← Ch.3091 | Ch.3093 → |
Chương 3108
Cô muốn từ trong tay anh trốn đi, đó là chuyện căn bản không thể nào.
Lâm Bối bực tức trong lòng, không muốn để ý anh, cho nên không có nói chuyện, chỉ dùng sức hất tay nắm cổ tay cô của Đường Lăng ra, sau đó cúi đầu cất bước đi ra ngoài.
Khóe miệng của Đường Lăng nhếch lên, trong mắt ẩn hiện ý cười, dáng vẻ nổi nóng vùng vằng này của cô thật sự khá đáng yêu.
So với dáng vẻ lạnh lùng từ chối người cả vạn dặm của trước đây đã tốt hơn nhiều rồi!!
Trong lòng Lâm Bối thật ra là biết sự lợi hại của Đường Lăng, Đường Lăng vừa đến nước R thì giết Karoo, thì cô tuyệt đối không thể là đối thủ của Đường Lăng, cho nên, cô muốn từ trong tay Đường Lăng trốn đi, thật sự là khó như lên trời.
Nhưng cô không cam lòng, đương nhiên, trong lòng cô cũng rất sợ, cô sợ tiếp xúc càng nhiều với Đường Lăng, cô sẽ càng chìm đắm, chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, chìm đắm trong những điều đặc biệt mà anh đối với cô.
Nhưng trong lòng cô rõ hơn ai hết, cô với Đường Lăng là tuyệt đối không thể, cô bây giờ là tiểu vương tử của nước R, một khi thân phận của cô bị lộ ra, cô với mẹ của cô bắt buộc phải chết.
Cô đều luôn biết người ba quốc vương đó của cô không phải là một người khoan hồng đại lượng!!
Cô cũng đều luôn biết quốc vương đó của cô trước giờ đều xem thường cô, đối với quốc vương mà nói, có cô hay không căn bản không có gì khác cả.
Nghĩ đến những điều này, sắc mặt của Lâm Bối hơi sa sầm, trong lòng có hơi lạnh, còn có hơi đau, nhiều năm như vậy, cô cố gắng như năm như vậy, nhưng đến cuối cùng, cô rốt cuộc có được cái gì?
Ngoài có được cuộc sống khiến mẹ cô hài lòng, cô cái gì cũng không có, hơn nữa, vì chuyện này cô không thể không hy vọng rất lớn, ví dụ như, cô tuyệt đối không thể giống với các cô gái khác nói chuyện yêu đương, tuyệt đối không thể thích một người, càng không thể gả cho người ta.
Trước đây cô chưa từng nghĩ đến những điều này, cô chỉ đi làm theo yêu cầu của mẹ cô, cố gắng những việc khiến mẹ của cô hài lòng.
Nhưng lúc này Lâm Bối đột nhiên cảm thấy có hơi bi ai, cảm thấy buồn cho chính mình, những năm nay, cô chưa từng có sống thật vì bản thân!
"Sao vậy? Tức giận rồi?" Đường Lăng thấy cô cúi đầu, tuy Đường Lăng nhìn không thấy biểu cảm trên mặt của cô, nhưng anh lại có thể cảm nhận rõ cảm xúc mất mát của cô lúc này.
Đường Lăng đang nghĩ anh vừa rồi có phải có điểm nào quá đáng rồi không?
Thái độ vừa rồi của anh có phải có hơi không quá tốt hay không?
Lâm Bối vẫn cúi đầu đi về phía trước, mặc kệ anh, không có nói chuyện, chỉ là trái tim đang lạnh dần đó của cô vào lúc này dường như càng đau, cô còn cảm thấy mũi của mình có hơi cay, mắt cũng có hơi mờ.
Cô trước đây rõ ràng rất kiên cường, trước giờ đều sẽ không lộ ra một mặt yếu đuối, đương nhiên thực tế cũng không cho phép cô yếu đuối, nhưng sau khi Đường Lăng đến, cô đã có mấy lần không nhịn được mà muốn khóc.
Cô cảm thấy mình dường như đột nhiên trở nên vô cùng yếu đuối!!!
Cô không có giận Đường Lăng, cô chỉ là… chỉ là giận chính mình!!
"Thật sự tức giận rồi?" Đường Lăng không nhìn nổi dáng vẻ này của cô, anh đưa tay muốn kéo cô lần nữa, có điều đây là trong đại sảnh, dễ bị người khác hiểu lầm, khi tay của Đường Lăng chìa ra được một nửa, vẫn kìm lại được.
"Đừng tức giận, em yên tâm, tôi sẽ không cưỡng ép em…" Đường Lăng thầm thở dài một tiếng trong lòng, Đường Lăng anh trời không sợ đất không sợ, nhưng anh sợ cô tức giận, sợ cô buồn.
"Vậy anh để tôi về nhà." Lâm Bối đột nhiên dừng bước chân, đôi mắt nhìn sang Đường Lăng, giọng nói không phải rất lớn, nhưng lại mang theo một sự kiên quyết ương ngạnh, có điều, chỉ có bản thân Lâm Bối biết, dưới vỏ bọc kiên quyết đó là sự run rẩy sắp không kiểm soát được của cô.
← Ch. 3091 | Ch. 3093 → |