Vay nóng Homecredit

Truyện:Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 016

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Trọn bộ 209 chương
Chương 016
Quả dâu và độc rắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-209)

Siêu sale Lazada


Editor: Trâu lười Môi anh đào, hàm răng đều đặn, nhẹ nhàng cười một tiếng làm hồn xiêu phách lạc.

Trong lòng Tạ Ba như móng vuốt mèo nhỏ cào, không đau, lại nổi lên cảm giác xa lạ khó nói lên lời. Hắn quay đầu, nhấc xẻng sắt đi vào bên trong ruộng, bắt đầu dạy Trình Dao Dao làm việc.

Bùn đất bên trong luống trồng bị đổ hết do mưa to bào mòn, làm đất cứng lại. Bọn họ phải làm mềm luống đất, rải hạt giống đậu nành lên, rồi tưới nước.

Tạ Ba quen trầm mặc, nói chuyện mười ngắn gọn. Chỉ thấy hắn cắm xẻng sắt vào trong bùn đất, một chân dẫm xẻng sắt sâu vào trong đất, lại bẩy lên, khối bùn đất lớn bị lật lên: "Cứ như vậy, làm lại. Xem hiểu rồi?"

Trình Dao Dao mở to hai mắt nhìn, cái hiểu cái không gật đầu.

Tạ Ba đưa xẻng sắt cho cô: "Cô thử một chút."

Trình Dao Dao lấy xẻng xúc trên mặt đất, "Leng keng" một tiếng tạo ra vết tích màu trắng nhàn nhạt, chấn động đến lòng bàn tay thấy đau.

Trình Dao Dao ngẩng đầu, nhìn Tạ Ba: "..."

Tạ Ba nhíu mày, duỗi tay cầm xẻng sắt uốn nắn động tác của Trình Dao Dao: "Nâng cao một chút, dùng eo cùng cổ tay lấy lực."

Nhiệt độ trên lồng ngực Tạ Ba bao lấy Trình Dao Dao. Trong lòng Trình Dao Dao hơi động, trò hề này của đám đàn ông cô gặp nhiều rồi, lấy cớ dạy ngươi cái này cái kia, thừa cơ nắn vai sờ chân chiếm chút lợi lộc, tứ chi tiếp xúc không thể tránh khỏi.

Nếu là lúc trước, một bàn tay của Trình Dao Dao đã sớm đánh lên, lúc này chính là cơ hội tốt! Cô âm thầm chờ Tạ Ba đụng phải mình, nhưng Tạ Ba từ đầu tới cuối đều không đụng cô dù chỉ một chút, chỉ cầm chuôi xẻng giúp cô điều chỉnh tư thế. Trong lúc nhất thời Trình Dao Dao không biết nên tức giận hay nên bội phục hắn.

Tạ Ba trầm giọng nói: "Thử một lần nữa."

Hai tay Trình Dao Dao nắm lấy xẻng sắt, sử dụng súc bú sữa mẹ giơ xẻng lên cao, ánh mắt kiên định, tư thế mạnh mẽ. Chỉ thấy cô giơ cao xẻng, dùng sức quá mạnh làm xẻng sắt trực tiếp đâm thẳng về sau.

T ạ Ba đứng ở sau lưng cô vội vàng nghiêng người tránh ra, mới miễn cưỡng tránh được thảm kịch bị nổ đầu.

Trình Dao Dao thảm rồi, bị xẻng sắt kéo cả người ngã về phía sau. Cô còn chưa kêu ra tiếng, phần gáy liền bị xiết chặt lấy. Tạ Ba nhăn lông mày nhìn cô: "Cô cố ý?"

Trình Dao Dao lập tức xù lông lên, lên án Tạ Ba đủ mười phút, phê bình hắn đem tư tưởng hư hỏng như vậy nghĩ về cô! Cô xoa cánh tay đau nhức, vô cùng ủy khuất hạ kết luận: "Rõ ràng là do anh dạy không tốt!"

Một câu Tạ Ba cũng không nghe, hắn quơ lấy xẻng sắt, bảo Trình Dao Dao đi ra: "Tôi làm, cô học."

Mấy ngày liền nước mưa làm bùn đất trở nên khô cạn rắn chắc, cơ bắp ở cánh tay của Tạ Ba hở ra, một xẻng xuống, bùn đất vừa rồi không nhúc nhích tí nào thành đậu hũ, bị xẻng sắt san ra, đập nát, lộ ra bùn nhão tươi dưới đáy.

Hắn cắm đầu làm việc, chỉ chốc lát sau, luống đất hiện ra một rãnh mới. Trình Dao Dao đi theo phía sau Tạ Ba, ánh mắt nhìn cơ bắp gồng lên sau lưng rộng lớn của hắn, đem áo choàng ngắn căng cứng. Cơ bắp trên cánh tay cũng liên miên chập trùng, chỉ chốc lát sau liền có mồ hôi theo da thịt chảy xuống.

Ở bên trong ruộng nước, mấy tên đàn ông thừa cơ chen đến bên người Trình Dao Dao nói chuyện với cô, mùi mồ hôi bẩn nồng đậm hun làm dạ dạy Trình Dao Dao lăn lộn. Mùi trên người Tạ Ba không khó ngửi, mà là mùi cây cỏ thơm mát và mùi cây xạ hương nhàn nhạt. Rất nhẹ nhàng rất khoan khoái, cũng vô cùng... có vị đàn ông.

Tạ Ba ở trước mặt bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Tôi vừa mới làm mẫu, cô nhìn rõ chưa?"

"..." Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao trái phải né tránh, đáp án hết sức rõ ràng. Cô còn giảo biện: "Tôi...tôi nhìn rồi, nhưng do tốc độ của anh quá nhanh, tôi không thấy rõ ràng!"

Đuôi lông mày sắc bén của Tạ Ba khẽ nâng lên. Lông mày hắn hẹp dài, hốc mắt lõm, lúc nhìn người có vẻ rất hung hãn. Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, không nói lời nào.

Ánh mắt Tạ Ba phảng phất có thể nhìn thấu ý nghĩ sâu trong nội tâm, Trình Dao Dao cúi đầu, xấu hổ nói: "Tôi không thấy rõ ràng... Tôi chỉ chú ý nhìn anh."

"..." Trên mặt Tạ Ba chớp mắt trống rỗng, sau đó ầm vang nóng bỏng.

Trình Dao Dao sợ hãi nói: "Anh dậy tôi một lần nữa đi. Tôi cam đoạn lần này không nhìn trộm anh, tôi sẽ chăm chú học."

Từ đầu đến chân Tạ Ba đổ mồ hôi như mưa, bùn khô trên mặt đất được làm mới, hiện ra bùn đất tươi mới bên trong, miếng đất kết thành khối phải ép nhỏ, bảo đảm đất đai tinh tế tỉ mỉ, đậu nành mới có thể ra mầm.

Trình Dao Dao nhắm mắt theo đuôi đi theo Tạ Ba, trốn trong bóng râm của Tạ Ba, phụ trách dùng chân ép nhỏ miếng đất.

Tạ Ba ngẫu nhiên hỏi một câu: "Học được chưa?"

Trình Dao Dao đáp giòn tan: "Không có!"

Tạ Ba liền dùng con ngươi đen nhánh liếc nhìn cô, lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Trình Dao Dao am hiểu nhất chính là ỷ sủng mà kiêu, cô mơ hồ cảm thấy Tạ Ba không tức giận, lấy lòng dùng lá cây quạt gió cho hắn, tiếp tục trốn ở bóng mát sau lưng hắn.

Đợi cô rốt cục nói mình học xong, một đầu rãnh đã lật hết.

Tạ Ba lau mồ hôi, xẻng sắt cắm vào trong bùn, lấy một nắm đậu từ trong giỏ ra. Những loại đậu này đã sớm ngâm chọn lựa qua, từng hạt chắc nịch đầy đặn.

"Hiện tại dậy cô gieo hạt."

Đó là công việc nhẹ nhõm. Trình Dao Dao vội vàng gật đầu: "Việc này tôi biết! Tôi trước kia từng giúp ông ngoại trồng hoa."

Tạ Ba đem một nắm hạt đậu đưa qua, Trình Dao Dao vội vàng vươn tay tiếp.

Đôi tay trắng non mịn của Trình Dao Dao không nhiễm trần thế. Tạ Ba chớp mắt, thu tay lại: "Tự cô đi gieo hạt đậu đi."

Trình Dao Dao cong miệng đi, nắm một hạt đậu nhìn Tạ Ba: "Được rồi chứ?"

Tạ Ba đi đến bên bờ ruộng, tay lớn vung một cái, mấy hạt đậu đều đều rơi xuống, chân bôi qua đống đất, đem hạt đậu chôn xuống: "Cứ như vậy, cách mỗi bước liền vung một lần, mỗi lần 4, 5 hạt."

Trình Dao Dao hỏi: "Một bước là bao xa?"

"..." Tạ Ba cúi đầu nhìn chân Trình Dao Dao, rất nhỏ, cùng mình một bước hoàn toàn không giống. Hắn nhắm mắt lại, kiên nhẫn chịu đựng khảo nghiệm trước nay chưa từng có: "Cô dùng chân ước lượng, hai bước vung một lần."

"Ừm!" Trình Dao Dao nghiêm túc dùng chân đo hai bước, đếm ra 4 hạt đậu, cẩn thận vẩy trên mặt đất, lại dùng chân nhẹ nhàng san bằng đống đất, đem hạt đậu chôn xuống: "Như này đúng không?"

"Đúng." Tạ Ba rốt cục nhẹ nhàng gật đầu với cô: "Tiếp tục."

Trình Dao Dao nghe vậy nâng lên sức mạnh, đã thấy Tạ Ba chuyển người đi về chỗ cây ngô, ngồi xuống tựa vào đống lá khô nghỉ ngơi.

"Uy, anh làm gì vậy chứ!"

Chân Tạ Ba giãn dài ra, khép mắt lại: "Đến phiên cô làm việc, tôi nghỉ ngơi."

Trình Dao Dao kìm nén bực bội: "...Làm thì làm!"

Gieo hạt kỳ thật cũng là công việc vất vả, mệt nhọc phiền toái nhỏ nhặt.

Mỹ nhân da trắng hơn tuyết ở bên trong ruộng bước loạng choạng đi tới, cúi đầu chăm chú dùng chân đo đạc khoảng cách, bên trong miệng còn đếm 1, 2, 3, 4 hạt đậu, giống như việc tính toán đơn giản như này đều có thể tính sai.

Trình Dao Dao giống con mèo thuần chủng cao quý chạy mất, mặt mày đầy bụi đất ở trong đất hoang giả vờ ngớ ngẩn, làm cho người ta ảo giác cô bị ủy khuất.

Trọn vẹn hơn nửa giờ, Trình Dao Dao mới chậm rãi di chuyển đến giữa ruộng, thế mà còn một nửa nữa.

Mặt trời chiếu lên khoảng trống, Trình Dao Dao phơi bày làn da bên ngoài bị phơi nóng bỏng đầu, tóc mái ngang trán cũng bị mồ hôi thẩm ướt dính trên hai má, không cần biết nhất định rất ngu ngốc.

Có đến vài lần cô muốn đem hạt đậu ném xuống đất khóc lớn một trận, cô vụng trộm quay đầu nhìn Tạ Ba, đàn ông bệ vệ tựa trên đống rơm rạ, một bộ dáng thoải mái nhàn nhã ngủ gật, căn bản không chú ý đến cô.

Trình Dao Dao hận đến nghiến răng, dùng sức dậm chân một cái, còn không cẩn thận rơi mấy hạt đậu. Trình Dao Dao ngồi xổm xuống đem hạt đậu từ trong bùn đất tìm ra, bàn tay trắng nõn tinh tế lúc đầu cũng bị làm bẩn.

Hai giọt nước mắt rơi vào trong bùn, biến thành hai hố nhỏ màu đậm tròn trịa. Trình Dao Dao dùng mu bàn tay trộm lau qua loa mắt, đột nhiên đỉnh đầu bao phủ xuống một bóng râm, mặt trời bị chặn lại.

Trước mặt là đôi giày rách rưới dính đầy bùn đất, tiếp đến là đôi chân dài thẳng tắp cường độ dồi dào, người kia có một hàm dưới gọn gàng cùng cái mũi thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài lúc khuất bóng lộ ra nham hiểm, hung ác, lạnh lùng.

Trình Dao Dao vội vàng đem nước mặt nghẹn trở về, ngửa đầu dữ dằn trừng hắn: "Làm gì, đừng cản trở tôi làm việc!"

Tiếng nói Tạ Ba kiên định, cũng rất lãnh đạm: "Mệt rồi?"

Không hỏi thì thôi, Trình Dao Dao bỗng nhiên bẹp miệng, lông mi vội vàng nháy mấy cái.

Đây là một tín hiệu tương đối nguy hiểm, Tạ Ba còn chưa mở miệng, đã nhìn thấy từng giọt nước mắt của Trình Dao Dao chảy dọc theo gương mặt bẩn lăn xuống dưới, vạch ra một rãnh bùn, lộ ra vẻ mặt hoàn mỹ không tỳ vết.

Nốt ruồi dưới đáy mắt phong tình vạn chủng, lay động mắt người.

Trình Dao Dao vội vàng cúi xuống, dùng mu bàn tay che giấu lau mặt: "Anh đi ra, đừng cản trở tôi làm việc."

Tạ Ba dừng một lúc, thản nhiên nói: "Nghỉ ngơi một lúc đi, đi đến bên dòng suối nhỏ rửa mặt."

"Anh để cho tôi đi tôi liền đi à?" Trình Dao Dao cố ý hất cằm lên.

Tạ Ba nhìn cũng chưa nhìn cô, quay người đi.

"Uy!" Trình Dao Dao hầm hừ, ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rát trên trời, vẫn là không có tiền đồ chạy theo sát Tạ Ba.

Đi đến cây ngô cuối cùng, cỏ lau xanh lục bát ngát theo gió phiêu diêu, còn có thể nghe tiếng nước chảy róc rách. Tạ Ba dùng đao bổ củi đẩy có lau ra, trước mắt liền xuất hiện một dòng suối nhỏ trong veo chảy xuôi. Bờ bên kia là một mảnh lùm cây, còn có một gốc cây mọc xiêu vẹo, nghiêng nghiêng ngả vào bên này, chiếu xuống mát mẻ.

Trình Dao Dao ngồi xổm bên bờ, nhìn nước trong veo thấy đáy, đá cuội dưới đáy nước hình dạng khác nhau cũng thấy rõ ràng, lúc này mới vốc nước lên rửa mặt, mát mẻ thấu xương. Bùn đất trên mặt đều rửa sạch, mèo mướp lại biến trở về mỹ nhân da trắng hơn tuyết. Chỉ là vành mắt còn hồng hồng, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Tạ Ba nhìn cô một cái, lấy một tảng đá xanh lớn từ trong bụi cỏ ra, lau qua đặt ở bên bờ, mình thì cởi giày xuống nước, đi sang bờ bên kia.

Trình Dao Dao ngồi vào tảng đá xanh, học Tạ Ba cởi giày ra, đem chân luồn vào trong nước. Nước suốt mát mẻ cọ rửa bàn chân, làm lòng bàn chân ngứa ngáy.

Dưới bóng cây gió mát phất phơ, tâm tình Trình Dao Dao cũng sáng rõ, hai chân vui sướng đá nước suối, trông thấy Tạ Ba hái đồ gì đó ở trên cây, kêu lên: "Anh đang hái cái gì vậy?"

Quả ở trên cây dâu lớn đỏ tía, giống như bảo thạch trốn ở trong lá xanh. Một tay Tạ Ba nâng lá cây, hái được một nắm, đảo mắt trông thấy bàn chân trần trắng bóc của Trình Dao Dao đang đạp nước, còn cầm lấy cây bèo bên bờ.

"Nơi này có..." Cổ họng khô rát, bỗng nhiên im lặng, quên mất mình muốn nói gì.

Nháy mắt hoảng thần, Trình Dao Dao bỗng nhiên kêu thảm một tiếng: "Đau quá! Có cái gì đó cắn tôi... Rắn a a a a a a!!"

Tạ Ba vội ném đồ vật trong tay xuống, nhanh chân lội qua nước trở về. Chỉ nhìn thấy đuôi rắn lộng lẫy sắc màu chui vào bụi cỏ. Tạ Ba cấp tốc níu đuôi rắn lại, hung hăng đẩy ra ngoài lắc trên tảng đá.

Con rắn kia rơi trên tảng đá, cứng ngắc bất động. Tạ Ba đá con rắn ra xa một chút, quay người nhìn Trình Dao Dao.

Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao trắng bệch, nước mắt rơi xuống nói với Tạ Ba: "Chân tôi đau quá!"

Bàn chân trắng bóc ướt đẫm của Trình Dao Dao giống như ngọc điêu khắc, bên mu bàn chân phải lúc này nhiều thêm một dấu răng đỏ tươi, chảy máu ra bên ngoài.

Tạ Ba giống như bị bỏng dời mắt đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Là rắn cắn."

Trình Dao Dao ở tại chỗ khóc ra thành tiếng: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Con rắn kia vừa nhìn liền biết có độc, tôi hiện tại cảm thấy chân không có cảm giác! Đúng, hút độc!"

Trình Dao Dao nhanh trí hơi động, nhiều năm xem phim truyền hình không có phí công: "Nhanh, giúp tôi hút độc rắn!"

Trình Dao Dao nhấc bàn chân lên đưa đến trước mặt Tạ Ba. Bàn chân kia tuyết trắng linh lung, mềm nhẵn không xương, hai vết máu đỏ tươi tô điểm trên đó, mang theo vô hạn phong tình xông vào đáy mắt, in xuống một dấu ấn thật sâu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-209)