên: "Thế nào? Muốn hợp tác với tôi không? Tôi chỉ mang đồ bán cho anh, anh bán thế nào, tìm nhiều hay ít nhà bên dưới là chuyện của anh, tôi không nhúng tay vào."
Mắt Hầu Tử xoay vòng, trong đầu suy nghĩ thật nhanh. Trình Dao Dao biết hắn đang tính toán làm thế nào để ép giá, cũng không để ý tới hắn, thoải mái nhàn hạ ôm cánh tay.
Trong sách viết qua, Hầu Tử trời sinh là người làm ăn, mạng lưới quan hệ rộng bốn phương, chuyên phụ trách tiêu thụ hàng cho nhân vật chính. Nhân vật chính cung cấp bao nhiêu hàng hắn cũng có thể ăn, chút đồ này của mình không đáng kể.
Trình Dao Dao lại nói: "Tôi còn có nấm tương. Anh có muốn không?"
Hầu Tử còn chưa lên tiếng, phía sau truyền đến tiếng nói béo ngậy: "Tôi muốn a ~"
Lão Lưu vừa nãy lại gần, còn mang theo hai kẻ không quen biết, gương mặt đều cô cùng hèn mọn. Ánh mắt lão Lưu quét qua cái bọc đồ Trình Dao Dao giấu trong ngực, cười hở hàm răng vàng: "Hóa ra em gái muốn xuất hàng, có đồ vật gì tốt, tôi thu! Tên nhóc Hầu Tử không có tiền vốn thu hàng đâu."
Hầu Tử cười làm lành, đưa tay đẩy bả vai lão Lưu: "Lão Lưu, đây là người quen của tôi, là em gái tôi, anh cho tôi chút mặt mũi..."
"Cút! Thằng nhóc mày có mặt mũi gì, ít quét vàng lên mặt đi." Gã đàn ông đứng cạnh lão Lưu dữ tợn đẩy Hầu Tử ra, lại nhìn chằm chằm Trình Dao Dao cười: "Đồng chí này có mặt hàng gì vậy?"
Ánh mắt hắn quét tới quét lui trước ngực Trình Dao Dao, Trình Dao Dao tức giận đầu óc choáng váng, mặt lạnh xuống quay người muốn đi, lại bị ba người bọn họ ngăn lại ở giữa.
Trình Dao Dao ngửi thấy mùi hôi và mùi rượu trong miệng bọn họ, tiếng nói đề cao: "Cút đi!"
Hầu Tử cũng vội vàng chen tới, liều mạng ngăn ba người kia: "Lão Lưu, đừng gây chuyện, người ta là cô gái đứng đắn, anh gây chuyện kéo đội tra xét tới tất cả mọi người đi tong!"
Mấy người bán hàng khác cũng nhao nhao thuyết phục, nhưng hình như kiêng kị ba người này, không dám tới gần.
Lão Lưu lặng lẽ cười nói: "Làm gì có cô gái đứng đắn nào đến chợ đen xuất hàng?"
Bọn họ chắc chắn Trình Dao Dao đến chợ đen không dám lộ ra, tên có gương mặt dữ tợn còn đưa tay sờ bím tóc Trình Dao Dao, làm Trình Dao Dao buồn nôn hỏng rồi, đang muốn hét lên, một cánh tay nghiêng tới, nắm chặt cái tay bẩn thỉu của mặt dữ tợn.
Mặt dữ tợn giống như gà bị bóp cổ kêu thảm một tiếng, che tay ngã quỳ trên mặt đất. Lão Lưu giương mắt, trừng mắt nhìn ngưỡi bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Trình Dao Dao: "Thằng nhãi mày dám...dám đánh người?!"
Trình Dao Dao quay đầu lại, thanh niên đẹp trai cao lớn ngược sáng đứng sau lưng cô, gương mặt hung ác nham hiểm, khí thế dọa người.
"Tạ..." Trình Dao Dao cắn môi, vành mắt lập tức đỏ lên, giống như tìm thấy chỗ dựa trốn sau lưng Tạ Tam.
Một cái tay của mặt dữ tợn mất tự nhiên buông thõng xuống, gào lên: "Thằng nhóc thối, mẹ nó chứ, tao không để yên cho mày đâu!"
Tạ Tam tiến lên một bước, ở trên cao nhìn xuống mặt dữ tợn đang ngã trên đất, giọng nói lạnh lùng làm người rét run: "Còn muốn đến?"
"Không không không, chúng tôi chỉ đùa chút thôi." Lão Lưu mượn gió bẻ măng, vội vàng đỡ mặt dữ tợn, ngượng ngùng nói: "Đi, đi!"
Nhìn ba người kia chật vật chạy đi, lão nông dân đến đây, hứ một tiếng: "Hai người kia bán thịt heo, không ai dám trêu chọc bọn họ! Lão Lưu càng hỗn láo càng bỉ ổi! Cháu gái, may mà người yêu cháu tới, ông đã nói một mình cháu không thể tới chỗ này mà!"
Trình Dao Dao lén nhìn Tạ Tam, bị nói vừa tủi thân vừa nghĩ mà sợ. Cô thấp giọng nói: "Sao cháu biết bọn họ hư hỏng như vậy!"
Cô tủi thân, muốn Tạ Tam dỗ dành mình. Nhưng Tạ Tam chỉ nói một tiếng "Đi", liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Trình Dao Dao giẫm chân, nhưng không dám tự mình đợi, chỉ có thể tức giận đuổi theo sau hắn.
Hầu Tử vội vàng đuổi theo: "Ai ai, đợi một chút, chúng ta còn chưa thương lượng xong chuyện thanh mai khô đâu."
Trình Dao Dao vội vàng làm động tác ngậm miệng, Tạ Tam quét tới, Trình Dao Dao sợ hãi thẳng thắn nói: "Em bán thanh mai khô."
Tạ Tam mở tay ra: "Cho anh."
Trình Dao Dao đưa túi vải cho hắn, rất nặng. Tạ Tam nhăn lông mày, nói với Trình Dao Dao: "Đến dưới đền thờ đợi anh."
Trình Dao Dao nói: "Nhưng mà..."
Tạ Tam không cho phép nghi ngờ nói: "Anh đến thương lượng, em đi qua đấy chờ đi."
"Vâng." Nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Tạ Tam, Trình Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu, lại kéo Tạ Tam, nhỏ giọng nói: "Giá khởi điểm là 4 đồng rưỡi, đừng để hắn ép giá!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao viết "Em rất thông minh", khóe môi Tạ Tam không nhịn được vặn vẹo một chút, gật gật đầu. Lúc này Trình Dao Dao mới chạy đến dưới đền thờ đứng đấy, chỗ này không có ánh mắt trời, còn có gió lùa từ trong ngõ nhỏ thổi ra.
Tạ Tam cầm túi đồ đi cùng Hầu Tử sang một bên, vừa có thể tránh đám người vừa có thể trông thấy Trình Dao Dao. Hai người thấp giọng trò chuyện một lúc, phần lớn là Hầu Tử nói, Tạ Tam thỉnh thoảng nói ngắn gọn hai câu, mặt không biểu tình.
Trình Dao Dao ngáp một cái, cúi đầu sờ đồng hồ trên tay mình. Mới 11h30, không phải Tạ Tam nói 12h trưa mới được nghỉ sao?
Đang nghĩ ngợi, Tạ Tam đến đây. Trình Dao Dao nhận túi vải trong tay hắn, trống không: "Đều bán hết rồi? Bán bao nhiêu?"
Tạ Tam không trả lời, dẫn cô đi qua mấy ngõ nhỏ, đi đến cửa sau thư viện khép kín, xung quanh vắng lặng. Lúc này hắn mới mở tay ra, lòng bàn tay có một cuộn tiền mặt và mấy cái phiếu định mức.
Trình Dao Dao nhận lấy đếm, tổng cộng có 32 đồng, còn có một ít phiếu, giá cao hơn giá cô nói với Hầu Tử trước đó! Trình Dao Dao kỳ quái nói: "Sao nhiều thêm mấy đồng? Anh nâng giá à?"
"Ừm." Tạ Tam nói: "Cất kỹ tiền đi, đừng để người khác nhìn thấy."
