Vay nóng Tima

Truyện:Chàng Rể Bác Sĩ - Chương 0689

Chàng Rể Bác Sĩ
Hiện có 2557 chương (chưa hoàn)
Chương 0689
0.00
(0 votes)


Chương (1-2557 )

Siêu sale Lazada


Chương 692:

“Làm ăn mà cứ như bán con gái thế nhỉ?” Nghe vợ mình nói thế, Lý Đại Dũng hừ lạnh: “Tôi thấy ấy à, Mạt Mạt với Diệp Phi là đẹp đôi nhất. Đi thôi Diệp Phi, chúng ta vào trong, đừng để ý tới mấy chuyện vớ vẩn của dì cháu"

Ông ấy dẫn Diệp Phi vào phòng: “Ngày nào cũng nghĩ cách đi đường ngang ngõ tắt."

Liễu Nguyệt Linh tức giận dậm chân, hận không thể tát cho chồng một bạt tai rồi lại càng hận không thể đuổi Diệp Phi ra ngoài liền ngay và lập tức.

Diệp Phi cũng không muốn ăn bữa cơm này lắm, rõ ràng là không vui tí nào nhưng Lý Đại Dũng thật lòng thật dạ đối xử với anh quá tốt nên anh không muốn để ông thất vọng.

“Mọi người, đây là đứa cháu ngoan nhà tôi tên Diệp Phi, nó đến thành phố Nam Lăng để… Làm việ Vào phòng Lý Đại Dũng giới thiệu với những vị khách bên trong về Diệp Phi: “Sau này mong mọi người hãy giúp đỡ nó nhiều hơn"

Ông không hề hay biết Diệp Phi đến Nam Lăng để làm gì nên thuận miệng nói là làm việc.

Bảy tám khách trong phòng cười gật đầu, Diệp Phi cũng lịch sự chào hỏi bọn họ, đó đều là khách làm ăn của Lý Đại Dũng.

“Cậu ta đến Nam Lăng làm việc thì chúng ta có gì để vui đâu, người khổ là ông chứ ai?” Liễu Nguyệt Linh cười lạnh: “Ơn tình này, quan hệ này, chỉ có mỗi mình chúng ta đứng ra gánh chứ ai?"

Lý Đại Dũng nghe thế lập tức nhíu mày: “Nói linh tinh cái gì thế, tôi với bố Diệp Phi có tình cảm sống chết với nhau, tôi không giúp thằng bé thì còn ai?"

“Hơn nữa, sớm muộn gì thằng bé Diệp Phi cũng thành công thôi, sau này có khi chúng ta phải nương nhờ thằng bé nữa là"

Diệp Phi cảm thấy ấm lòng lắm, Lý Đại Dũng vẫn tốt với anh như ngày nào.

“Xí, tôi chẳng thèm vào, một thằng nghèo rớt mồng tơi thì thành công quái gì… Liễu Nguyệt Linh vừa cầm điều khiển từ xa đi qua đi lại vừa cười khẩy, khinh miệt: “Lại còn tốt nghiệp ba cái trường gì đâu"

Trong mắt bà ta, người bố đi thuyền còn mẹ bán trà lạnh, bản thân anh cũng không tốt nghiệp từ Thanh Hoa, Bắc Đại thì có thành công ở đâu ra?

Lý Đại Dũng tức giận trách: “Câm miệng!"

Mấy người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp rực rỡ cười tủm tỉm, ánh mắt nhìn Diệp Phi cũng đầy khinh thường.

“Rầm!"

Đúng lúc đó, có một đôi nam nữ vênh váo kênh kiệu đi tới.

Nam cao một mét tám, cực kì điển trai bắt mắt, đeo chiếc kính gọng vàng đắt tiền nhưng ánh mắt lại chất chứa vẻ hống hách và lạnh lùng độc địa.

Nữ cao một mét bảy, vòng eo nhỏ như eo kiến, cực kì gợi cảm cùng với chiếc túi Hermes xanh da trời nhỏ nhắn.

Đó chính là Vương Tông Nguyên và Lý Mạt Mạt.

“Ồ Tông Nguyên, cuồi cùng cháu cũng tới rồi."

Mặt mày Liễu Nguyệt Linh hớn hở như bắt được vàng, cười tươi như một đóa hoa: “Mạt Mạt, con đến tập đoàn Như Ý phỏng vấn cơ mà? Thế nào rồi con?"

Lý Mạt Mạt cười nhạt: “Có anh Tông Nguyên hỗ trợ thì tất nhiên việc phỏng vấn không thành vấn đề gì rồi"

Vương Tông Nguyên cười nói theo: “Thứ hai có thể đi làm, phó phòng quan hệ công chúng, tiền lương khởi điểm là mười ngàn, cháu lên tiếng được hai mười ngàn"

“Ấy dà Tông Nguyên, cháu giỏi thật đó, cháu tốt với Mạt Mạt ghê"

Liễu Nguyệt Linh ra chào đón, vẻ mặt yêu thương lắm: “Mạt Mạt có thể quen được cháu đúng là phúc ba đời"

“Dì quá khen rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà"

Vương Tông Nguyên cười hiền: “Thật ra cháu có thể đưa Mạt Mạt tới sớm hơn một chút nhưng vừa mới mua chiếc Maybach nên làm thủ tục hơi chậm chút"

Thể hiện khéo.

Bảy tám khách nghe thế lập tức sáng mắt lên, vẻ mặt ca ngợi và có ý định lấy lòng.

Mấy cô gái xinh đẹp bên kia há miệng, có thể nói là cực kì hoảng hốt.

“Ồ, anh mới mua xe hả?"

“Maybach luôn hả?"

“Chắc chiếc đó phải mấy triệu ấy nhỉ?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2557 )