Vay nóng Homecredit

Truyện:Thuyền Đêm Bến Vắng - Chương 37

Thuyền Đêm Bến Vắng
Trọn bộ 51 chương
Chương 37
Báo cảnh sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)

Siêu sale Shopee


"A!"

Vãn Chu bị đập mạnh vào huyền quan, giày bị gã đàn ông đá văng khắp nơi.

Cô bị hất ngã, chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy gã đàn ông cầm dao gọt trái cây đâm về phía cô.

Cô cố gắng bò ra sau nhưng chân đã bị Liên Chí Minh giữ chặt nên không thể cử động được.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt mà cô không nhận ra. Cơ thể cô giãy giụa điên cuồng, cố gắng tránh mũi dao đang đâm tới.

Cô nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ nặng nề rơi trên giường, như từng viên đá nện vào người, muốn đập nát nhừ cơ thể cô.

Cô không khỏi nhớ tới ngày đó ở trường cấp hai.

Hôm ấy một tiếng chuông đã cứu cô, liệu hôm nay có ai có thể cứu cô không?

Vãn Chu bắt đầu kêu gào trong tuyệt vọng: "Cứu với, có ai không, làm ơn cứu tôi với."

Đột nhiên, một bàn tay cường tráng mạnh mẽ bẻ quặt bàn tay cầm dao của Liên Chí Minh từ phía sau, đồng thời một bàn chân thúc vào hông gã, đẩy mạnh gã lùi về phía tủ giày khiến đầu gã đập vào góc tủ.

Liên Chí Minh lập tức đau đến mức bất tỉnh.

Giang Độ lập tức cởi dây giày của chiếc giày bên cạnh rồi trói hai tay Liên Chí Minh ra sau lưng.

Nhưng Liên Chí Minh tỉnh lại rất nhanh. Khi vừa cử động và nhận ra mình đã bị trói, biết rằng không còn hy vọng trốn thoát, gã bắt đầu chửi bới Vãn Chu.

"Con khốn ngu ngốc, tất cả là tại mày, làm hại tao mất việc, còn phải đeo theo tiền án. Mày nghĩ lúc ấy tao chưa chơi mày thì mày không hề hấn gì hả? Tao nói cho mày biết, mày vẫn bị tao sờ mó đụng chạm rồi, mày chính là một con điếm bẩn thỉu. Bây giờ còn quen bạn trai à, mày xem liệu thằng này có còn cần mày khi nó biết chuyện của mày không. Tao nhổ vào, đồ gái điếm, thứ đồ chơi bị chịch nát."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Giang Độ vô cảm đi tới trước mặt gã, đấm mạnh vào mặt gã để bắt gã câm miệng, đồng thời anh thọc tay vào túi lấy điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát.

Sau khi chắc chắn rằng Liên Chí Minh không thể gây nguy hiểm nữa, anh quay sang Vãn Chu và ôm chặt lấy cô đang run rẩy.

Bấy giờ, Vãn Chu đang sợ hãi run lẩy bẩy không ngừng, toàn thân lạnh như băng. Tâm trí cô không tự chủ được việc nhớ lại mọi cảnh tượng xảy ra ở trường cấp hai, đến nỗi không thể nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài.

Cô bịt kín tai mình lại, như một con thỏ nhỏ bị sợ hãi, đôi mắt đỏ hoe, phát ra tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

"Chu Chu, ngoan, không sao đâu. Chu Chu của chúng ta ổn rồi, kẻ xấu đã bị đánh bại, đừng sợ nữa."

"Bạn trai em tới cứu em rồi đây, Chu Chu nhìn xem anh là ai, Giang Độ nè."

Giang Độ vô cùng đau lòng ôm lấy Vãn Chu, không ngừng nói những lời an ủi, hôn lên đôi má đẫm nước mắt của cô, cố gắng kéo cô thoát khỏi cơn hoảng loạn.

Hoá ra lúc Giang Độ đi thang máy xuống tầng một và ra ngoài, Liên Chí Minh đã đi lướt qua anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Giang Độ không biết mặt Liên Chí Minh, nhưng vẫn quay đầu chú ý nhìn gã.

Bởi vì Liên Chí Minh ăn mặc rất kỳ lạ, mặc áo mưa cao su màu đen, chỉ có điều dù mặc áo mưa nhưng người lại ướt sũng, nước nhỏ giọt xuống từ ống quần. Gã đội một chiếc mũ đen, cúi thấp đến mức không thể nhìn thấy khuôn mặt. Hai tay gã đút trong túi, ở bề mặt túi bên phải có hình thù kỳ lạ như thể có vật gì đó rất dài đã được nhét vào trong đó.

Giang Độ đi ngang qua gã, dừng lại một lúc rồi bước ra khỏi thang máy.

Nhưng vừa đến cổng vào khu chung cư, Giang Độ chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Dường như trong tay gã là một con dao, hơn nữa anh nghe thấy gã đàn ông luôn miệng lẩm bẩm "Tầng 17, tầng 17."

Họ sống ở tầng 17!

Anh không quan tâm liệu mối nguy hiểm đó có nhắm vào Vãn Chu không, nhưng anh tuyệt đối không thể để Vãn Chu ở nhà một mình vào lúc này.

Giang Độ lập tức cất bước chạy tới thang máy.

Vì khu nhà này được xây dựng hơi sớm nên mỗi tòa nhà chỉ có một thang máy. Hơn nữa, anh thấy số thang máy đã tăng tới 5 rồi.

Không còn kịp nữa, anh lập tức quay đầu chạy về phía cầu thang, điên cuồng chạy lên tầng 17 với sức lực bùng nổ mà anh thậm chí còn chưa từng thể hiện trong kỳ thi thể chất.

May thay, cuối cùng cũng đuổi kịp.

Giang Độ hãy còn sợ hãi ôm lấy Vãn Chu vẫn đang khóc.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-51)