← Ch.0397 | Ch.0399 → |
Đường Nhược Tuyết đã quá quen thuộc với cảnh này, lần trước ở Caesars Palace, Diệp Phi đã đá tung cánh cửa như thế này.
Rốt cuộc tại sao anh lại tới được đây, tại sao anh lại biết được vị trí của mình.
Anh như thể cọng rơm cứu mạng mà cô có thể tóm lấy.
"Diệp Phi…"
Đường Nhược Tuyết không nghe được mà gọi một tiếng.
"Cút ra đây cho tao."
Triệu Đông Dương nhảy xuống từ trên giường, hai mắt ẩn hiện tia máu, nhất thời không nhìn rõ là thấy Diệp Phi.
Diệp Phi thậm chí không nhìn Triệu Đông Dương, mà nhìn Đường Nhược Tuyên đang run rẩy trên giường.
Người phụ nữ lạnh lùng năm xưa giờ nằm co quắp như một con cừu non, má sưng vù, trên trán có vết thương, máu me bê bết.
Cả cơ thể mất đi sức sống, như thể xác chết biết đi.
Ánh mắt anh đột ngột ngưng tụ, máu xông thẳng lên não.
Mặc dù Diệp Phi đã ly hôn với Đường Nhược Tuyết, nhưng anh vẫn không nỡ nhìn cô thê thảm như thế này.
"Rầm!"
Lúc này, ba người áo đen xông vào cửa, là vệ sĩ luôn đi theo Triệu Đông Dương.
Triệu Đông Dương lau vết máu trên mặt, rống lên: "Lôi hắn †a ra khỏi đây cho tôi"
Ba người lập tức lao tới chỗ Diệp Phi.
Diệp Phi đột nhiên ra tay.
Anh đá vào thắt lưng một vệ sĩ áo đen, sau đó tay phải đấm vào cằm một người khác, rồi tiếp tục quét qua một người khác nữa.
Cơ thể của ba tên vệ sĩ lập tức rơi xuống bay ra ngoài, va vào tường như một viên đạn đại bác, phun ra một búng máu rồi ngất đi.
Diệp Phi không quan tâm đến sống chết của bọn họ, ánh mắt chỉ nhìn chăm chằm Triệu Đông Dương.
"Hả, Diệp Phi?"
Lúc này, Triệu Đông Dương đã nhận ra Diệp Phi là người làm hỏng chuyện, trong lòng run lên.
Khi thấy ba vệ sĩ không thể vùng dậy để đánh lại, mặt hắn tái nhợt như tờ giấy: "Diệp Phi, nhà nhà họ Triệu có quyền có thế, anh không đắc tội được đâu, nếu anh dám làm tôi bị thương.."
"Không chỉ anh phải chết, mà còn Đường Nhược Tuyết và nhà họ Đường, còn có gia đình anh nữa cũng sẽ bị liên lụy."
"Nhà họ Triệu chỉ cần ném ra chút tiền là có thể giết chết mấy người!"
"Diệp Phi, chuyện xảy ra tối nay chỉ là hiểu lầm, tôi không có động vào Nhược Tuyết"
"Anh buông tôi ra, tôi sẽ không bao giờ chạm vào cô ta nữa, tôi sẽ còn cho anh một khoản tiền"
"Ba tỷ rưỡi, không, cộng thêm ba tỷ rưỡi tiền gốm Thanh Hoa, tổng cộng là bảy tỷ, anh thấy thế nào?"
"Nếu không đủ, tôi còn có thể đưa mấy thứ này cho anh"
Triệu Đông Dương nhặt chiếc ví trên mặt đất ném qua, sau đó đặt chiếc nhãn ngọc, đồng hồ Rolex và chìa khóa xe trước mặt Diệp Phi.
Triệu Đông Dương không biết Diệp Phi mạnh đến mức nào, nhưng khí thế thần thú toát ra từ Diệp Phi khiến Triệu Đông Dương rất bất an.
Hắn hy vọng có thể trả cái giá thấp nhất mà rời khỏi đây, sau đó hắn gọi người chà đạp Diệp Phi đến chết.
Nhưng Diệp Phi không nói gì.
"Diệp Phi, thả tôi ra"
Triệu Đông Dương nhìn ba người vệ sĩ đã ngất đi, quát: "Sau này chúng ta không liên quan đến nhau nữa"
Diệp Phi không hề đáp lại, vẻ mặt tràn đầy sự coi thường, bước chân không khỏi chậm rãi đi về phía Triệu Đông Dương.
Diệp Phi sẽ không bao giờ thương hại hay thông cảm cho những kẻ lưu manh bắt nạt đàn ông và phụ nữ như vậy.
← Ch. 0397 | Ch. 0399 → |