Trình Dao Dao lấy ví nhỏ ra, tùy tiện nhét tiền vào, lại lấy khăn tay cẩn thận lau tay. Hơn 30 đồng, cô làm như giấy lộn tùy tiện bỏ vào, bộ dáng hoàn toàn không thể tiền vào mắt.
Tạ Tam nhìn cô, thấp giọng nói: "Lần trước em đáp ứng anh thế nào?"
"Em đáp ứng với anh rất nhiều chuyện, em không nhớ rõ là chuyện nào." Trình Dao Dao gấp khăn tay nhỏ lại, thoải mái nói.
Tạ Tam nói đâu ra đấy: "Lần trước em đáp ứng anh sẽ ngoan, không gây chuyện. Một mình em chạy tới chợ đen, đây là ngoan sao?"
Ánh mắt Trình Dao Dao run rẩy, vẻ kiêu ngạo lập tức giảm thấp, lẩm bẩm nói: "Em đang kiếm tiền. Anh nhìn xem, em vừa kiếm lời hơn 20 đồng đó."
Cô nhét ví nhỏ vào tay Tạ Tam, ví nhỏ vải lụa màu xanh, nhẹ nhàng bóp, bên trong đầy tiền giấy.
Tạ Tam bắt được tin tức chuẩn xác: "Em còn bán cho người khác rồi?"
"..." Trình Dao Dao nghẹn lời, nghĩ nghĩ nhìn trái phải nói: "Có tiền có thể mua lương thực tinh, còn có thể mua quần áo mới cho bà nội và Tiểu Phi, còn có anh, anh cũng phải đổi quần áo mới."
Tạ Tam im lặng thật lâu không nói gì, để ví nhỏ lại trong tay Trình Dao Dao, nắm chặt: "Đây là tiền của em, cất kỹ vào."
Bàn tay Trình Dao Dao nhỏ nhắn, non mịn. Tay Tạ Tam thô ráp miễn cưỡng bao lấy cô, hai người mấy ngày nay chưa từng tiếp xúc thân mật, dương khí cuồn cuộn chui vào trong người, lá sen vui sướng giãn ra.
Bàn tay thô ráp đầy vết chai có lực, lúc cọ vào mu bàn tay giống như dòng điện kích thích, làm trong đầu Trình Dao Dao hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ quái. Thân thể lăn lộn trên giường lớn, váy cuốn lên, sư tử lớn sờ vuốt cô, ... Còn có dấu hôn và dấu tay trước ngực và dấu răng trên mu bàn chân.
Gương mặt Trình Dao Dao bỗng nhiên nóng bỏng, rút tay trở về.
Tạ Tam thấy bàn tay mềm mại đang giãy dụa trong tay mình, lấy lại tinh thần, thấy hai má Trình Dao Dao đỏ ửng, ánh mắt như say, máu trong người lập tức sôi lên, giọng nói khàn khàn: "Dao Dao, em..."
Trình Dao Dao hừ một tiếng, quay lưng nhìn chằm chằm bức tường. Phía sau có một lồng ngực nóng hừng hực dán lên, Trình Dao Dao lại bị hù dọa, mạnh mẽ xoay người né tránh.
Phía sau chính là bờ tường, cô dựa vào bờ tường thô ráp đằng sau, trừng mắt nhìn Tạ Tam: "Anh... Anh đi ra! Em còn đang tức giận đó!"
Cuối cùng cô nhớ ra bản thân còn đang tức giận Tạ Tam, thù mới hận cũ nổi lên, bàn tay cô chạm vào cơ ngực của Tạ Tam đẩy về sau. Sức lực như mèo con, cào vào chỗ ngứa nhất trong lòng.
Cơ thể mềm mại gần ngay trước mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng xinh đẹp, tự mình cho rằng rất hung dữ nhưng thực ra lại không có chút lực uy hiếp nào trừng mắt, làm người càng muốn hung hăng bắt nạt cô.
Cũng chỉ có Tạ Tam, nghe lời lùi về sau, giống như con cún lớn thuần phục, giải thích chuyện vừa rồi: "Vừa rồi anh không hung dữ với em."
Trình Dao Dao nói: "Anh có."
Tạ Tam phủ nhận: "Anh không có."
Trình Dao Dao ngang như cua giẫm chân: "Bây giờ anh còn mạnh miệng!"
"..." Môi Tạ tam giật giật, mím chặt, không lên tiếng.
Trình Dao Dao nhìn môi của hắn, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt bỗng nhiên rung động: "Còn có, còn có chuyện kia..."
Tạ Tam hỏi: "Chuyện nào?"
"Anh lại giả ngu!" Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao đỏ bừng, quýnh lên không lựa lời nói: "Chuyện anh sờ em đó!"
"..." Trong cổ họng của Tạ Tam phát ra tiếng thở khàn khàn, bên trong đôi mắt hẹp dài bắn ra ánh sáng làm Trình Dao Dao sợ trốn về sau. Phía sau là bờ tường nóng hổi, phía trước người Tạ Tam tản ra hơi thở cực nóng, còn có tính xâm lược làm Trình Dao Dao run chân.
Tiếng nói Tạ Tam khàn khàn, ánh mắt yên lặng nhìn cô: "Anh sờ."
"Anh..." Không đề phòng hắn trực tiếp thừa nhận, không giống trong tưởng tượng của Trình Dao Dao chột dạ hoặc ngượng ngùng, ngược lại làm Trình Dao Dao ngây ngẩn cả người, rất nhiều lời muốn nói bị chặn ở trong cổ họng.
Cô trợn tròn mắt nhìn Tạ Tam, trên gương mặt nhuộm đỏ, xinh đẹp ướt át: "Anh... anh còn dám nói? Sao anh lại sờ em! Đêm hôm đó anh vụng trộm chạy vào phòng em đúng không?"
"Anh không chỉ muốn sờ em, anh còn muốn..." Thanh âm Tạ Tam thô dát nghe không rõ, giọt mồ hôi chảy xuống cằm, sắp rơi xuống.
Hơi thở nóng bỏng thổi bên tai Trình Dao Dao, làm hai chân cô như nhũn ra, Tạ Tam chưa nói tiếp, ánh mắt lại nói rõ ràng tất cả. Cô phát ra tiếng nghẹn ngào mềm mại, vòng eo bị Tạ Tam ôm lấy, trọng lượng cả người treo trên khuỷu tay hắn mới không trượt xuống đất.
Trình Dao Dao khóc nức nở, mơ hồ nói câu gì không rõ. Tạ Tam cúi đầu cẩn thận nghe, mới nghe rõ ràng lời cô nói: "Anh hôn hôn em..."
Môi Trình Dao Dao mềm mại, mang theo vị ngọt. Tạ Tam trân trọng hôn lên, bàn tay lớn vuốt ve mái tóc như lụa của cô: "Đừng khóc."
Nụ hôn này như chuồn chuồn lướt nước, mang theo yêu thương và cưng chiều như trân bảo. Hai chân Trình Dao Dao mềm nhũn, lồng ngực như có con hươu nhảy loạn, nhất định là lá sen đang quậy phá.
Cô mơ hồ nghĩ đến, hai tay ôm lấy cổ Tạ Tam, hôn loạn xạ lên. Cô hôn vào hầu kết của Tạ Tam, rồi đến cái cằm, râu cằm thô ráp cọ xát gò má cô, cuối cùng hôn lên đôi môi.
Ánh mặt trời chói chang chiếu vào ngõ nhỏ hoang vu không có người. Thanh niên cường tráng ra đầy mồ hôi nhấp nhô trên lưng, ôm chặt cô gái mềm mại trong ngực, lại chẳng làm gì (!!!), chỉ ngây ngô hôn môi.
Vừa hôn dồn dập, vừa bất chấp, đầu lưỡi có mùi máu tươi nhàn nhạt bay ra.
Cháy bỏng trong ngực tản đi, Trình Dao Dao đột nhiên run lên, ánh mắt dần dần sáng rõ. Cả người cô mềm nhũn dựa vào Tạ Tam, hai đôi môi kề sát nhau.
Trình Dao Dao lúng túng mở to hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Tam ở ngay gần. Bên trong đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh tràn ngập tình dục, bàn tay to siết chặt vòng eo của cô, giống như con sư tử lớn ở trong mơ.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |