← Ch.032 | Ch.034 → |
Thủ tục nhập học cô đã làm xong từ lâu, hôm nay là tiết học đầu tiên, mỗi lớp ắt hẳn sẽ có rất nhiều sinh viên, mà các giáo sư không thể nhớ hết tên và mặt của những sinh viên được, ngoại trừ sinh viên tiêu biểu.
Đầu tiên là điểm danh, Triển Nha vội nhanh chân chạy, cô lo, trời ạ! Mới tiết học đầu tiên mà bị phê vắng mất
"Phù! " Cô thở đai một hơi, may là giáo sư còn chưa vào lớp, Triển Ngã đứng trên tầng hai nhìn xuống sảnh trường, mỗi người đều theo đuổi đam mê, học từng môn học, và cô bắt đầu bằng công cuộc đoán thầm
Đeo kính là dân tin học
Miệng lưỡi hạ gục người khác là khoa luật
Lời nói hoa mỹ bay bổng có thể là sinh viên Trung văn
Có một bàn tay đẹp có thể là khoa nhạc
Còn mấy kẻ ăn mặc nghiêm túc như cô thì chỉ có thể học khoa kiến mà thôi!
Mà đương nhiên những suy nghĩ ngớ ngấn phía trên của cô chỉ là suy đoán
Bỗng phía xa, nơi sân trường đầy tiếng hò hét, một đám đông nữ sinh mấy trăm người liên tục đưa điện thoại những bức ảnh lên cao, anh đèn flash quen thuộc, ồn ào náo nhiệt như đám fan nhào lấy vây quanh idol của mình vậy
"Thật là ồn ào! " Triển Nha thần lẩm bẩm
Nhưng lại tò mò người được săn đón như một minh tinh kia là ai, cô cũng ngước mắt lên nhìn!
Một, hai, ba! cuối cùng cũng thấy được
Ngạc nhiên, trơ phỗng, người mà đang được đám đông nữ sinh vây kín không ai khác!
Là Đặng Tâm Minh!
Người chủ nhà mà cô đang trú ngụ!
Cô biết anh rất nổi bật và đặc biệt, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ anh lại nổi tiếng như vật a!
Ngước mắt quan sát kỹ, trên các hàng lang, dãy nhà đều chật kín nữ sinh chen lấn xô đẩy nhau, còn có mấy người nam sinh trên tay bọn họ đều cầm điện thoại, tiếng "tạch, tạch" của camera không ngừng vang bên tai, Triển Nha hơi nhẫn ra trước đám đông này.
Tiếng kêu, hét cũng không ngừng vang bên tai, một số câu nói quen thuộc
"Đặng Tâm Minh, em thích anh.
"
"Đặng Tâm Minh, anh thật soái.
"
"Lão công, em chính là tình yêu của anh.
"
"Chồng ơi, hãy nhìn em này.
"
"Em đang đây này.
"
"Thấy chưa thấy chưa, anh ấy vừa nhìn tôi.
"
"Ta khinh, là đang nhìn ta.
"
"Tại sao lại có một người đẹp như anh ấy nhỉ?"
"Aaaaaaaaaaa!!!!!!"
"Đúng là nam thần trong truyền thuyết, ai nhìn cũng phải động lòng mà!"
!!.
Tất cả đều quá lộ liễu!
Tuy bị đám đông vây lấy, nhưng người nào đó vẫn điềm nhiên, chậm rãi bước đi, khuôn mặt tuấn mỹ không có lấy nữa điểm cảm xúc, khí chất cao ngạo xa cách, hiển nhiên không nhiễm nửa tia khói lửa nhân gian, mọi người đều phải cách xa anh một bước, ai cũng biết điều kỵ huý nhất khi thích anh đó chính là không được chạm vào người anh, nếu không thì hậu quả không thể nào gánh nổi
Chuyện này cũng phải là chưa từng xảy ra, có một nữ sinh thích anh nhưng lại vô tình chạm vào người anh, kết quả chỉ là vô tình chạm vào tay áo anh thôi, mà anh đã sai người đem một chiếc áo khác tới, chiếc áo đắt tiền bị anh không chút do dự vứt vào sọt rác, cô nữ sinh ấy lại càng thảm hơn, bị chuyển sang trường khác
Nữ sinh vây kín đến nỗi các giáo sư trường không có đường mà đi, họ cũng biết Đặng Tâm Minh là nhân tài hiếm có, cũng vì quyền thế gia đình nên ai cũng phải cúi đầu, lấy lòng nịnh nọt anh, ai ai cũng đã quen thuộc với cái khuôn mặt lạnh lùng vô cảm này, không ai nói gì, ngược lại cảm thấy càng hợp với khí chất của anh, cùng làm con người ta mê đắm trầm mê hơn!
- ----.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |