← Ch.0017 | Ch.0019 → |
Chương 18
Cho nên cô không thể có bất kỳ động tác nào, cô cũng không dám để cho Dụ Vỹ Phàm làm bừa.
"..." Dụ Vỹ Phàm lập tức đen mặt. Cô có cần nói chuyện trắng ra như vậy không? Cũng quá tổn thương người khác rồi!
Nhưng điều làm cho người ta buồn bực chính là anh ta phát hiện mình tự nhiên không có cách nào phản bác.
Anh ta... quả thật không phải là đối thủ của người đàn ông kia!
Trong đôi mắt anh ta nhìn về phía Tô Khiết đã có vẻ khác thường. Là ai nói cô ngu, nói cô ngốc chứ? Cô gái này không lộ cảm xúc nhưng lại hiểu rõ tất cả.
Nhưng nếu người đàn ông kia thậm chí có thể điều tra ra được sáng sớm hôm nay anh ta đi ngang qua đó, không biết có thể điều tra ra được cô không?
Trong bữa tiệc đính hôn tiếp theo không biết có thể xảy ra chuyện gì không?
Bây giờ đã sắp đến giờ tổ chức bữa tiệc đính hôn, mà một nhân vật chính trong đó - anh trai của anh ta không ngờ còn chưa xuất hiện!
Anh ta đột nhiên cảm thấy bữa tiệc đính hôn tiếp theo có thể sẽ có "đặc sắc" không tưởng tượng nổi!
Mà bây giờ điều khiến cho anh ta chờ mong chính là cô sẽ ứng phó như thế nào?
Thời gian trôi qua từng chút một, đã đến giờ rồi nhưng Dụ Vỹ Luân là nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện.
Sắc mặt Ông cụ Tô tối lại. Vẻ mặt người nhà họ Dụ hơi phức tạp. Những người khác trong nhà họ Tô hình như có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Tô Khiết được Ông cụ Tô đưa tới đại sảnh vẫn cúi đầu, ngoan ngoãn đứng đó, hình như không ý thức được tình huống này sẽ mang tới khó xử cho cô.
"Phản ứng của Cô Tô quả nhiên trì độn, đã đến lúc này rồi mà hình như vẫn hoàn toàn không hiểu rõ tình hình. Đến giờ chú rể còn chưa xuất hiện, cô ta lại không biết sốt ruột sao?" Trên lầu ba, Cậu năm Tào nhướng mày, đôi mắt có vẻ không hiểu quay sang nhìn Nguyễn Hạo Thần bên cạnh, thật sự không biết anh muốn xem cái gì?
"Hoặc là cô ta thật sự không sốt ruột." Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, cảm giác trên mặt như đã bớt lạnh hơn, hình như anh thật sự hài lòng khi thấy lúc này cô không nóng nảy vậy.
Nếu người phụ nữ đêm qua thật sự là cô, cô thật sự không thể sốt ruột được.
Vị trí của anh lúc này rất tốt, có thể thấy tất cả cảnh tượng ở đại sảnh tầng hai, có thể nhìn thấy cô rõ ràng, nhưng người dưới tầng không thể phát hiện ra anh. Chỉ là cô vẫn cúi đầu nên anh không thấy được vẻ mặt của cô, không biết cô đang suy nghĩ gì.
"Anh ba, anh làm gì cứ nắm lấy con gái người ta không tha vậy?" Cậu năm Tào thấy anh nhìn chằm chằm vào Tô Khiết, theo bản năng nuốt nước bọt. Nói không ngoa, ánh mắt anh ba nhìn chằm chằm vào Cô Tô lúc này lại giống như một con chim ưng đi săn đang theo dõi con mồi mà mình muốn bắt vậy.
Nghĩ đến chuyện lúc trước anh ba bảo cậu ta thu xếp, cậu ta hít một hơi thật sâu, hỏi dò: "Anh ba, cô làm gì đắc tội anh à? Mà anh phải ra tay ác với con gái người ta như vậy?"
Hành động này của anh ba thật sự quá kỳ lạ, kỳ lạ tới mức ngay cả cậu ta cũng không đoán được manh mối.
Nguyễn Hạo Thần không trả lời, trong đôi mắt híp lại có thêm phần nguy hiểm.
Nếu đêm qua đúng là cô, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Thấy phản ứng của Nguyễn Hạo Thần, trái tim Cậu năm Tào lại run rẩy.
Cô Tô này rốt cuộc đã làm chuyện gì, tự nhiên chọc giận anh ta từ trước đến nay không thường lộ cảm xúc thế?
← Ch. 0017 | Ch. 0019 → |