Thủ đoạn
← Ch.36 | Ch.38 → |
Ôn Tử Di lại ở nhà thêm một tuần, cả người đều sắp suy sụp.
Bây giờ công ty hạn chế hoạt động của cô, Weibo cũng do đội ngũ quản lý, không có hoạt động nào, lịch trình không chắc chắn, bộ phim truyền hình mới cũng vô vọng.
Như vậy kết quả vô tình làm cô bắt đầu bị mờ nhạt tan biến.
Ôn Tử Di cảm thấy mình không thể ngồi yên như thế này được nữa, sáng sớm liền dậy mặc quần áo trang điểm tỉ mỉ chuẩn bị đi ra ngoài.
Ở nhà thế này không có một động tĩnh gì khẳng định không thể giải quyết được vấn đề, không đi ra ngoài giả bộ tiểu bạch ngoan ngoãn được, thì cô có thể trang điểm xinh đẹp khoe khoang sự giàu có của mình.
Bây giờ nhà họ Ôn tuy không phải đại phú đại quý, nhưng trong giới thượng lưu cũng là có thể nói chuyện mấy câu, quen biết không ít người.
Ôn Tử Di nghĩ đến như vậy, tâm trạng tự nhiên tốt lên rất nhiều, lúc xuống lầu, đám người hầu đều không ngừng khen ngợi vẻ mặt tươi tỉnh của cô, "Nhị tiểu thư, hôm nay cô thật đẹp."
Những người bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy, nhị tiểu thư của chúng ta vẫn luôn xinh đẹp như tiên nữ, là đại mĩ nữ xinh đẹp tự nhiên."
Ôn Tử Di trong lòng cao hứng, ngạo nghễ giơ tay gật đầu, "Thôi, mấy người bớt nịnh, tháng này tôi sẽ tăng tiền lương cho các người."
Cô ta hiếm khi hào phóng, những người hầu cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại, "Cám ơn, cám ơn nhị tiểu thư."
Ôn Tử Di vênh váo đi xuống lầu, nhưng một đám người hầu đều nhìn mặt mũi, không ai dám tiến lên phàn nàn, bởi vì tháng này Ôn gia còn chưa trả lương.
....
Ôn Tử Di hôm nay thay một bộ váy màu đỏ tươi, cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, dáng người cô tự nhiên cũng không tồi.
Hơn nữa, cô ngày thường đều là mặc một chiếc váy trắng, dài và thẳng, chiếc váy kiểu cũ gây cảm giác mệt mỏi cho thị giác, hôm nay tân trang thay đổi phong cách, còn trang điểm làm ánh mắt người khác sáng ngời.
Dù sao Ôn Tử Di rất thích tạo hình mới của mình.
Cô nhìn vào gương rất lâu, hôm nay cô cố ý xoắn lại mái tóc của mình, trông rất khác so với trước đây.
Đang lúc cô trầm mê không thể kiềm chế với nhan sắc xinh đẹp của bản thân, Ôn Hải đã gọi điện đến.
Ôn Tử Di mở loa ngoài, thần sắc lười biếng.
Ôn Hải trước kia đối với cô có biết bao nhiêu là dung túng nuông chiều, nhưng sau khi so sánh, mới biết được thái độ hiện tại của Ôn Hải đối với cô, thật sự không bằng được trước kia.
"Bố, có chuyện gì vậy?"
Ôn Tử Di giơ tay lên nhìn móng tay hơi dài của mình, bộ móng tay cô làm lúc trước có chút dài ra, đặc biệt khó coi.
"Tử Di, buổi tối ra ngoài một chuyến, bố sẽ dẫn con đi gặp một người bạn." Ôn Hải thần thần bí bí nói.
Ôn Tử Di cười lạnh, trong lòng vạn phần cự tuyệt, "Bố, con không khỏe, con không muốn đi!"
Thường ngày cô ta quen đóng kịch, đã đến lúc từ chối thẳng thừng mà không cần suy xét rồi.
Đặc biệt là với Ôn Hải, Ôn Tử Di làm sao lại có thể dễ dàng thỏa hiệp.
"Sao vậy, không khỏe? Bảo con tới thì con phải tới, sao nhiều lý do thế!"
Giọng điệu của Ôn Hải ở đầu dây bên kia tăng cao đột ngột khiến Ôn Tử Di giật mình, cúp điện thoại.
Mặc kệ ông, thật là!
Ôn Tử Di tức giận đến muốn chết, cảm thấy cô làm chuyện gì đều không được như ý, hiện tại ngay cả ở nhà đều không được yên lòng.
Cô ta quăng di động, định ra ngoài đi dạo, nhưng đột nhiên có một đám đông ở cửa, tất cả đều mặc đồ đen.
"Tiên sinh, các người không thể vào!"
"Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát nếu các ngài vẫn tự ý đi vào nhà dân!"
Biệt thự Ôn gia gần đây đã sa thải rất nhiều nhân viên, có chút không ngăn cản được, cao giọng hô to tựa hồ như là sự ngoan cố cuối cùng còn sót lại.
Tuy nhiên, đám người lạ vẫn xông vào.
Ôn Tử Di sắc mặt lạnh lùng, ngẩng cao cổ, vẻ mặt đầy cảnh cáo, "Các anh là ai? Ai cho các anh vào đây?"
Cô nháy mắt với người hầu bên cạnh, người hầu cũng liền hiểu ý đứng chắn phía trước cô.
"Các anh có biết đây là nơi nào không? Đây không phải là nơi mấy anh có thể vào!"Ôn Tử Di lạnh lùng nói, tư thế vẫn kiêu ngạo.
Người đàn ông mặc đồ đen cầm đầu phản bác, giơ tài liệu trong tay lên, vô cảm nói.
"Căn biệt thự này là bất động sản đứng tên ông Ôn Hải. Do Công ty TNHH Vật liệu xây dựng Ôn Hải bị phá sản, toàn bộ tài sản do ông Ôn Hải đứng tên đều sẽ bị thu hồi, nhưng người không liên quan lập tức rời đi!"
Trời tối sầm, mưa nhẹ, độ ẩm vừa mới bắt đầu, nóng bức ban ngày còn chưa tiêu tán, không khí còn có chút ngột ngạt.
Hôm nay là cuối tuần, ngay cả hội quán cao cấp cũng không ngoại lệ, người ra vào tấp nập, náo nhiệt hơn thường ngày.
Ôn Tử Di vẫn mặc trên người bộ váy đỏ cô thay sáng nay, tóc búi lên, bởi vì sắc mặt không được tốt lắm nên cô cố ý trang điểm đậm, trông có chút màu mè.
Cô vẫn luôn đứng ở góc thang máy, nhìn thẳng vào chiếc ghế lớn bên cạnh cánh cửa lớn, vì sợ bỏ sót thứ gì đó.
Nhân viên phục vụ ngẫu nhiên nhìn qua, cô hung tợn trừng mắt, trong lòng vẫn có vài phần không cam lòng, cho tới bây giờ cô đều có chút khó có thể chấp nhận chuyện Ôn thị phá sản.
Rõ ràng hôm qua cô vẫn là tiểu công chúa của tập đoàn Ôn thị, hiện tại lại là có nhà mà không thể về, cuộc sống cũng không bằng ăn mày, không muốn khuất phục cũng không bằng lòng.
Mà cô từ trước đến nay đều khinh thường sự sắp đặt của Ôn Hải, hôm nay lại bị ép bức phải thân mật với người đàn ông đã kết hôn mà ông ta dẫn tới.
Mặc dù người đàn ông này quyền cao chức trọng, nhưng Ôn Hải nói, hắn đã kết hôn, hơn nữa còn là người đàn ông hơn 30 tuổi, ghép với mình không khỏi có chút quá khó coi.
Tuy nhiên, cô đã xem những tấm ảnh mà Ôn Hải đưa, dung mạo của người đàn ông này không tệ, nhưng cô không biết đó có phải là do phẫu thuật thẩm mỹ không.
Ôn Tử Di đang suy nghĩ lung tung, cánh cửa bằng gỗ đàn hương nặng nề bị đẩy ra, hai người chậm rãi đi vào.
Cô tinh mắt nhận ra kia đúng là người đàn ông trên bức ảnh, cô nhanh chóng xịt nước hoa, chạy đến thang máy đang chuẩn bị đóng lại, bước vào.
"Cố tổng, anh..."Lời nói của Ôn Tử Di đột ngột kết thúc khi cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, tai cô đỏ bừng không tự chủ được.
Cố Thời Sâm, người đàn ông vàng hơn 30 tuổi bị đồn là đã kết hôn, người thật còn đẹp hơn trong ảnh.
Cô ngay lập tức thắp lên hy vọng, có lẽ, làm tình nhân của anh cô cùng tình nguyện..
Cố Thời Sâm và Hàn Lương trong thang máy đều giật mình vì Ôn Tử Di đột nhiên xông vào, nhưng Cố Thời Sâm khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Nhưng Hàn Lương không thể cứ ngồi yên làm ngơ, lao đến giữa hai người, ngăn cách nhau một khoảng, "Vị tiểu thư này, xin cô hãy tự trọng."
Ôn Tử Di đã bị Cố Thời Sâm làm cho mê hoặc đến hồn bay phách tán, cũng không hề tức giận, vén tóc mái bên tai, "Cố tổng, chào ngài, tôi tên là Ôn Tử Di".
Khóe môi cô vẽ ra một nụ cười tự tin và hào phóng, nhưng cô không biết rằng trên người cô trang điểm đậm, khuôn mặt và cách ăn mặc không hợp với khí chất của cô, trong mắt đàn ông, chỉ là bộ dạng õng ẹo.
Hàn Lương thầm thở dài một câu: Người xấu xí mà cứ thể hiện!
Không gian thang máy chật chội, tốc độ đi xuống rất nhanh, trong khoảng thời gian thang máy chuyên dụng không có ai lên, nhưng mùi nước hoa nồng nặc trong môi trường đóng kín dần xâm chiếm giác quan của mọi người trong thang máy.
Cố Thời Sâm lấy ra chiếc khăn tay màu trắng che đi đôi môi mỏng có chút khó chịu của mình, còn Hàn Lương thì đành cắn răng chịu đựng.
Ôn Tử Di không muốn lãng phí cơ hội tốt như vậy, có chút bất chấp khi cửa thang máy mở ra cô hướng tới người đàn ông bên cạnh ngã vào lòng ngực.
"A!" Mông cô ta đập mạnh xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau.
Ôn Tử Di không thể tin được hai người không có phong thái lịch thiệp chút nào, không chỉ có Cố Thời Sâm mà ngay cả trợ lý nhỏ bên cạnh cũng tránh né làm cô không kịp trở tay.
Đại sảnh câu lạc bộ người ngày càng đông, mọi người ra vào đều coi cô như trò cười, Ôn Tử Di khập khiễng đuổi theo anh, nhưng Cố Thời Sâm và Hàn Lương đã sớm không còn nhìn thấy bóng dáng.
Cô tức giận dậm chân, nhưng cơn nóng ở bụng dưới khiến trong lòng cô có chút giật mình.
Cô như thế nào đã quên mất, bình nước hoa Ôn Hải đưa cho cô là hạ liêu, hiện tại kế hoạch của cô thất bại, thuốc dược này nhưng phải làm sao bây giờ!
Ôn Tử Di vội vàng gọi điện thoại.
Trên đường Hàn Lương lái xe, hắn cũng sửng sốt trước hành động của Ôn Tử Di, anh lén lút liếc nhìn Cố Thời Sâm ngồi ở ghế sau đang nhắm mắt lại.
"Ông chủ, Ôn Hải vừa gọi điện thoại cho quầy lễ tân của công ty nói muốn gặp anh."
Hắn không dám nói thêm, thật ra Ôn Hải còn nói rất nhiều, muốn kiện Khải Thời, lúc trước nói sẽ chia lợi nhuận chỉ là một lời hứa suông, trên thực tế căn bản là ông ta không có cơ sở nào để tố cáo.
"Lái xe nhanh hơn!"
Cố Thời Sâm ở ghế sau né tránh trả lời, trong kính chiếu hậu, Hàn Lương nhìn anh đang mở mắt, hình như có chuyện không hay.
Theo lý thuyết, ban đêm gió thổi nhiều, càng lạnh lẽo, nhưng Hàn Lương lại cảm thấy gió thổi lên mặt rất dễ chịu.
Cố Thời Sâm ở ghế sau im lặng hồi lâu, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại, "Lâm Trí, lập tức đến Thịnh Đình Loan một chuyến!"
Không đợi điện thoại đầu bên kia hỏi rõ tình huống, anh đã dứt khoát cúp máy.
Ngữ khí anh lãnh đạm, nhưng giọng điệu lại có chút lo lắng, Hàn Lương không biết tại sao, nhưng khi xuống Thịnh Đình Loan, hắn mới biết là có chuyện không ổn.
Hàn Lương chưa từng quan hệ yêu đương, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, hắn cũng lập tức hiểu tình huống này rõ ràng chính là đang nghĩ đến phụ nữ.
Nhìn thấy ông chủ của mình vội vã lên lầu, Hàn Lương chỉ có thể cố chịu đựng hết sức, vội vã hướng tới Lâm Trí cầu cứu.
"Bác sĩ Lâm, ông chủ và tôi hình như đã bị trúng thuốc, phải làm sao đây?"
Lâm Trí gấp gáp đỏ bừng mặt thở không nổi, nghe vậy liền tức giận, "Cái gì? Chỉ có vậy thôi? Cố Thời Sâm trúng thuốc thì tìm phu nhân của anh ta, tìm tôi làm gì!"
Hàn Lương tức giận đến trợn trắng mắt, nếu không phải thân thể không thoải mái, căn bản là không muốn nói chuyện với hắn.
Ông chủ có thể lập tức tìm tới phu nhân, nhưng anh là một kẻ độc thân, đi tìm ma sao!
Lâm Trí bị ánh mắt phẫn uất của Hàn Lương trừng tới chột dạ, "Úi, tôi quên mất trợ lý Hàn Lương vẫn còn độc thân nhỉ!"
Lâm Trí gian trá cười, "Không có phụ nữ cũng không sao, đi tắm nước lạnh là được!"
Máy điều hòa trong phòng ngủ đang chạy ở nhiệt độ cao, Ôn Tử Hề mặc trên người bộ váy ngủ màu xanh non bằng tơ tằm, cũng không cảm thấy lạnh.
Hôm nay nộp luận văn cô được giáo sư khen, tâm trạng tốt hiếm có, khi soi gương cô vẫn đang ngâm nga mấy câu hát.
Ánh sáng trong gương không đủ, nhưng không làm Ôn Tử Hề chậm rãi tự mình thưởng thức.
Nhìn cô gái trong gương, mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây dịu dàng, bắp chân trần trắng nõn như ngọc sứ, có chút tia huỳnh quang.
Mái tóc dài buông thả, cùng với xương quai xanh thanh tú, nhưng không tạo cảm giác quá mảnh khảnh, ngược lại nhìn đến bên hông càng thêm thon gọn một tay cũng có thể ôm trọn hết.
Ôn Tử Hề soi gương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nhìn một hồi liền nở nụ cười hài lòng.
Vừa dưỡng da xong, lại đột nhiên cảm thấy mình như con gái tuổi 18.
Nghe nói màu xanh lá cây tương đối sáng, nhưng trước đây cô không tin, chiếc váy này vẫn là do Cố Kiều Kiều ép cô mặc, nhưng không ngờ hiệu quả lại khá tốt.
"Cạch!" một tiếng, cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Ôn Tử Hề giật mình.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Cố Thời Sâm đã về.
Trên thực tế, động tác của người đàn ông không quá lớn, có thể hơi đột ngột khiến cô có chút sợ hãi.
"Mọi chuyện đã xử lý xong rồi?" Ôn Tử Hề nhướng mày hỏi anh, giữa mày còn có chút cười nhạt chưa thu lại.
Cố Thời Sâm đóng cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng lên tiếng, "Ừ."
Ôn Tử Hề nhíu mày, cảm thấy hôm nay Cố Thời Sâm có gì đó không ổn.
Cô định hỏi vài câu quan tâm, nhưng cô chưa kịp nói thì người đàn ông còn không thèm nhìn cô, tự mình đi vào phòng tắm.
"Ầm" một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng sầm.
Ôn Tử Hề giật mình, sau đó cả người ngây ngẩn ra.
← Ch. 36 | Ch. 38 → |