Thế này là gặp may?
← Ch.009 | Ch.011 → |
Nghe xong câu hỏi của thanh niên mặt tròn, Vệ Lạc nuốt khan, đúng là không biết đáp lời thế nào cho phải. Nàng cười trừ vài tiếng cho qua.
Thanh niên mặt tròn thấy nàng không đáp, đưa tay chà chà con mắt đang quan sát: "Trời chiều rồi, ôi chán quá, lại phải ăn ngủ ngoài thành."
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn xuống đất, lại tiếp tục tiến lên.
Vệ Lạc nhìn trái nhìn phải, gặp mọi người đều có bộ dạng mệt mỏi hết sức. Nghĩ đến cũng phải, mấy người phía trước đều ngồi xe hoặc cưỡi ngựa, bọn họ lại chỉ dựa vào hai chân đuổi kịp, có tinh thần mới là lạ.
Vệ Lạc cúi đầu, vừa đi vừa thầm nghĩ: ngờ nghệch thế nào mà lại vào đoàn ca vũ kỹ, không được, tuy rằng mình đã dịch dung, dù sao cũng là thân nữ tử, sống ở đây quá mức nguy hiểm, xem ra còn phải tìm cơ hội rời đi. Đúng rồi, chỉ cần vừa vào thành Ngật thì mình sẽ đi ngay.
Sau khi nàng quyết định biện pháp thì cũng không còn nghĩ nhiều chuyện này nữa.
Lại nhìn mọi người đang mệt mỏi xung quanh, Vệ Lạc phát hiện mình so với họ có tinh thần hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu xem xét phía trước, nghĩ thầm: mấy cô gái mặc tơ lụa ngồi xe lừa này có khi nào lại là xử nữ để làm lễ vật? Tỉ mỉ nhớ lại lời hai người vừa rồi, Vệ Lạc lại nghĩ ngợi: thanh niên mặt tròn nói: "Nếu bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, lại không muốn hầu hạ một quý nhân, có có thể trở thành ca kỹ, vũ nữ." ý của nam nhân này chỉ có một. Nghe ý tứ của hắn, chẳng lẽ đoàn ca vũ này cũng như kỹ nữ bình thường, công khai làm chuyện buôn da bán thịt? Đúng rồi, đoàn ca vũ kỹ, .. đoàn ca vũ kỹ... chẳng phải là kỹ nữ biết ca múa sao? Không được, vừa đến thành Ngật mình phải đi ngay! Đoàn đội kiểu này chẳng an toàn tý nào.
Đội ngũ tiến lên cực kỳ thong thả, tốc độ so với một người đi bộ như Vệ Lạc cũng không khác là bao. Khi bọn họ đi ra cánh rừng, trăng đã treo trên đỉnh trời.
Rốt cuộc cũng ra khỏi rừng cây, Vệ Lạc nhìn đồng ruộng hai bên, không khỏi ngáp một cái.
Đúng lúc này, nàng cảm giác tốc độ đội ngũ chậm lại. Chỉ chốc lát, người tên Lâu Cú kia quất ngựa chạy trên đường, người chưa tới nơi thì một tiếng rống đã truyền đến: "Toàn bộ dừng lại, hạ trại nghỉ ngơi!"
Tiếng rống của Lâu Cú vừa truyền đến thì mọi người đều dừng bước. Nhóm hán tử phía trước phía sau Vệ Lạc cùng lúc xốc lại tinh thần, cất bước đi đến trước xe lừa.
Vệ Lạc xen lẫn trong đội ngũ, chỉ chốc lát đã tới bên cạnh xe lừa. Chỉ thấy mọi người nhanh nhẹn gỡ doanh trướng trên xe lừa xuống, đặt cây gỗ lên vai, ôm lấy gậy trúc.
Thanh niên mặt tròn thấy bộ dáng Vệ Lạc luống cuống chân tay đứng trong đám người thì vẫy vẫy tay với nàng, kêu lên: "Tiểu nhi, tới đây."
Vệ Lạc vội vàng đến cạnh hắn, than thở nói: "Đệ gọi là Vệ Lạc."
"Hả?"
Thanh niên mặt tròn ngẩn ra, động tác trên tay cũng ngừng lại, không chỉ là hắn, mấy người bên cạnh đều quay đầu nhìn về phía Vệ Lạc.
Đang lúc Vệ Lạc còn nghi hoặc, thanh niên mặt tròn đã kinh ngạc hỏi: "Tiểu nhi ngươi không ngờ lại có tên? Ngươi là quý nhân?"
Không đợi Vệ Lạc trả lời, hắn còn nói thêm: "Đã có tên, chắc cũng biết chữ? Ngươi là người Việt, sao lại họ Vệ?"
Vệ Lạc mấp máy môi vài cái, không biết phải trả lời câu hỏi của hắn như hế nào.
Thanh niên mặt tròn cười ha ha, ánh mắt nhìn nàng lại thêm thân mật, không chỉ là hắn, mấy người chung quanh cũng vậy. Chỉ nghe thanh niên mặt tròn thở dài: "Đã là con lương gia thì mấy chuyện tạp nham này không cần ngươi giúp nữa. Cuộc đời luôn phân biệt địa vị cao thấp, tiểu nhi thực sự có phúc, không giống ta đây, không có họ, ngay cả tên cũng không nốt."
Dứt lời, hắn đặt lên vai một bó trúc rồi đi theo đám người tới cánh đồng hoang đã được chọn làm nơi hạ trại.
Vệ Lạc vội vàng đuổi theo, nàng lúng túng nói: "Đại ca, đệ cũng có thể làm được việc này."
Thanh niên mặt tròn ha hả cười, lắc đầu nói: "Đệ thân thể nhỏ bé yếu ớt, lại là lương gia có danh có họ, việc thấp kém này không cần đệ giúp đâu."
Vậy ra có tên họ thì là quý nhân à?
Vệ Lạc cực kỳ tò mò, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, sợ không cẩn thận lại lộ ra mình không biết gì. Nàng cắm cúi theo sau thanh niên mặt tròn, hỏi: "Xin hỏi đại ca xưng hô thế nào?"
Thanh niên mặt tròn cũng không quay đầu lại nói: "Ta không tên không họ, đệ cứ gọi ta là Thập Thất cho dễ." Vệ Lạc vội nghe lời kêu lên: "Thập Thất đại ca."
Những người cùng Vệ Lạc đi bộ rõ ràng là tạp công của đoàn xe. Trên đồng hoang vắng vẻ này, mấy người cưỡi ngựa hoặc cưỡi trâu đều giống như thượng khách, đứng một bên xem mấy người của xe lừa đang đóng cho xong doanh trướng.
Các tạp công đều được việc, động tác cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong hai khắc(1 khắc=15 phút), doanh trướng to nhỏ đã mọc lên khắp đồng hoang. Đồng thời còn có thêm hơn mười đống lửa đang cháy, trên lửa, mọi người gác một con dê béo đã được lột da bỏ nội tạng lên giá nướng.
Mà ở bên cạnh đống lửa, một đám thị nữ đang trải vải bố lên mặt cỏ, lại dọn thêm mấy cái tháp bên trên, chỉ trong chốc lát, cánh đồng hoang đã thành doanh trướng san sát, tiếng người ồn ào, mùi rượu thơm bay.
Tận đến khi các tạp công vội làm xong việc thì cũng đốt một đống lửa. Khác với mấy đống lửa kia là trên đống lửa của họ chỉ có một nồi sắt thật lớn, mọi người đều bỏ tất cả mễ lương và rau dại vào cùng đun lên.
Vệ Lạc thấy mọi người đều ngồi xuống thì cũng ngồi xuống bên cạnh Thập Thất.
Thập Thất nghiêng đầu nheo mắt đánh giá Vệ Lạc một cái, cười nói: "Nhìn kỹ tiểu tử ngươi cũng thật có phong phạm con cháu lương gia."
Vệ Lạc không nghe ra lời hắn là khen ngợi hay là mỉa mai, chỉ cười cười. Nàng rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Tuy là con cháu lương gia, gặp phải sơn phỉ cũng chỉ đành lưu lạc tha hương, tánh mạng khó bảo toàn, bụng cũng không được ăn no."
Thập Thất nghiêng đầu, dường như hắn bị lời nói này của Vệ Lạc ảnh hưởng, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm đống lửa đến ngây ngốc.
Vệ Lạc thấy hắn thất thần, nhịn không được thấp giọng: "Đại ca gia nhập đoàn xe này lúc nào?"
Thập Thất phục hồi tinh thần lại, hắn với tay lấy mấy cây củi ném vào đống lửa, thở dài: "Cảnh ngộ của ta và đệ đều giống nhau. Ta vốn là thương nhân lữ hành, gặp phải sơn phỉ nên mất hết tài vật, đường về nhà cũng vô vọng." Nói tới đây, hắn nở nụ cười: "Được cái vận may không tệ, gặp được đoàn xe của Mi đại gia, mới sống tạm đến nay. Lúc trước nếu gặp phải người quyền quý, sợ là đã thành nô lệ."
Hắn nói tới đây, quay đầu nhìn Vệ Lạc cười nói: "Tiểu nhi ngươi đây..." mấy chữ vừa ra khỏi miệng, hắn liền thấy không ổn, vội sửa lại: "Vận may của đệ cũng rất tốt. Mới bằng này tuổi mà đơn thân hành tẩu bên ngoài, gặp phải mấy tên vũ phu ngang ngược khó tránh khỏi biến thành đống xương trắng, gặp người quyền quý lại thành nô lệ, sống chết đều không phải do mình. Chỉ có ở đoàn xe của Mi đại gia đây, chúng ta mới có khả năng lấp đầy cái bụng mà cũng giữ được tánh mạng."
Lời vừa ra này đều nằm ngoài dự đoán của Vệ Lạc, nàng vốn chăm chăm muốn rời bỏ đoàn xe, hiện tại nghe được nàng có thể gia nhập đoàn xe như vậy, lại là vận may rất tốt?
Sắc mặt Vệ Lạc tái nhợt, nàng rũ mắt xuống, trong lòng cân nhắc mọi cách. Lời này của Thập Thất nàng chỉ tin năm phần. Nhíu nhíu mày, Vệ Lạc thầm nghĩ: vậy cứ ở lại thêm vài ngày đi, hiểu biết một chút về tình hình nơi này rồi nói sau.
- ------------------o------------------
(2) Mễ lương: gạo lúa mạch (lúa mạch mới mọc gọi là miêu 苗, có cuống dạ rồi gọi là hoà禾, có hột gọi là túc粟, gạo của nó gọi là lương 粱)
(3) Mi đại gia: một tôn xưng của phụ nữ thời xưa
(1) Tháp:
← Ch. 009 | Ch. 011 → |