U Nhiêm (Hơi H)
← Ch.017 | Ch.019 → |
Mười lăm người tự báo tên gia môn.
Cùng một đội với bọn họ còn có một đội ngũ tên Lưu Tinh giáo, năm tu sĩ mặc đạo bào tới cuối cùng đến từ Đan Thần cung.
"Nhìn tình hình hiện tại thì có lẽ lũ dơi sẽ không tan đi sớm đâu." Đệ tử Đan Thần cung mới lần đầu ra ngoài rèn luyện đã gặp phải loại tình huống này.
Người Lưu Tinh giáo mặt mày ủ rũ: "Một sư đệ của chúng tôi đã phải bỏ mạng."
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Mọi người đều nhìn về phía Du Nguyệt Minh, chờ hắn ra chủ ý.
Ai kêu hắn là thiếu chủ của Du thị Bắc Lộc.
Du Nguyệt Minh cau mày, tay phải cầm quạt xếp đang gõ vào lòng bàn tay, trầm ngâm một hồi, hắn cố chịu đựng thạch đài dơ bẩn, đi xem xét xung quanh một vòng. Hắn nhíu mày vừa tìm ra được đầu mối thì nghe được La Phương Nhi kia hỏi một nữ tu khác: "Sở tỷ tỷ, tỷ nhìn ra được điều gì sao?"
Sở Nhược Đình ngồi xổm xuống, giơ tay xoa lên thứ hỗn độn giống như hoa văn trên thạch đài, trong lòng khẽ giật mình.
Mọi người đều là người cùng trên một chiếc thuyền nên nàng cũng không cần che giấu, nhỏ giọng nói: "Trên thạch đài có khắc trận pháp."
Nữ tử phấn y cầm đầu tên là Tiểu Hạ nhịn không được trào phúng: "Ngươi là người nơi nào? Chủ tử nhà chúng ta còn chưa lên tiếng làm sao đến lượt ngươi ở đây nói nhăng nói cuội? Còn trận pháp gì, ta tập vẽ trận nhiều năm như vậy mà còn chẳng thấy nơi này có trận pháp gì!"
Sở Nhược Đình lạnh lùng liếc nàng một cái.
"Đúng là có trận pháp." Du Nguyệt Minh đột nhiên mở miệng.
Hắn là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, có thể nhìn ra trận pháp trên thạch đài cũng không có gì bất ngờ, nhưng Sở Nhược Đình chỉ là một nữ tu Trúc Cơ kỳ.
Tiểu Hạ bỗng nhiên bị chủ tử vả mặt, khóe miệng giật giật, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Du Nguyệt Minh trầm ngâm một lát, muốn nghe xem Sở Nhược Đình có phương pháp lí giải như thế nào, liền hỏi: "Ngươi còn nhìn ra điều gì nữa?"
Sở Nhược Đình thong dong đáp: "Thứ nhất là thủy, thứ hai là hỏa, ba là mộc, bốn là kim, năm là thổ...... Đây là ngũ hành Vây Thần trận."
Du Nguyệt Minh gật đầu.
Hắn phân tích nói: "Không tồi. Xem ra, lũ dơi này đuổi chúng ta đến tận đây là vì muốn dùng trận pháp vây khốn chúng ta. Nếu không nhanh chóng rời đi, chỉ sợ rằng chúng ta sẽ trở thành cá trong chậu."
Mọi người tức khắc lộ ra vẻ hoảng sợ, "Mau nhanh chóng phá trận để rời đi!"
Không phải đột nhiên mà Sở Nhược Đình lại có thể nắm rõ như lòng bàn tay về trận pháp, nàng đã tu luyện đến 《 mị thánh quyết 》 quyển thứ hai, bên trong vừa lúc liên quan đến phương pháp suy đoán về Ngũ Hành trận. Hôm nay vừa lúc gặp phải, có thể thực nghiệm một lần.
Nàng đối Du Nguyệt Minh nói: "Cho ta một chút thời gian, có lẽ sẽ phá giải được."
Thành thật mà nói, ngũ hành Vây Thần trận trông có vẻ đơn gian nhưng bên trong biến ảo cực kỳ phức tạp, Ngũ Hành trận trên thạch đài này lại càng phức tạp hơn, Du Nguyệt Minh cũng không dám bảo đảm mình chắc chắn sẽ phá giải được.
Từ tận đáy lòng, hắn đối với Sở Nhược Đình đúng là phải lau mắt mà nhìn, tay khẽ vuốt quạt xếp: "Ngươi cũng thử xem."
Tiểu Hạ thấy Du Nguyệt Minh bày ra vẻ mặt ôn hòa với một nữ tu mang khuôn mặt như Chung Vô Diệm(*) thì đáy lòng rất không vui, đang muốn chế nhạo Sở Nhược Đình nhưng lại bị Du Nguyệt Minh duỗi quạt xếp ngăn trở, lạnh lùng nói: "Không được quấy rầy Sở đạo hữu."
(*)Chung Vô Diệm là Vương hậu của Tề Nguyên Vương, quân chủ nước Tề thời Chiến Quốc (Trung Quốc). Bà nổi tiếng là người có tài trí vô song nhưng dung mạo xấu xí. Tên của bà có nghĩa là người họ Chung ở đất Vô Diệm, nhưng dân gian lại truyền tụng cái tên đồng âm là Chung Vô Diệm có nghĩa người đàn bà họ Chung xấu xí.
Sở Nhược Đình bắt đầu suy đoán tìm kiếm mắt trận, mọi người nôn nóng canh giữ trên thạch đài.
Hai canh giờ trôi qua, lũ dơi đó tựa hồ đã phá tan được một số trở ngại, vài ba con đã phi vào tới thạch đài. La Phương Nhi khẩn trương muốn xoay người chạy nhưng lại ngại Du Nguyệt Minh, ai cũng không dám lên tiếng thúc giục.
Lại qua thêm một canh giờ nữa, Sở Nhược Đình cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, vui mừng ra mặt: "Được rồi!"
Nàng đi tới hướng Tây Nam của thạch đài, giơ tay chỉ ra một vài điểm có pháp lực, thạch đài hình tròn đột nhiên nổi lên một trận gió lốc, một cơn lốc xoáy đen nhánh xuất hiện. Lốc xoáy quấn bay vài tu sĩ đứng gần nó nhất, họ bị đánh bay ngược ra ngoài rồi lập tức bị hút vào gió lốc! Sở Nhược Đình muốn chạy trốn, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, cả mười lăm người đều bị ngã vào một mảnh đen nhánh.
Sở Nhược Đình mở mắt ra, duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Nàng nhanh tay lấy ra một viên dạ minh châu từ túi trữ vật, tức khắc xung quanh sáng lên, xung quanh còn mười bốn người khác đang nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất.
Đây là một huyệt động rộng lớn bằng phẳng, trong huyệt động phảng phất có một cỗ mùi hương kỳ diệu. Vách tường hai bên đều là bạch cốt chồng chất trùng trùng điệp điệp, Sở Nhược Đình nhìn đến da đầu tê dại.
Nàng thử vận chuyển linh lực để rời khỏi nơi này, nhưng phát hiện linh lực bị phong bế.
Qua một nén nhang, Du Nguyệt Minh tỉnh lại đầu tiên.
Hắn đột nhiên đứng lên, theo bản năng thi triển Tịnh Trần Quyết thì nhận ra rằng không thể thi triển.
Sở Nhược Đình khẽ ho hai tiếng, "Huyệt động này có chút cổ quái, linh lực của chúng ta đều bị phong bế."
Biểu cảm Du Nguyệt Minh có chút khó coi.
Hắn cúi đầu, tìm kiếm trong túi trữ vật, lấy ra một tấm thảm bay cao giai được luyện chế từ lãnh ngọc băng trúc, trải bằng trên mặt đất, lúc này mới cẩn thận khoanh chân ngồi xuống.
Sở Nhược Đình thấy hành động của hắn, trong lòng như nhỏ máu: Phí phạm của trời! Kia chính là pháp bảo phi hành ngày có thể đi nghìn dặm đấy!
Du Nguyệt Minh soạt soạt mở quạt xếp, quạt quạt bụi bặm xung quanh, hỏi: "Sở đạo hữu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Sở Nhược Đình lắc đầu không biết, "Có lẽ là do mùi hương cổ quái này."
Sau nửa canh giờ, tất cả mọi người dần tỉnh lại, La Phương Nhi và nhóm người nhìn thấy đóng hài cốt xung quanh thì sợ tới mức thét chói tai.
"Xì xì."
"Xì xì."
Tiểu Hạ ôm lấy một khác nữ tử phấn y khác bên cạnh, khủng hoảng nhìn xung quanh: "Tiếng gì vậy?"
Giây tiếp theo, một con cự xà to lớn như cái thùng từ đỉnh huyệt động uốn mình trườn đến.
Toàn thân cự xà đỏ bừng, đôi mắt màu lục, thè cái lưỡi màu đỏ tươi như dấu hiệu của tử vong, nó đột nhiên nói tiếng người: "Rất tốt, đám người được đưa tới lần nay không tồi!"
Du Nguyệt Minh đánh giá tu vi con yêu thú này với tu vi của hắn cũng chênh lệch quá nhiều, cường trang trấn định, hỏi: "Ngươi là kẻ đã đưa chúng ta tới nơi này?"
Cự xà thè lưỡi, thanh âm có vẻ rất vui sướng: "Đúng vậy."
Nó cho rằng những người này không thể trốn được, dứt khoát nói thẳng ra: "Bí cảnh này chỉ có duy nhất một con U Nhiêm(*) là ta, ta muốn có kẻ nối dõi tông đường cho nên chỉ có thể bắt các ngươi giúp ta đẻ trứng."
(*)Nhiêm: Trăn, rắn.
Đệ tử Đan Thần cung thảng thốt: "Ngươi...... Ngươi muốn chúng ta giúp như thế nào?"
Đừng nói bạn họ sẽ phải làm tình với con cự xà này nhé!
Gần như tất cả nam nhân ở đây đều cùng nghĩ tới một nơi, có mấy người sắc mặt xanh mét đưa tay che hạ bộ.
U Nhiêm khè khè, ánh mắt dừng trên người các nữ tu ở đây, âm trầm nói: "Mùi hương này được ta tinh luyện từ một con hùng nhiêm đã chết, hiện giờ hẳn đã bị nam tu hít vào trong cơ thể. Nam tu chỉ cần tìm một nữ tu rồi bắn dương tinh bắn vào thân thể của nàng. Ba ngày sau, ai thuận lợi thụ tinh sinh hạ trứng xà, ta sẽ thả kẻ đó đi!"
Năm tên đệ tử của Lưu Tinh giáo cảm thấy nhiệm vụ này cũng không khó.
Trong đó, một tên đánh bạo hỏi: "Nữ nhân và nam nhân sau khi thành công thụ tinh thì có thể sống sót rời đi sao?"
U Nhiêm nghiêng đầu rắn, nghĩ nghĩ, nói: "Có thể cùng nhau rời đi."
Người Lưu Tinh giáo liếc nhau, đã có chủ ý.
Cứ làm hết lũ đàn bà ở đây thôi, chỉ cần có người thụ tinh thành công là được.
Đệ tử Đan Thần cung thờ phụng Đạo giáo, bọn họ nghệch mặt nhìn nhau, giãy giụa nói: "Nếu là không thể sinh hạ trứng xà thì có kết cục gì?"
Mắt lục của U Nhiêm lập loè, lộ ra răng nanh: "Vậy thì sẽ bị ta ăn luôn." Nói xong, nó trườn khỏi sơn động, trước khi rời đi còn bỏ lại một câu, "Tu sĩ nhân loại, tiếp đây mong các ngươi sẽ biểu hiện thật tốt."
U Nhiêm rời đi.
Nhưng tất cả mọi người biết, nó đang canh giữ trước cửa động, ai dám trốn sẽ bị nó biến thành đồ ăn.
Huyệt động bị lấp kín, mùi hương ngọt nị kia càng nồng đậm.
Mùi hương này không những có thể phong bế linh lực, mà còn có tác dụng thôi tình. Mọi người ăn sạch đan dược giải độc trên người, không có chỗ trốn, bị ép hít mùi hương nọ vào. Đám người Lưu Tinh giáo là kẻ đầu tiên không nén nhịn được nữa, lôi La Phương Nhi đang run bần bật đến một góc góc, bắt đầu hành sự.
La Phương Nhi lúc bắt đầu còn khóc thút thít, sau khi bị mùi hương thúc giục thì bắt đầu thấy sảng khoái, ư ưm a kêu rên. Bốn thị nữ bên người Du Nguyệt Minh đã sớm nổi tâm tư với Du Nguyệt Minh, bọn họ mượn cơ hội nay tháo bỏ đai lưng Du Nguyệt Minh. Nhưng Du Nguyệt Minh kiêu ngạo từ trong xương cốt, không thể chịu đựng được việc bị yêu thú bài bố, quát lớn vào đám thị nữ: "Tránh ra!"
Thị nữ cực kỳ ủy khuất, các nàng tu vi thấp nên rất nhanh đã không kiềm nén được, chạy đi tìm Lưu Tinh giáo và đệ tử Đan Thần cung nhào vào lòng họ.
Sở Nhược Đình diện mạo quá xấu, những nam tu đó chưa từng chú ý tới nàng. Trong đó, hai đệ tử của Đan Thần cung vẫn không chịu phá giới, cắn răng đả tọa niệm thanh tâm chú, nhưng dục vọng cứ ào ào tới, bọn họ cưỡng chế tính áp bách chúng lại, hai người một trước một sau sau nổ tan xác mà chết.
Có vết xe đổ, Lưu Tinh giáo người càng thêm tận sức đâm mạnh dưới thân nữ nhân, nữ nhân cũng hết sức phối hợp rên rỉ.
Trong sơn động. màn trình diễn dâm mĩ như đông cung sống, chỉ có Sở Nhược Đình và Du Nguyệt Minh có thể bảo trì thanh minh.
Du Nguyệt Minh là thiếu chủ thế gia, pháp bảo trên người vô cùng phong phú, mặc dù không có linh lực chống đỡ nhưng cũng có thể tạm thời không bị quấy nhiễu; còn Sở Nhược Đình tu luyện 《 mị thánh quyết 》, bản thân chính là liều thôi tình mạnh nhất, bởi vậy, bất cứ mùi hương hay thuốc lạ gì từ ngoại giới đều không thể ảnh hưởng tới nàng.
Du Nguyệt Minh và Sở Nhược Đình giao lưu ánh mắt, hai bên đều có chút xấu hổ.
Chần chờ trong chốc lát, Du Nguyệt Minh cuối cùng vẫn quyết định đi tới bên cạnh Sở Nhược Đình, dò hỏi: "Vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?"
Sở Nhược Đình sớm đã chuẩn bị lý do thoái thác, "Trong cơ thể ta có cổ trùng, có khả năng lấy độc trị độc, ngược lại đây xem như là gặp chuyện tốt."
Trong lúc hai người nói chuyện, âm thanh giao hợp bạch bạch bạch, tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng nữ tử rên rỉ không ngừng vang lên từ xung quanh. Da mặt Du Nguyệt Minh mỏng, chuyển tầm mắt sang nơi khác: "Tu vi U Nhiêm và tu vi của ta không phân cao thấp, nếu linh lực không bị khô kiệt, ta có thể thử một lần, có lẽ có thể thoát khỏi nơi này."
Sở Nhược Đình cũng đang nôn nóng.
Nàng nhớ rõ từng nhắc tới U Nhiêm này, bí cảnh nó sống cực kì cường đại, nhưng cũng có một nhược điểm trí mạng.
...... Nhưng cái nhược điểm ấy là gì?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Ch. 017 | Ch. 019 → |