Ch.2 → |
1
Lúc Cố Bạc Xuyên bất ngờ về nhà, Phương Vân đang khoe với tôi chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt mà cậu ấy vừa mua.
Nhìn thấy chiếc xe Maybach riêng của Cố Bạc Xuyên lái vào sân, Phương Vân vội vàng đẩy tôi: "Cậu trốn nhanh lên."
Tôi giống như một tên gian phu vừa bị bắt gian tại trận, vội vàng chui vào tủ quần áo để trốn.
Vừa mới trốn xong thì Cố Bạc Xuyên đẩy cửa bước vào.
Ban nãy, Phương Vân còn đang vui vẻ khoe của, giờ phút này hai mắt đã đỏ au, ra vẻ buồn bã như đang thất tình.
Nghe thấy tiếng Cố Bạc Xuyên mở cửa, Phương Vân vừa nở một nụ cười bi thương vừa nói: "Anh còn biết về nhà à?"
Cố Bạc Xuyên sải bước đi đến trước mặt Phương Vân.
Anh ta cúi đầu xuống, nhìn Phương Vân chăm chú: "Miên Miên mất tích rồi."
"Phương Vân, anh đã nói rồi, Miên Miên chỉ là một nữ sinh bình thường được anh giúp đỡ."
"Ân oán giữa nhà họ Cố và nhà họ Phương, em cứ việc tính sổ với anh, đừng làm khó người không liên can."
Phương Vân nghe hiểu ý của anh ta, trợn to mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin mà nói: "Anh cho rằng em bắt cóc cô ta?"
Cố Bạc Xuyên nhắm mắt lại: "Sau khi Miên Miên gọi điện thoại cho em thì mất tích, anh không thể không nghi ngờ em."
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Cố Bạc Xuyên bắt máy, liếc mắt nhìn Phương Vân một cái, "Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay."
Cố Bạc Xuyên quay đầu bước ra khỏi cửa.
Phương Vân mất khống chế xông về phía trước, nắm chặt tay anh ta.
"Bạc Xuyên, thật sự không phải do em làm."
Đôi mắt của Cố Bạc Xuyên lạnh như băng: "Anh sẽ điều tra. Trước khi có kết quả điều tra, anh sẽ không gặp lại em."
Nước mắt của Phương Vân ngay lập tức tuôn rơi.
"Ngày mai hẵng đi, có được không?"
Đôi mắt cô ấy đỏ au, giọng điệu hèn mọn, "Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh có thể ở lại với em một đêm được không?"
Cố Bạc Xuyên im lặng hai giây, cuối cùng vẫn vùng ra khỏi tay của Phương Vân.
"Anh xin lỗi, bên phía cảnh sát có manh mối của Miên Miên, anh phải đi xem."
Tiếng đóng cửa vang lên, Phương Vân hồn xiêu phách lạc la lớn: "Cố Bạc Xuyên! Quay về đi!"
Chúng tôi im lặng lắng nghe tiếng bước chân của Cố Bạc Xuyên càng lúc càng xa.
"Trời má, cuối cùng anh ta cũng đi rồi."
Phương Vân lau sạch nước mắt trên mặt, thả tôi ra khỏi tủ quần áo.
Tôi khen ngợi: "Chị yêu diễn đỉnh quá."
Phương Vân trợn trắng mắt: "Bớt nói nhảm đi. Tình hình không ổn, chúng ta phải bàn bạc lại một chút."
"Nữ chính đã xuất hiện, hơn nữa còn bắt đầu giở trò rồi, ông nhà tớ đã bắt đầu ngược tớ, có lẽ ông nhà cậu cũng sắp rồi."
Tôi nói: "Ý của cậu là..."
"Phải bỏ chạy thôi." Phương Vân nói năng kiên quyết, "Nếu còn không chạy, số tiền này tớ kiếm được nhưng chỉ sợ là không còn mạng để tiêu."
2
Tôi và Phương Vân cùng nhau xuyên sách.
Cậu ấy simp nam thứ Cố Bạc Xuyên miệng nam mô bụng bồ dao găm, nhờ gia tộc liên hôn mà gả cho Cố Bạc Xuyên. Kết hôn được 3 năm, Cố Bạc Xuyên đối xử với cậu ấy rất lạnh lùng.
Còn tôi là thế thân của vai ác yandere Trì Vọng. Trì Vọng bao nuôi tôi trong biệt thự của anh ấy suốt 3 năm, chỉ vì khuôn mặt của tôi cực kỳ giống với ánh trăng sáng thời niên thiếu của anh ấy.
Cả Phương Vân và tôi đều không có gì bất mãn với thân phận của mình.
Dù sao thì nhà họ Cố cũng xuất thân trong giới chính trị, gốc rễ rất sâu, không ai dám đắc tội.
Trì Vọng là tên chó điên không từ thủ đoạn, ai gặp cũng phải sợ, có chỗ đứng trong cả hai giới xã hội đen và chính trị.
Nếu phải nói đến điểm chung giữa hai người họ thì chính là có tiền, cực kỳ nhiều tiền.
Suốt 3 năm qua, tôi và Phương Vân vừa ra vẻ đau lòng muốn chết khi yêu đơn phương mà không được đáp lại, vừa lén lút tiêu tiền sảng khoái muốn chết.
Nhưng thời thế bây giờ đã khác.
Nữ chính Thẩm Miên Miên đã quay về rồi.
Theo nội dung truyện, Cố Bạc Xuyên, chồng của Phương Vân, là người bảo vệ trung thành nhất của Thẩm Miên Miên.
Bạn trai của tôi, Trì Vọng, càng không cần phải nói. Thẩm Miên Miên là ánh trăng sáng của anh ấy, anh ấy cam tâm tình nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy hạnh phúc cho Thẩm Miên Miên.
"Nếu bây giờ không đi thì sẽ không kịp nữa." Phương Vân nói, "Thẩm Miên Miên không dễ đối phó. Cô ta cố tình gọi điện thoại cho tớ, sau đó giả vờ mất tích, khiến Cố Bạc Xuyên cho rằng tớ bắt cóc cô ta."
"Cố Bạc Xuyên thì không sao, cùng lắm là đối xử lạnh nhạt với tớ mà thôi, nhưng Trì Vọng thì sao? Tên điên kia chuyện gì cũng có thể làm ra được."
Tôi run cầm cập.
Không sai, trước kia Trì Vọng dẫn tôi cùng đi đến bữa tụ họp của anh ấy, bởi vì có một người anh em liếc mắt nhìn ngực của tôi mấy lần mà Trì Vọng trực tiếp sai người đánh gãy chân anh ta rồi ném anh ta xuống biển.
Tôi chỉ là một thế thân mà Trì Vọng đã có thể điên đến mức này.
Nếu anh ấy thật sự cho rằng tôi tổn thương đến ánh trăng sáng Thẩm Miên Miên của anh ấy, vậy thì cho dù tôi có tám cái mạng cũng không đủ để đền.
Đi, nhất định phải đi.
Có thể tổn thương tình cảm của tôi nhưng tuyệt đối không được tổn thương sự an toàn về thể xác của tôi.
Thấy tôi đã hạ quyết tâm, Phương Vân hỏi: "Cậu tích góp đủ tiền chưa?"
Tôi lắc đầu: "Chưa. Nhưng tớ biết cậu chắc chắn đã tích góp đủ rồi, tớ tính tiêu tiền của cậu."
Phương Vân: "..."
Cũng may là bạn thân nhất, Phương Vân đã chuẩn bị tinh thần sẽ bao nuôi tôi từ lâu rồi.
Sau khi xác nhận rằng mình có đủ tài sản, chúng tôi bắt đầu thương lượng kế hoạch bỏ trốn.
Nói đi nói lại, cuối cùng chỉ có một kế hoạch khả thi.
Đó chính là giả chết.
Không còn cách nào khác. Suốt 3 năm nay, tôi và Phương Vân lần lượt là hai người phụ nữ thân cận nhất bên người hai ông trùm ở thành phố Giang.
Chúng tôi nắm giữ quá nhiều bí mật của nhà họ Cố và nhà họ Trì. Nếu chúng tôi không chết, cho dù Cố Bạc Xuyên và Trì Vọng buông tha cho chúng tôi, những đôi mắt khác trong thành phố Giang vẫn sẽ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
"Ai chết trước?" Tôi hỏi Phương Vân.
Cậu ấy nói: "Tớ chết trước, cậu chết sau."
"Sao không phải là tớ chết trước?"
Tôi không phục, "Tớ rất muốn chết trước."
Ai cũng biết người chết sau phải thu dọn tàn cục cho người chết trước.
Phương Vân nói: "Oẳn tù tì đi."
Cậu ấy thắng.
Tôi nói: "Chơi 3 lượt, thắng 2 lần mới được tính."
Cậu ấy lại thắng.
Tôi tức giận: "Được rồi được rồi, cậu chết trước đi!"
3
Phương Vân bừng bừng hứng thú đi chuẩn bị cho việc chết đi.
Tôi về nhà thu dọn đồ đạc.
Những đồ vật có giá trị nhất đều được tôi giấu dưới tầng hầm.
Nào ngờ vừa bước xuống tầng hầm, tôi đã bị bịt mắt lại.
Trì Vọng dùng cà vạt bịt mắt tôi lại, kề sát vào tai tôi, thấp giọng hỏi:
"Đi đâu vậy?"
Trên người anh ấy thoang thoảng mùi máu tươi, không biết có phải là vừa mới giết người hay không.
Cho dù đã 3 năm trôi qua, nhưng bản năng tôi vẫn có chút sợ hãi Trì Vọng, giọng nói run run: "Đi mua quà cho anh."
Tôi xoè tay ra, một chiếc ghim cài áo hình hoa hồng bằng bạc lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay.
Không phải thứ quý giá gì, nhưng Trì Vọng dường như rất vui.
Anh ấy bế tôi lên, đặt lên đàn dương cầm.
"Hôm nay muốn nghe bài nào?"
Tôi ngoan ngoãn đáp lời: "Chỉ cần là anh đàn, bài nào em cũng thích nghe."
10 năm trước, vì quá ghét đứa con trai này mà cha của Trì Vọng nhốt anh ấy trong bệnh viện tâm thần.
Mỗi ngày, Trì Vọng đều bị ngược đãi, bị điện giật. Anh ấy từng muốn tự sát vô số lần.
Mãi cho đến khi anh ấy phát hiện ra trong bệnh viện tâm thần có một vườn hoa hồng, trong đó có một cây đàn dương cầm bị bỏ hoang.
Mỗi ngày, anh ấy đều đến đó đàn dương cầm, bên ngoài vách tường sẽ có một cô bé đến lắng nghe.
Cô bé đó chính là Thẩm Miên Miên.
...
Sau khi tôi ở bên cạnh Trì Vọng, Trì Vọng trồng một vườn hoa hồng cho tôi.
Anh ấy yêu cầu tôi mặc váy trắng ngồi nghe anh ấy đánh đàn dương cầm.
Hôm nay, tiếng đàn của Trì Vọng có chút xao xuyến.
Anh ấy đàn được một nửa, bỗng dưng lại bực bội dừng lại, nắm lấy chân tôi, kéo tôi đang ngồi trên đàn dương cầm vào lòng.
Tôi ngồi lên phím đàn, tiếng nhạc hỗn loạn vang lên, lấn át cả tiếng rên của tôi.
Trì Vọng bắt đầu hôn tôi, nụ hôn mang tính xâm lược và chiếm hữu, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn như nỗi lòng.
Anh ấy nói: "Lần sau không có sự cho phép của anh thì không được tự tiện rời đi."
"Ừm..."
Tôi ngoan ngoãn trả lời, nhưng dường như Trì Vọng vẫn không cảm thấy đủ an toàn.
Anh ấy kéo váy tôi lên, ôm tôi vào lòng.
...
Không thể không nói, so với Phương Vân, tôi may mắn hơn một chút.
Phương Vân chỉ có thể cảm nhận được sự sung sướng khi tiêu tiền.
Định nghĩa sung sướng của tôi phong phú hơn một chút.
...
Nhưng tôi không thể để cho Trì Vọng biết được.
Người anh ấy mướt mồ hôi. Khoảnh khắc anh ấy ôm lấy tôi và hôn lên gò má, tôi bỗng dưng rơi lệ.
Trì Vọng hôn lên nước mắt của tôi, giọng nói trầm ấm: "Khóc cái gì?"
Tôi hỏi: "Anh có yêu em không?"
Vẻ mặt của Trì Vọng lạnh lùng.
3 năm nay, anh ấy luôn nuông chiều, đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của tôi.
Nhưng về danh phận, cả hai chúng tôi đều ăn ý không đề cập đến.
Tôi chỉ là một thế thân. Làm thế thân, yếu tố quan trọng nhất ngoài vẻ bề ngoài ra là phải biết điều.
Cứ nằng nặc quấn lấy bố đường để hỏi cặn kẽ xem người ta thật lòng đến mức nào là biểu hiện của việc không biết điều.
Trì Vọng im lặng. Im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.
Tôi vẫn không biết điều mà cố tình hỏi tiếp: "Trì Vọng, em có phải là người phụ nữ anh yêu nhất hay không?"
Trì Vọng đứng dậy mặc quần áo.
Thấy anh ấy chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi rơi lệ: "Anh đi đâu vậy?"
Trì Vọng dừng lại.
Anh ấy quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng, tựa như người ban nãy quấn quýt triền miên với tôi không phải là anh ấy vậy: "Hạ Nhan, em đi quá giới hạn rồi."
Ch. 2 → |