Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Chương 3629

Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Hiện có 3668 chương (chưa hoàn)
Chương 3629
0.00
(0 votes)


Chương (1-3668 )

Siêu sale Lazada


Chương 3658

"Nếu không phải do tổng giám đốc Tư Đồ đi theo thì cớ gì tôi phải đi bộ một mình dưới nắng thế này."

Liễu Ảnh phản bác, tỏ vẻ bất cần.

Tư Đồ Không nhíu mày: "Tên."

Liễu Ảnh nghi hoặc, Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào cô. Cô sực tỉnh. Hóa ra là vậy, chỉ là gọi tên Tư Đồ Không với gọi tổng giám đốc Tư Đồ thôi mà, có gì khác nhau chứ?

Có điều, cô cũng không muốn chọc tức Tư Đồ Không nữa, càng không muốn khơi dậy sự phòng bị của anh ta, bèn trả lời với vẻ bực bội: "Nếu không phải Tư Đồ Không anh theo dõi tôi thì tôi có đi ngoài đường một mình không?"

Tư Đồ Không hài lòng, ánh mắt nhìn Liễu Ảnh cũng dịu dàng hơn: "Anh biết em không muốn anh đi theo.

Anh hứa với em, hôm nay sẽ không đi theo em nữa. Em quay về đi."

Liễu Ảnh nhíu mày, hôm nay không đi theo thì ngày mai sẽ tiếp tục đi theo sao? Anh ta cũng nhàn rỗi quá đấy.

"Nhưng đừng để anh biết em đang ở cùng người đàn ông khác." Tư Đồ Không nhắc nhở. Liễu Ảnh cười mỉa mai, không trả lời mà hỏi thẳng anh ta: "Vậy cho hỏi, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?"

Tư Đồ Không gật đầu, vẫy tay ra hiệu, lập tức có người lái xe tới. Anh ta mở cửa xe nói: "Vào đi, anh đưa em về trước."

Liễu Ảnh đứng yên không nhúc nhích, trên mặt hiện lên vẻ kháng cự, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra gọi xe. Tư Đồ Không hít sâu hai hơi, thầm nhủ với bản thân, đừng tức giận, đừng tức giận! Anh ta lấy lui làm tiến: "Để anh ta đưa em về, anh sẽ không đi theo đâu."

Liễu Ảnh nhìn về phía Tư Đồ Không, không ngờ có một ngày anh ta sẽ nhượng bộ cô, lại còn trong tình huống như thế này nữa. Nhưng Liễu Ảnh cũng nhìn ra được, Tư Đồ Không hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối. Cô thầm nghĩ, cũng được thôi, là anh ta tự nguyện muốn phơi nắng mà, cớ gì cô không nhận?

Liễu Ảnh lên thẳng xe, đóng cửa lại, báo địa chỉ cho tài xế đưa cô đến đó.

Tài xế không dám lề mề. Tuy nhìn ra được hai người đang cãi nhau, nhưng anh ta cũng thấy rõ tổng giám đốc rất quan tâm đến người này, sẵn sàng nhượng bộ cô ấy, tình nguyện đi bộ để anh ta đưa cô gái này trở về. Tài xế lại nhớ tới tin đồn về Liễu Ảnh trong công ty khi trước, có lẽ chính là cô gái này rồi. Trong lòng thầm nhủ, người như tổng giám đốc Tư Đồ mà cũng không thể qua được ải mỹ nhân.

Anh ta thầm nghĩ, không biết mình có nên khuyên nhủ đôi câu không? Vậy là liền hỏi với vẻ thăm dò: "Cô Liễu cãi nhau với tổng giám đốc sao?"

Liễu Ảnh không đáp lời, cảm thấy thật ồn ào, không ngờ anh ta lại bắt đầu lải nhải: "Tôi đi theo tổng giám đốc chưa được bao lâu, nhưng cũng nhìn ra được cách anh ấy đối xử với cô Liễu thực sự không giống bình thường. Trước nay, tổng giám đốc chưa bao giờ quan tâm đến phụ nữ, nhưng hôm nay lại cưng chiều cô Liễu như vậy, có lẽ là vì thực sự thích cô đấy."

Liễu Ảnh cười nhạo, thế này mà gọi là cưng chiều sao? Là vì anh ta chưa nhìn thấy cách cậu ba Nguyễn cưng chiều Tô Khiết mà thôi, đó mới là cưng chiều thực sự, cưng chiều đến tận xương tủy, không ai có thể sánh được.

Tài xế không nhận ra Liễu Ảnh đang bực bội, tiếp tục nói: "Lần trước cô Liễu đến công ty, mọi người đều bàn tán, cảm thấy cô xinh đẹp dịu dàng, rất xứng đôi với tổng giám đốc. Không biết đã làm bao nhiêu trái tim thiếu nữ lạnh giá nữa."

"Bọn họ mà muốn thì cứ tiến tới đi." Liễu Ảnh nói rất chân thành. Không cần biết là ai, chỉ cần có thể khiến Tư Đồ Không động lòng, có thể tiếp cận anh ta thì đều là sự giải thoát với cô.

Tài xế lại hiểu lầm ý của Liễu Ảnh, cho rằng cô đang ghen tuông. Anh ta thầm nghĩ, quả nhiên cô Liễu yêu tổng giám đốc thật, không muốn người khác dòm ngó anh ta. Tài xế vội vàng thay đổi đề tài: "Lúc trước tôi có nghe nói là khi cô Liễu hẹn riêng với tổng giám đốc Bùi, ở trong câu lạc bộ Tinh Vân hơn ba tiếng đồng hồ thì tổng giám đốc đã chờ mãi ở bên ngoài. Không ngờ cô Liễu và tổng giám đốc lại có quan hệ tốt như vậy, tổng giám đốc có thể tin tưởng cô đến thế." Còn không phải là vậy sao, tin tưởng đến mức để người phụ nữ của mình ở cùng phòng với người đàn ông khác suốt ba tiếng đồng hồ mà không nghi ngờ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3668 )