Con bướm đuôi xanh h
← Ch.017 | Ch.019 → |
<images>
Điền Tư im lặng một lúc rồi sột soạt cởi quần áo ra.
Quần áo anh ẩm ướt và dính sát vào người, cởi ra giống như lột đi một lớp vỏ bọc của lý trí.
Điền Tư ném quần áo xuống giường, trần truồng nằm dưới thân Hồ Già rồi bật đèn lên, ánh sáng trong phòng như lớp giấy gói kẹo vị cam.
Ánh mắt Hồ Già lãnh đạm rơi xuống người anh, Điền Tư xấu hổ mím môi, cố tránh trao đổi ánh mắt với cô nhưng tim lại không thể kiềm chế được sự rung động.
Con người thật là một loài động vật mâu thuẫn, Hồ Già thầm nghĩ vậy.
Điền Tư trông thanh tao và thoát tục như vậy nhưng dương v*t bên dưới lại dữ tợn, thô lỗ, sung huyết cương cứng, gân nổi lên trên đó thậm chí còn nhìn như dương v*t giả, đặc biệt là bụi lông mu rậm rạp kia gần như như một đám lửa hoang. Hồ Già không nhịn được mà đưa tay vạch đám bụi cỏ đen đó, một cảm giác thô ráp truyền đến.
"Muốn tôi chơi cậu thế nào?" Cô hỏi anh.
"... Giống như lúc nãy." Điền Tư cảm thấy xấu hổ vì bản thân.
"Lúc nãy?" Hồ Già nghiêng đầu, vừa cười vừa nói với anh, "Lúc nãy chúng ta chơi thế nào nhỉ? Tôi quên rồi, cậu nói lại cho tôi nghe đi."
Điền Tư biết Hồ Già sẽ không dễ dàng tha cho anh.
Ánh sáng vàng mờ nhạt chiếu lên người cô khiến cô trông giống như một bộ phim khiêu dâm được tạo riêng cho anh.
Điền Tư giãy giụa một lúc rồi nghe thấy tiếng lý trí của mình đứt gãy: "Cậu dùng tay sục nó nhanh hơn một chút, tay kia chơi bên dưới của tôi..." Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói ra: "Tinh hoàn."
Hồ Già bật cười, "Nó là ai cơ? Tinh hoàn là cái gì? Tôi chỉ biết một cái gậy th*t và hai quả trứng thôi."
Mặt Điền Tư đỏ như gan lợn, anh đoán Hồ Già sẽ ép anh nói ra lời tục tĩu. Anh sắp phát điên mất rồi.
"Cậu không nói, tôi sẽ không chơi nữa." Hồ Già xuống khỏi người anh.
Điền Tư kéo cô lại. Anh đã không cần tự tôn nữa rồi.
"... Cậu dùng tay xoa nắn dương v*t của tôi, tay kia vuốt ve hòn trứng... Tôi cầu xin cậu đấy."
Hồ Già cười rồi dùng tay bóp nhẹ lấy dương v*t của anh, động tác vô cùng tùy tiện.
Điền Tư lòng đầy mâu thuẫn nhắm mắt lại, bên ngoài mưa vẫn rơi không ngừng.
Hồ Già nói tư thế trước mệt, bảo Điền Tư đứng bên giường rồi cô ngồi trên giường giúp anh thủ dâm, một độ cao vừa đúng.
Kết quả vừa mới xoa bóp được mười mấy cái, Hồ Già lại bắt đầu hành hạ anh: "Tay mỏi quá à, không làm nổi nữa đâu..." Khi cô nói, khuôn mặt xinh đẹp vẫn đối diện với dương v*t thô to, dữ tợn của anh, đôi môi hồng hào như muốn hôn lên đó.
Điền Tư nhíu đôi mày, giật mạnh hai cái.
"Cậu..." Anh cảm thấy hôm nay mình sẽ bị Hồ Già chơi chết mất.
"Thật sự mỏi mà." Như sợ anh không tin, Hồ Già còn giơ tay lên cho anh xem, lòng bàn tay quả nhiên đã xoa đến đỏ cả.
Điền Tư thở dài một hơi thật dài rồi nắm lấy tay cô, xoa bóp lòng bàn tay giúp cô."Vậy thôi, đừng làm nữa." Giọng nói của anh vẫn mang theo sự khàn khàn của dục vọng dâng trào, vô cùng quyến rũ.
"Cậu nằm lên giường đi."
Hồ Già vỗ vỗ lên giường, Điền Tư không biết cô lại định quậy trò gì, nhưng vẫn nằm lên.
Hồ Già lục lọi trong đống quần áo bên cạnh mình, lấy ra một chiếc quần lót dây màu đen vải ren xuyên thấu, mỏng mịn.
Chưa đợi Điền Tư nói gì, cô đã cười híp mắt lại rồi kéo chiếc quần lót lên dương v*t của anh, dùng lớp vải trong suốt bao lấy đầu khấc to tròn của Điền Tư.
"Dùng quần lót giúp cậu thủ dâm, tôi tốt với cậu quá phải không?"
Hồ Già cười lên mắt sẽ hơi nheo lại, hàng mi dày rậm rũ xuống như một mảnh rừng nhỏ.
Điền Tư nhíu mày: "... Đừng làm thế này, cảm giác rất kỳ." Nhưng anh nghĩ đến việc ban ngày Hồ Già mặc chiếc quần lót mỏng manh này đi khắp nơi, giờ chiếc quần lót này lại bao lấy dương v*t của anh, lỗ đầu không nhịn được mà tuôn ra dịch yêu long lanh, thấm ướt cả lớp vải, khiến hai thứ càng lúc càng ôm sát vào nhau hơn.
"Cậu là kiểu là miệng thì hư nhưng thân thì lại rất chính trực nha." Hồ Già dùng tay bật nhẹ quy đầu của anh.
Cô nằm đè lên người anh, dùng tay nhanh chóng kéo căng quần lót của mình, cọ xát qua lại quy đầu của Điền Tư.
Khoái cảm gấp mười lần lúc nãy còn chưa thấm vào đâu. Điền Tư phải cắn lưỡi của mình mới miễn cưỡng không rên ra tiếng, ánh mắt anh mê loạn.
"Bên dưới cậu xây nhà máy nước à? Sao chảy nhiều nước thế?" Hồ Già cũng nhíu mày.
Điền Tư hưng phấn đến cực điểm, lỗ đầu liên tục tuôn nước như đàn bà vậy.
Một chiếc quần lót êm đẹp của cô bị anh làm ướt gần hết.
Điền Tư chỉ giữ chặt tay cô nói: "Đừng dừng lại..."
Phòng bên lại bắt đầu rên la trên giường, người phụ nữ la hét đến vang trời.
"Tôi làm cậu sướng không, hử?" Hồ Già học theo người đàn ông phòng bên hỏi anh.
Điền Tư vẫn còn chút lý trí sót lại, anh có hơi chậm chạp, không tiếp lời cô, Hồ Già liền dừng tay.
Anh đành phải nhíu mày lấy lòng cô: "... Sướng." Hồ Già mới cúi người xuống, miệng dọc theo cổ Điền Tư gặm cắn, cảm giác đau tê dại giống như lần trước anh đi Singapore tham gia trại hè, bị kiến cắn trong rừng nhiệt đới.
"Sao cậu giỏi thế?" Lời than phiền này của Điền Tư là thật lòng.
Hồ Già khẽ cười rồi không trả lời Điền Tư, chỉ để lại một hàng dâu tây trên người anh rồi mới ngẩng dậy, tay nhanh chóng kéo căng quần lót của mình. Điền Tư sướng đến nheo mắt, từ bụng đến đùi đều căng cứng, hai tay kẹp lấy khuỷu chân Hồ Già, ngón trỏ vuốt ve qua lại, xoa nắn đầu gối mềm mại của cô. Mò mẫm cô.
"Ưm..." Trước khi tia sáng trắng ấy đến, Điền Tư vẫn không nhịn được mà rên lên một tiếng, dương v*t đâm lên trên như đang làm tình.
Nhìn Điền Tư dâm đãng như vậy, Hồ Già vui sướng lắm, cảm giác đó giống như kéo một người sạch sẽ vào vòng xoáy vậy.
Cô vui vẻ nghĩ, anh và cô cũng giống nhau.
Tinh dịch trắng đục phun ra, lại bị quần lót hút vào, cơ thể Điền Tư như một xưởng nhuộm.
Hồ Già không nhịn được mà tặc lưỡi: "Cậu là bò sữa à."
Kết quả là vừa mắng xong, Điền Tư lại cương lên, cô thuần thục dùng tay khiêu khích anh.
Đang hứng lên, Hồ Già lấy điện thoại ra chụp lại một tấm, Điền Tư đang loã lồ, anh nhíu mày, theo bản năng dùng tay che lại khuôn mặt mình.
Bức ảnh bị phơi sáng quá mức, ảnh chụp trông như chuyện tình trong một đêm trắng, tình cảm của anh tha thiết mà bí ẩn, như nhưng tia lửa màu tro khói.
Hai người chơi đùa mãi đến nửa đêm.
Từ chiếc giường ẩm ướt nô đùa đến phòng tắm chật hẹp, ngột ngạt, rồi lại từ phòng tắm nô đùa trở ra.
Đến lúc sau, cuộc đối thoại đã biến thành: "Thích tôi cắn cậu không?" "Thích." "Thoải mái không?" "Thoải mái." "dương v*t cứng vậy là muốn làm với tôi phải không?" "Không muốn." "Nói dối sẽ bị phạt."
Điền Tư tắt đèn, Hồ Già liền bật đèn, hai người như đang vật lộn trên giường, tiếng rên la phòng bên như tiếng lồng tiếng hậu kỳ của họ.
Điền Tư nói gì đó như lời của một thư sinh ngốc nghếch, Hồ Già liền nằm úp lên người anh cười khúc khích, khăn tắm như sắp tuột ra rồi.
Cô thơm và mềm mại như bọt sữa tắm, Điền Tư ôm lấy cô, nắm chặt lấy khăn tắm của cô.
Đến bốn giờ, hai người đều đã mệt rã rời, trời cũng sắp sáng.
Hồ Già kêu khát nước, Điền Tư cũng miệng khô lưỡi khô, anh mở nước khoáng đầu giường đưa cho cô.
Cô uống ừng ực vài ngụm là hết sạch, không để lại cho Điền Tư giọt nào, còn cố ý lắc lắc chai nước trước mặt anh rồi nhe răng cười: "Không để lại cho cậu đâu, cậu có gan thì vào miệng tôi mà lấy."
Điền Tư tất nhiên sẽ không hôn cô.
Tuy nhiên, làn da Hồ Già trắng nõn và mềm mại như quả vải tươi được bóc vỏ, mọng nước, bên trong chứa đầy nước mật ngọt lịm.
Điền Tư tắt đèn, đè Hồ Già xuống dưới thân, kéo chặt chiếc khăn tắm trên người cô, không chịu cởi quần áo cô ra mà chỉ thuận theo dục vọng mà liếm mút cổ cô, rồi đến vai và lưng, như muốn hút nước ra từ dưới da lên, Hồ Già bị nhột mà cười không ngừng.
"Cậu làm gì vậy?" Cô bị anh hôn đến nảy sinh cảm giác, muốn đẩy anh mà không đẩy nổi.
"Học cậu."
Điền Tư nói xong, lại cắn nhẹ một cái lên cổ Hồ Già trong bóng tối. Trước đó cô cũng làm vậy với anh.
Hồ Già rên lên một tiếng, âm thanh cô ngọt như mật, cô đưa tay xuống dưới thân anh mò mẫm, vừa cười vừa mắng: "Sao lại cứng rồi, cậu không chịu yên nổi phải không?"
Năm giờ sáng, Hồ Già cuối cùng cũng nằm trong lòng Điền Tư ngủ thiếp đi.
Điền Tư đã qua cơn buồn ngủ, cộng thêm có cô ngủ bên cạnh, anh tỉnh táo đến không chịu nổi, cảm giác tội lỗi và tình cảm cùng lúc trỗi dậy khiến hơi thở anh trở nên căng thẳng.
Khoảng sáu giờ mười, mặt trời đã mọc. Cửa sổ nhỏ trong phòng họ có kính màu xanh, sau khi mặt trời lên, một vùng ánh sáng xanh sáng bằng một tấm gương chiếu lên chiếc xương bướm của Hồ Già như một con bướm đuôi xanh, theo nhịp thở của cô mà chập chờn, mong manh mà xinh đẹp. Cô ngủ rồi, linh hồn cô sẽ ở một thế giới khác, vì thế, đây sẽ là bí mật của riêng Điền Tư, anh sẽ không bao giờ nói cho Hồ Già biết.
Anh muốn giấu con bướm đi.
Giống như giấu đi tình yêu, dục vọng, và cả sự xấu hổ.
Sau khi cô tỉnh dậy, anh và cô mỗi người mặc quần áo vào rồi rời khỏi nhà nghỉ.
Đến trường, cô sẽ giả vờ không quen biết anh, ánh mắt anh cũng sẽ không dừng lại trên người cô lâu.
Điền Tư để lại một phần của mình ở nhà nghỉ bên hồ, niêm phong lại như một lời nguyền, anh nghĩ mình có thể vượt qua. Mấy ngày sau, Hồ Già cũng không liên lạc với anh nữa. Cho đến khi anh vô tình đi ngang qua lớp cô học rồi bắt gặp ánh mắt của cô.
Tối hôm đó, Hồ Già gửi cho anh một tấm ảnh.
Bức ảnh được gửi là tấm mà đêm ở hồ nước, Hồ Già dùng điện thoại chụp anh.
Điền Tư khỏa thân nằm trên giường, dương v*t sưng to bị Hồ Già nắm trong tay. Cự vật vểnh cao của anh đỏ sẫm, còn bàn tay nhỏ nhắn của cô trắng như tuyết, cảm giác kích thích thị giác vô cùng mạnh mẽ.
Dưới ánh đèn flash, Điền Tư che mặt, khẽ nheo mắt.
Nhưng eo anh lại thành thật đẩy lên trên, để Hồ Già nắm anh chặt hơn.
Hồ Già: Trông đẹp đấy
Điền Tư cau mày xóa cuộc trò chuyện đi.
Nhưng một phần nào đó trong lòng anh đã bắt đầu lung lay, sụp đổ.
Khi Hồ Già gọi điện cho anh một lần nữa, anh im lặng nhìn màn hình điện thoại, qua hai giây, anh nhận máy.
"Alô." Giọng Hồ Già truyền đến từ ống nghe.
Thế là, lớp phong ấn kia đã được mở ra.
_____
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 017 | Ch. 019 → |