Hủy hoại
← Ch.027 | Ch.029 → |
"Giản, Giản Nhất, tôi, tôi, cũng không biết hôm nay là sinh nhật của Tần Hữu Bân." Bạn cùng bàn Đinh lắp ba lắp bắp nói, cậu thật sự không hề biết, cậu chỉ biết tiệc sinh nhật hôm nay là do mẹ cậu giúp một người bạn quen biết ở thẫm mỹ viện, trình độ kinh doanh của mẹ cậu rất tốt, dễ dàng giành được việc tổ chức các bữa tiệc sinh nhật, đúng lúc đầu bếp làm bánh ngọt xin nghỉ phép nên mới tìm đến Giản Nhất, bạn cùng bàn thật sự không ngờ lại là sinh nhật của Tần Hữu Bân.
"Không sao." Giản Nhất nói.
"Giản Nhất, tôi thật sự không biết." Bạn cùng bàn Đinh khẳng định một lần nữa, cậu vì Giản Nhất nên mới đến cọ ăn.
Giản Nhất mỉm cười: "Thật sự không sao mà."
"Nhưng đó là Tần Hữu Bân nha."
"Vậy thì sao? Không phải ai rồi cũng có thời tuổi trẻ nông nổi à? Có ai mà không phải tỉnh ngộ? Cậu cho rằng tôi sẽ phá hỏng bữa tiệc, làm hỏng công việc của mẹ cậu?"
"Không phải."
"Vậy cậu còn lo cái gì?"
"Tôi, tôi..."
"Bây giờ tôi chỉ nghĩ đến người nhà, học tập và làm đồ ngọt." Giản Nhất nhìn bạn cùng bàn Đinh nói, đôi mắt sáng ngời cực kỳ trầm tĩnh và kiên định, gần như ngay lập tức bạn cùng bàn đã tin tưởng cô, nhưng nhớ đến việc Giản Nhất từng điên cuồng vì Tần Hữu Bân nên vẫn còn có chút do dự.
"Không đi vào sao?" Giản Nhất mở miệng hỏi trước.
Bạn cùng bàn Đinh hoàn hồn: "Vào vào vào."
"Vậy đi thôi."
Hai người vào khách sạn, bạn cùng bàn Đinh dẫn Giản Nhất đến sau bếp giới thiệu cô với các đầu bếp. Trông thấy Giản Nhất vẫn còn dáng vẻ của một học sinh trung học, nên họ không quá coi trọng. Sau khi biết được Giản Nhất do chuyên gia Đinh Kiến Quân mời tới, không khỏi đánh giá cô, nhưng vẫn xem nhẹ như cũ.
Bạn cùng bàn Đinh cực kỳ khó chịu.
Giản Nhất không tức giận mà còn quay sang an ủi cậu, bạn cùng bàn Đinh càng cảm thấy áy náy hơn, trừng mắt oán trách mấy đầu bếp, nhưng những đầu bếp này cũng không thèm bỏ cậu nhóc mập mạp Đinh Văn Văn vào mắt, ai làm việc nấy, ném Giản Nhất sang một bên.
Bạn cùng bàn Đinh càng tức giận.
Giản Nhất ngăn lại.
"Để tôi đi nói với ba mẹ."
"Không cần, tôi có thể ứng phó, cậu ra ngoài trước đi." Giản Nhất khuyên bạn cùng bàn.
Cậu cũng không đi, liền ngồi một chỗ xem họ có thể làm gì.
Các đầu bếp vẫn không để ý đến cậu.
Sau khi Giản Nhất quan sát một vòng khu làm bánh ngọt, cô đi đến trước mặt sư phó đang làm bánh, mỉm cười hỏi: "Sư phó, đây là bột trang trí bánh kem à?
Sự phó chậm rãi 'ừ' một tiếng, dư quang thoáng liếc Giản Nhất đang nhẹ nhàng thử độ ấm: "Quá chuẩn, sau đó đem đi nướng ở nhiệt độ từ 170 đến 180 độ." cười hì hì nói tiếp: "Sẽ rất thơm nha."
Cả người vị sư phụ cứng đờ, 170 đến 180 độ, ông thế mà quên mất mình dùng bột mì để làm bánh, không phải lúa mạch hay tinh bột, tuy nói 170 đến 180 độ không có nhiều khác biệt. Khi bánh ngọt làm ra có vẻ ngoài tương tự, người bình thường sẽ không phân biệt được, nhưng đối với người trong nghề, chỉ cần nếm một miếng là có thể nhận ra chất lượng của chiếc bánh, đối với họ mà nói, ở nhiệt độ 170 thôi sẽ phá hủy toàn bộ hương vị bánh kem.
Các đầu bếp đều không ý thức được điều này, nhưng cô gái nhỏ trước mặt ông lại nhanh chóng phát hiện ra, hơn nữa còn biết đó là bột trang trí bánh kem, sư phó kinh ngạc hỏi: "Sao cháu biết nó là bột trang trí bánh kem?"
"Vì nó rất mỏng mịn, có thể phủ trên mặt bánh, nhưng rất khó để đứng một mình mà." Giản Nhất nói.
Sư phó nghe xong nhìn Giản Nhất.
Sắc mặt cô ôn hòa, khiếm tốn lấy vị thế tiểu bối cười nhìn sư phó.
Sư phó lúng túng hỏi: "Mấy tuổi rồi?"
"Sắp 18 ạ."
"Học ở đâu?"
"Nhất trung Nam Châu."
"Trường này không tồi."
"Rất tốt ạ."
Ngữ khí của sư phó ngày càng ôn hòa hơn, một lúc sau đã nói: "Làm được bánh Nagasaki mật ong không?"
"Làm được."
"Vậy thử một cái tôi xem?"
"Được ạ, cảm ơn sư phó."
"Trong ngăn tủ bên kia có bộ đồng phục mới, mặc vào rồi làm đi."
Giản Nhất vội đi thay quần áo.
Sư phó thấy tiểu nha đầu này hiểu lễ nghĩa, biết tôn trọng người khác, không khỏi lộ ra ý cười. Ban đầu các đầu bếp khác có chút bài xích Giản Nhất, khi thấy vị đầu bếp này đã tiếp nhận cô, trong lòng tuy khó hiểu nhưng cũng đã thu hồi hơi thở "người sống chớ gần."
Bạn cùng bàn Đinh ngồi một bên cực kỳ kinh ngạc, chuyện gì đây? Mới trong nháy mắt, Giản Nhất đã lật ngược tình thế, vừa rồi các đầu bếp vẫn còn một bộ chướng mắt với cô, sao bây giờ đều mang vẻ mặt tươi cười vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Giản Nhất mặc áo sơ mi trắng cùng áo ghi lê nâu khoác ngoài, vừa đẹp trai vừa sạch sẽ, bạn cùng bàn Đinh nhìn đến thơ thẩn.
"Bạn cùng bàn, cậu ra ngoài trước đi, tôi bắt đầu làm việc rồi." Giản Nhất nói.
Bạn cùng bàn Đinh thì thào: "Cậu làm cách nào để chinh phục họ thế?"
Giản Nhất cười: "Dùng tâm."
"Dùng tâm là sao?"
"Được rồi, cậu ra ngoài nhanh đi, tôi phải làm việc."
"Xác định ổn rồi?"
"Không có việc gì, chờ đi, lát nữa bánh kem được mang ra đều sẽ có logo của Like. Giản." Khi nói lời này, trên mặt Giản Nhất đều là vẻ tươi cười nhẹ nhàng, tự tin xinh đẹp, lại làm cho bạn cùng bàn không dám nhìn thẳng, cúi đầu vội vội vàng vàng nói: "Được, cậu cố lên, tôi đi ra ngoài trước, lát nữa lại vào với cậu."
"Ừm." Giản Nhất gật đầu.
Bạn cùng bàn Đinh vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy khuôn viên riêng của khách sạn Hill rất náo nhiệt, bàn ghế dài kiểu Âu màu trắng, bàn tròn đặt trên thảm cỏ xanh mướt, trên mỗi chiếc bàn tròn sẽ có một bình hoa thủy tinh thời thượng, gài thêm một bông hoa hồng champagne. Phía sảnh trước là chiếc bàn màu trắng dài bốn năm mét, trên mặt bàn được trang trí đầy hoa tươi, bên cạnh những bông hoa là dĩa trái cây nhiệt đới nhiều màu sắc tươi mát.
Bạn cùng bàn không khỏi cảm khái thực lực nữ sĩ nhà mình thật phi phàm, thế mà có thể bắt được một bữa tiệc sinh nhật long trọng như thế này, chẳng qua cậu nhìn xung quanh cũng không có ai quen thuộc, đành chạy tới phía sau bếp.
Nhìn Giản Nhất làm bánh ngọt, lại quan sát việc trang trí trong khuôn viên riêng, nhìn Giản Nhất làm bánh kem, rồi lại nghe khuôn viên bắt đầu mở nhạc, nhìn các đầu bếp khác khen ngợi Giản Nhất, lại thấy khuôn viên trang hoàng đã xong.
Nhìn những người phục vụ ăn mặc lịch sự chỉnh tề đang lần lượt bê các món ăn khác nhau từ phòng bếp ra, đi thẳng đến khuôn viên đặt riêng kia, bày biện đủ loại bánh ngọt trên bàn tương xứng với các loại trái cây.
Bạn cùng bàn Đinh giả bộ thị sát mà ngó trộm một cái, mặt trên của bánh Nagasaki mật ong không để logo Like. Giản, nhưng lại có một chiếc muỗng tinh xảo bên cạnh lại có hoa văn màu cà phê nhỏ, nhìn kỹ thì chính là logo Like. Giản, đặt bên cạnh nhau vô cùng hài hòa. Bánh Nagasaki mật ong có màu nâu cà phê bề mặt bên trên, vàng cam bên dưới cùng những lỗ khí nho nhỏ được phân bố đều đặn, màu cà phê ấm, màu cam vàng lạnh, ấm lạnh đối lập tạo nên sự hài hòa của màu sắc, so ra càng mê người hơn.
Bạn cùng bàn Đinh nuốt nuốt nước miếng một cái, quay đầu nhìn những tác phẩm khác, hầu như cứ cách hai ba món sẽ có một logo Like. Giản ở trên. Ngồi cùng bàn vô cùng hưng phấn, liếc trộm những người trong khuôn viên rồi móc điện thoại ra, nhắm vào những chiếc bánh có in ký hiệu Like. Giản chụp lại, vừa mới chụp xong, quản lý khách sạn đi đến nói: "Văn Văn thiếu gia, cậu không thể..."
Văn Văn thiếu gia?
Khóe miệng cậu giật giật, không đợi quản lý nói hết đã nhét điện thoại vào túi nói: "Tôi đi!"
"Văn Văn thiếu gia đi thong thả."
Văn Văn thiếu gia! Gọi Đinh thiếu gia thì chết à?
Ngồi cùng bàn tức giận rời khỏi khuôn viên riêng, vừa ra sảnh bên ngoài đã nhìn thấy trước khách sạn có một chiếc xe dừng lại, mẹ cậu đích thân đi đón người, cửa xe mở ra một người phụ nữ mặc lễ phục lộng lẫy cùng một người đàn ông mặc vest mập mạp đi tới.
"Tần tiên sinh, Tần phu nhân, hoan nghênh hai vị." Mẹ Đinh tươi cười đón tiếp.
Tần tiên sinh và Tần Phu nhân cũng mỉm cười đáp lại.
Bạn cùng bàn Đinh thoáng liếc qua hai người, liền nhìn thấy Tần Hữu Bân cùng Tưởng Tiểu Tiếu ở phía sau.
