Vay nóng Tima

Truyện:Bơi Đêm - Chương 002

Bơi Đêm
Hiện có 108 chương (chưa hoàn)
Chương 002
Dùng áo lót trói anh lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-108 )

Siêu sale Lazada


<images> Điền Tư không cử động.

Anh chỉ yên lặng ngồi bên mép giường lẳng lặng nhìn cô.

Hồ Già ngừng động tác, đôi mắt hơi nhướn lên, lạnh lùng nhìn về phía Điền Tư.

Dưới ánh sáng mờ ảo, thời gian dường như cũng trôi chậm lại trên người anh. Hàng mi dài khẽ rung tạo thành một vệt bóng mờ dưới mắt. Lưng anh thẳng tắp, mái tóc phía trước hơi ẩm ướt, áo choàng phanh ngực một cách tự nhiên vì vừa tắm xong. Toàn thân anh toát lên một vẻ sa đọa mâu thuẫn, càng khiến người ta muốn hung hăng chà đạp lên.

Hồ Già không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

Đè ngã Điền Tư xuống luôn dễ dàng hơn cô tưởng.

Ngồi đè lên người anh, Hồ Già nhanh chóng cởi quần áo anh ra như đang mở một hộp quà sinh nhật khi còn nhỏ.

Anh là món ăn của cô - thân hình đẹp đẽ, làn da mịn màng, từng thớ cơ rõ ràng, mượt mà - vừa đẹp mắt lại thật ngon miệng. Đặc biệt là hai núm vú trước ngực, vừa chạm phải không khí đã nhạy cảm mà dựng đứng. Hồ Già dùng ngón tay xoa nhẹ, vừa cúi đầu vừa ngắm nghía phản ứng của Điền Tư.

Bị cô nhìn chăm chú làm mặt Điền Tư đỏ bừng lên. Anh quay đầu sang hướng khác, ánh mắt lảng tránh kia đầy xấu hổ và mâu thuẫn.

"Cứ thích giả vờ ngây thơ." Hồ Già dùng đầu ngón tay chạm vào đuôi mắt Điền Tư, vô tình chọc vào mắt khiến anh theo phản xạ mà nhíu mày, chớp mắt.

Khi cô cởi đến thắt lưng, Điền Tư lại giơ tay ngăn cản. Hồ Già tặc lưỡi một tiếng rồi đưa tay ra sau lưng tháo móc áo ngực rồi rút ra.

Vừa cởi áo ngực, đầu v* hồng tròn của cô đã hơi nhô lên sau lớp áo mỏng.

Điền Tư lập tức quay mặt đi, kêu lên một tiếng: "Này..."

Nhưng Hồ Già chẳng hề bận tâm đến phản ứng của anh.

Tranh thủ lúc anh sơ hở, cô túm lấy cổ tay anh, dùng áo ngực quấn hai vòng rồi thắt chặt nút ở giữa.

Chỉ trong chớp mắt, Hồ Già đã hoàn tất công việc trói buộc và cảm thấy rất hài lòng. Chiếc áo ngực đen lụa mềm với viền ren mỏng quả thực rất thích hợp để trói Điền Tư.

Điền Tư thử cựa quậy vài cái nhưng không thoát ra được, anh hỏi cô: "Cậu nghĩ trò đùa này có ý nghĩa gì chứ?"

Tất nhiên là thú vị rồi, Hồ Già thích nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Điền Tư.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất

2. Hôn Hôn Muốn Ngủ

3. [Đam Mỹ ABO] Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

4. Phản Ứng Bản Năng

=====================================

Đặc biệt là làn da trắng, bờ vai rộng eo thon của anh, tay anh bị trói treo lên càng tôn lên đường nhân ngư, trông như một bức tượng thần Hy Lạp cổ đại trang nghiêm.

Hồ Già nắm lấy thắt lưng quần Điền Tư, kéo mạnh xuống cùng với cả quần lót bên trong. dương v*t to dài lập tức bật ra ngoài, nổi bật giữa rừng lông mu đen rậm, hoang dã và phóng khoáng, tỏa ra mùi hương hormone mãnh liệt, dựng thẳng một cách đẹp đẽ.

"Thật dâm đãng, " Hồ Già trêu chọc, "Chưa đụng vào mà đã lên rồi à?"

Điền Tư quay đầu đi, nghiến chặt răng, như thể là vô cảm xúc vậy.

Nhưng anh không thể lừa được cô. Hồ Già nằm đè lên người anh, cảm nhận anh, khống chế anh.

Hông và mông Điền Tư hơi nhô lên, cơ bắp có chút co lại, vừa căng thẳng chống cự vừa hưng phấn.

Hồ Già nhẹ nhàng nắm lấy gậy th*t nóng hổi của anh, dùng móng tay cào nhẹ lên quy đầu căng mọng, Điền Tư rùng mình, dương v*t như lại phồng to hơn một chút.

Cô phải thừa nhận, dương v*t của Điền Tư thuộc hàng hiếm thấy, màu hồng nhạt sạch sẽ, quy đầu e thẹn nhỏ ra dịch yêu như giọt sương mai.

"Chó con dâm đãng ra nhiều nước thật đấy." Hồ Già chế giễu anh.

Mặt Điền Tư đỏ bừng.

Hồ Già dùng tay xoay vòng quanh quy đầu anh vài vòng, rồi bật nhẹ một cái.

Điền Tư lập tức rên khẽ lên vì sự kích thích này, tay anh bị trói, chỉ có thể dùng một tay bóp chặt lấy tay kia.

"Sờ vài cái đã cứng, bóp nhẹ thôi đã sướng, " Hồ Già vuốt ve bụng dưới săn chắc của anh, "Mẫn cảm như vậy, chẳng phải sẽ bị tôi chơi đùa đến chết sao?"

Điền Tư thở hắt ra, nửa giơ hai tay lên che mặt, miệng vẫn mắng cô: "Đồ lưu manh."

Lưu manh? Thời buổi này còn ai dùng từ đó để mắng người nữa? Hồ Già bật cười.

Cô móc lấy dịch yêu trong suốt tiết ra từ quy đầu, kéo thành sợi ở đầu ngón tay. Những sợi tơ bạc mỏng manh bay lượn, chỉ cần thổi nhẹ là đứt.

"Tôi là lưu manh, vậy cậu là gì?"

"Kẻ thích bị hành hạ?" Cô cười nhạo anh.

Hồ Già là người biết cách tra tấn người khác, Điền Tư càng cứng đầu, cô càng thích thú.

Anh nằm dưới thân cô, dương v*t hung hãn vươn lên, đầu ngón chân co cứng, toàn thân phát tình đến cực độ.

Hồ Già cố tình làm nhục Điền Tư, không cho anh giải thoát, tay liên tục xoay vòng, vuốt ve phần đầu nhạy cảm nhất của dương v*t.

Điền Tư quá mẫn cảm, bị cô kích thích đến mức không chịu nổi, cong người lên, bụng run rẩy. Nhưng cô lại dừng lại, gãi nhẹ vào chỗ ngứa ngáy của anh.

Cứ thế qua lại, Điền Tư chỉ có thể cắn môi chịu đựng, cứng đầu không chịu khuất phục.

"Ư ưm..." Tiếng rên run rẩy của anh vẫn thoát ra ngoài.

Hồ Già lấy ra lọ gel bôi trơn lạnh buốt tưới lên gậy th*t, khiến Điền Tư run lên, nghiến răng rên rỉ.

Cô thoa gel bôi trơn lên hạ thân và tận đùi trong của Điền Tư, bóng loáng mịn màng, trông càng dâm đãng đê mê, cũng thuận tiện hơn cho cô hành hạ anh.

Hồ Già vừa mân mê hai hòn bên dưới, vừa nhờ gel bôi trơn, càng vuốt ve hạ thân Điền Tư nhanh hơn lúc nãy, phát ra tiếng nước róc rách. Điền Tư bị cô đè ngồi, không còn chỗ nào để trốn, đầu tựa vào đầu giường, phải cắn cánh tay mình mới không rên lên thành tiếng.

"Từ từ thôi..." Sau vài hiệp, Điền Tư cuối cùng cũng lên tiếng cầu xin cô, cánh tay đã in sâu dấu răng.

"Tội nghiệp quá, " Hồ Già lại vuốt ve thêm vài cái nữa mới buông tay, "Chó n*ng sướng đến mức chịu không nổi rồi à?"

Điền Tư há miệng thở dốc nhìn cô, Hồ Già vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán anh.

Anh nhắm mắt lại, lông mày lộ vẻ mệt mỏi, như ánh trăng vỡ vụn trên mặt nước.

Hồ Già không kìm được mà cúi xuống, nhẹ nhàng liếm vành tai Điền Tư.

Trái tim anh co thắt lại, với Điền Tư, hành động này chính là một sự khiêu khích.

"Đừng mà..." Anh yếu ớt cầu xin.

_____

Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-108 )