← Ch.1930 | Ch.1932 → |
Chương 2177:
Bạch Vương hoảng sợ, vội vàng thưa: “Tôi nói, †ôi xin nói ngay!"
“Cậu Thanh, tên cậu là Dương Thanh, sáu năm trước cậu mới chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp…"
Tuy cảm thấy may mắn vì Dương Thanh đã mất trí nhớ nhưng Bạch Vương cũng không dám giấu giếm điều gì, thành thật thuật lại toàn bộ sự việc liên quan đến Dương Thanh từ sau khi tốt nghiệp đại học.
Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên biết Dương Thanh đã kết hôn và có một đứa con gái thì đều lộ vẻ thất vọng lắm.
Nhất là Lục Tỉnh Tuyết, nước mắt đã chảy ướt mặt.
Cô ta đã sớm nhận ra, mình có tình cảm với người thanh niên mới gặp chưa lâu này, chẳng ngờ Dương Thanh đã kết hôn.
Còn Lục Nguyên Thông, sau khi biết thân phận của Dương Thanh, lão đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Nghĩ tới vừa rồi mình còn gào thét mảng chửi Dương Thanh, thậm chí còn dọa nạt anh, lão sợ trắng mặt.
“Bịch!"
Lục Nguyên Thông quỳ phịch xuống, thấp thỏm nói: “Cậu Thanh, tôi không biết cậu lại là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, tôi không nên xăng bậy xúc phạm cậu, tôi biết lối rồi, xin cậu nể mặt Tỉnh Tuyết tha cho tôi lần này”.
Lục Xuyên cũng quỳ xuống: “Cậu Thanh, bố tôi cũng là bị ép đến đường cùng mới mạo phạm đến cậu, xin cậu cho nhà chúng tôi một con đường sống”.
Trương Quỳnh, người đứng đầu nhà họ Trương cùng đi vào đây với bọn họ lúc này cũng đã khiếp sợ tột cùng.
Một người thanh niên có thể khiến cho ba vị Vương của ba Vương tộc quỳ xuống cầu xin như vậy, người này phải có thân phận lớn cỡ nào?
Dương Thanh lúc này hoàn toàn không có tâm trạng nghe bọn họ lải nhải, anh chỉ muốn biết tất cả mọi thứ về mình.
Anh chỉ vào ba người bọn Bạch Vương, nói: “Ngoài ba người họ, những người khác ra ngoài hết đi!"
“Vâng!"
Lục Nguyên Thông vội vàng thưa, sau đó dẫn người nhà mình rời khỏi biệt thự.
Trước khi đi, Lục Tinh Tuyết còn nhìn Dương Thanh thật chăm chú một lát mới cất bước ra ngoài.
Đợi sau khi những người đó đều đã ra khỏi phòng, trong biệt thự chỉ còn lại Dương Thanh và ba vị Vương.
Ba vị Vương đều lộ vẻ căng thẳng, không biết Dương Thanh giữ bọn họ lại để làm gì.
“Những điều các ông vừa nói vấn còn chưa đủ, đúng không?"
Dương Thanh nheo mắt nhìn về phía ba người, lạnh lẽo nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, giữa tôi và các ông hẳn có mối ân oán nào đó, chỉ cần các ông kể lại toàn bộ những việc liên quan đến tôi cho tôi biết, những ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏi"
Nghe vậy, ba vị Vương đều thoáng do dự.
Không phải bọn họ không tin lời Dương Thanh lúc này mà chỉ lo sợ về thái độ của Dương Thanh sau khi khôi phục kí ức.
Nếu bây giờ lừa dối một chút, bọn họ còn có thể rời khỏi đây, về Vương thành của mình, cũng có thể an tâm sống nốt quãng đời còn lại.
Nhưng nếu bây giờ kể lại hết cho Dương Thanh, Dương Thanh thật sự sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Như thể đã nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, một luồng uy lực võ thuật khủng bố đột nhiên tràn ra từ trên người Dương Thanh, nháy mắt đã bao trùm ba vị Vương.
“Nếu không chịu nói, tôi sẽ giết các ông ngay bây giờ!"
Dương Thanh đe dọa.
← Ch. 1930 | Ch. 1932 → |