Tần Hữu Bân vừa là hot boy lại học giỏi, gia cảnh tốt cho nên một nửa nữ sinh trong trường đều thích cậu ta, chỉ có nha đầu ngốc nghếch Giản Nhất kia mặc kệ bản thân xấu xí hay kém cỏi, mỗi ngày đều xông đến thổ lộ.
Tưởng Tiếu Tiếu chưa thổ lộ, nhưng bản thân đã làm hàng xóm với cậu ta nhiều năm, cả hai gia đình đều biết rõ nhau, Tưởng Tiếu Tiếu lớn lên không tồi, nhưng để đem so với Giản Nhất bây giờ thì vẫn chưa đủ.
Bạn cùng bàn Đinh trông thấy nhân vật chính đã tới, vội vã chạy vào khuôn viên riêng.
"Giản Nhất, Giản Nhất, Tần Hữu Bân đến." Cậu đi vào thỏ thẻ: "Ba mẹ cậu ta cũng tới, còn có Tưởng Tiếu Tiếu."
"Đã biết." Giản Nhất dửng dưng đáp.
Bạn cùng bàn: "Sao cậu không có phản ứng gì vậy?"
Giản Nhất quét kem bơ lên bề mặt bánh, cũng không quan tâm đến bạn cùng bàn. Đợi một lúc thấy cô vẫn chuyên chú bận rộn, cậu đành phải đi ra ngoài, mẹ Đinh vừa nhìn thấy đã gọi lại: "Văn Văn, Văn Văn, lại đây."
Bạn cùng bàn Đinh căng da đầu đi đến.
Mẹ Đinh kéo cậu giới thiệu với Tần phu nhân: "Đây là con trai tôi, Đinh Văn Văn."
"Chào dì ạ."
"Chào con, trông rất khỏe mạnh đấy."
Mẹ Đinh mỉm cười: "Cô là đang nghĩ nó béo phải không."
Tần phu nhân cười rộ lên, kéo Tần Hữu Bân qua: "Con trai tôi, Tần Hữu Bân."
"Dì Đinh, chào dì ạ." Tần Hữu Bân lễ phép chào.
"Được, lớn lên thật đẹp trai nha."
Ánh mắt Tần Hữu Bân chuyển hướng qua Đinh cùng bàn, phát hiện Đinh cùng bàn cũng đang nhìn mình, cậu ta nhận ra đây là người ngồi cùng Giản Nhất, bởi vì ngồi cùng bàn với Giản Nhất nên Tần Hữu Bân vốn mặt lạnh cũng hơi buông lỏng, chủ động bắt chuyện với Đinh cùng bàn, biết rõ còn cố hỏi: "Cậu bên lớp 12/2 à?"
"Đúng vậy." Đinh cùng bàn không có hảo cảm với Tần Hữu Bân, trò chuyện nhát gừng câu có câu không.
Tưởng Tiếu Tiếu bên cạnh cũng không có cảm tình với bạn cùng bàn của Giản Nhất, lại thích thú nhìn bữa tiệc được trang trí ấm áp, đi qua đi lại quan sát, đảo mắt qua từng hàng trái cây, nhìn các đĩa bánh ngọt kinh diễm một hồi. Không ngờ khách sạn Hill này có thể làm ra những loại bánh ngọt tinh xảo như vậy, Tưởng Tiếu Tiếu lại gần nhìn, đột nhiên thấy bông hoa ngỏ nghịch ngợm xinh đẹp, nhìn kỹ một chút bên dưới, là, là Like. Giản.
Sao lại là Like. Giản?
Bánh ngọt này đều chuyển từ Like. Giản đến? Giản Nhất làm?
Tưởng Tiếu Tiếu ngẩn ra, sau đó đi vòng quanh chiếc bàn dài màu trắng kiểu Âu quan sát một lần, phát hiện ra có rất nhiều bánh ngọt đều để ký hiệu Like. Giản, cô ngước lên nhìn bốn phía thấy không có ai chú ý đến bên này, duỗi tay cầm lấy cái muỗng, nội tâm giãy dụa một hồi, cuối cùng quyết định đưa tay phá hủy logo Like. Giản trên tất cả các đĩa.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |