Phiên Ngoại 1: Đại Nhi Tử Thành Sư
← Ch.373 | Ch.375 → |
Tổng cộng có 18 ngoại truyện, nhưng mình chỉ làm ngoại truyện về gia đình 6 người của nam nữ chính thôi nhé.
Edit: Frenalis
Khi Vệ Lạc thuận lợi sinh hạ nhị nhi tử, chúng đại thần nước Tấn đều thở phào nhẹ nhõm, phu nhân lại sinh thêm một công tử. Cuối cùng, quân Hầu của họ cũng đã có hai nhi tử.
Nhị nhi tử sinh ra đã trắng trẻo mũm mĩm, không giống phụ mẫu chút nào, diện mạo hết sức bình thường.
Trước mặt chúng đại thần, Kính Lăng bế nhị nhi tử lên cao, cao giọng nói: "Tên con là Nhuận."
Đằng sau Kính Lăng, đại nhi tử đang dựa vào giường, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm lấy tay mẹ, đôi mắt mặc ngọc lạnh lùng nhìn phụ thân đang vui mừng.
Liếc nhìn phụ thân, rồi lại liếc nhìn đệ đệ trong tay phụ thân, cậu bé quay sang Vệ Lạc, bĩu môi: "Mẫu thân, đệ đệ không đẹp."
Vệ Lạc ngẩn ra.
Nàng quay sang nhìn đại nhi tử mỉm cười. Nhìn một lúc, nàng bỗng thấy một chút ghen tị trong mắt cậu bé. Nàng đưa tay vuốt v e khuôn mặt con, dịu dàng nói: "Si nhi, con và đệ đệ, phụ thân đều yêu thương." Nàng biết, nhi tử bé bỏng của nàng đang ghen tị.
Kính Lăng đang bế nhị nhi tử đi tới, nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con, hắn không khỏi khựng lại.
Hắn quay đầu nhìn đại nhi tử đang đứng bên cạnh Vệ Lạc, vẻ mặt lạnh lùng giống hệt mình. Nhìn một lúc, lòng hắn chợt mềm lại.
Hắn trao nhị nhi tử cho thị tỳ bên cạnh, bước đến bên đại nhi tử, ôm cậu bé vào lòng.
Ôm chặt con, Kính Lăng nhìn sâu vào mắt cậu bé, nói: "Tên con là Thành Sư, có nghĩa là niềm vui chiến thắng."
Như mọi khi, hắn nói chuyện luôn đơn giản và trực tiếp.
Hài nhi hai tuổi dường như đã hài lòng, cậu bé mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên. Vệ Lạc để ý thấy, khi Kính Lăng buông cậu bé ra, cậu bé liền chạy đến chỗ đệ đệ chơi đùa. Đôi mắt mặc ngọc trên khuôn mặt nhỏ sáng long lanh.
*****
Vài tháng sau khi Nhuận chào đời, cũng là ngày nước Tấn hội minh chư hầu ở Cửu Nguyên.
Kính Lăng đã sớm lên đường đến Cửu Nguyên, chỉ có vài trọng thần ở lại Tân Điền, tất nhiên, Vệ Lạc cũng ở lại.
Vệ Lạc đã hồi phục sức khỏe, cùng hai nhi tử ngồi trên chiếc xe ngựa không có dấu hiệu, thong thả dạo chơi trên phố Tân Điền.
Đại nhi tử dựa vào Vệ Lạc đang cúi đầu nghịch một chiếc xe ngựa gỗ, món quà của thợ mộc Mặc giả tặng cậu bé.
Nhuận mới vài tháng tuổi, đang m út ngón tay, cười toe toét nhìn mẹ ê a không biết nói gì.
Đi được một lúc, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Tiếp đó, thanh âm của Ổn công vọng vào từ bên ngoài, "Phu nhân, có một nữ nhân chặn đường."
Từ khi đại nhi tử ra đời, Ổn công luôn ở bên cạnh Vệ Lạc không rời nửa bước. Hiện tại, ông đang làm người đánh xe cho Vệ Lạc.
Vệ Lạc từ từ vén rèm xe lên.
Qua lớp vải mỏng của mũ sa, nàng nhìn thiếu nữ xinh đẹp cách năm bước chân, hỏi: "Ngươi muốn chỉ giáo ta điều gì?"
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Vệ Lạc, ngẩng đầu, thanh âm trong trẻo hỏi: "Người, có phải là Tấn phu nhân không?"
Vệ Lạc khẽ nhíu mày, gật đầu: "Phải."
"Tốt."
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nghiêm túc nói: "Nghe nói Tấn phu nhân dung mạo tuyệt sắc, độc chiếm Tấn Hầu. Thiếp, Ngô Oa đây, xin được so tài nhan sắc với phu nhân."
Xin được so tài nhan sắc.
Thiếu nữ với khuôn mặt chỉ mới thanh tú này, lại dám nói muốn so tài nhan sắc với Vệ Lạc.
Vệ Lạc không nhịn được bật cười, nàng hỏi: "Nếu ngươi thắng ta thì sao?"
Thiếu nữ nghe vậy, khuôn mặt nhỏ sáng bừng lên, thanh âm trong trẻo vui sướng: "Nếu thiếp thắng, thiếp sẽ đến phố Đông cầu hôn Từ lang." Dừng một chút, thanh âm nàng nhanh hơn, đầy vẻ bất mãn oán trách Vệ Lạc: "Từ lang từng nói, người vợ chàng cưới phải có dung mạo sánh ngang Vệ Lạc, chàng mới bằng lòng chỉ lấy một vợ. Thiếp si mê Từ lang đã lâu, nếu không lấy được chàng, thiếp sẽ không cam lòng."
Vệ Lạc nghe đến đó, khóe môi khẽ nhếch lên. Nàng nhìn thiếu nữ, chậm rãi tháo mũ sa trên đầu xuống.
Ngay khoảnh khắc nàng bỏ mũ sa ra, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt. Nàng ấy nhìn chằm chằm Vệ Lạc, một lúc lâu không rời mắt.
Một lúc lâu sau, thiếu nữ mới lẩm bẩm: "Thiếp không bằng phu nhân."
Vệ Lạc nhìn nàng dịu dàng cười, thản nhiên nói: "Phải, Từ lang phố Đông, cũng không bằng Tấn Hầu."
Thiếu nữ ngẩn ra.
Trong lúc nàng ấy còn đang ngơ ngác, xe ngựa bắt đầu chuyển bánh.
Cho đến khi xe ngựa của Vệ Lạc đi xa, thiếu nữ vẫn còn nhớ lại câu nói đó của Vệ Lạc.
*****
Lần hội minh này diễn ra rất thuận lợi. Đúng như lời bói toán trước đó: Đại cát! Tấn trở thành bá chủ Trung Nguyên.
Toàn bộ nước Tấn, sau hội minh Cửu Nguyên đều chìm đắm trong niềm vui chiến thắng. Đặc biệt là chúng đại thần, nước Tấn trở thành bá chủ dưới thời họ chấp chính, họ sẽ vì thế mà trở thành những nhân vật lưu danh sử sách. Bởi vậy, niềm vui của họ thật không thể tả xiết.
Đôi khi Vệ Lạc không thể hiểu nổi, người thời này sao lại ham danh đến vậy?
Có lẽ, vì họ tôn thờ quỷ thần, tôn thờ người đã khuất, tin rằng thần linh bất diệt, linh hồn có đức hạnh tốt sẽ lên trời, sẽ cùng chư thần sống mãi.
Có lẽ, vì thế gian này quá nhiều biến đổi, ngay cả vương tôn công tử cũng khó tránh khỏi cảnh nước mất nhà tan. Trong hoàn cảnh bấp bênh như vậy, có được lợi ích thì có ích gì? Dù sao cũng không giữ được, chi bằngcầu danh tiếng để đời, mong được bất tử sau khi chết.
Sau khi trở thành bá chủ, Kính Lăng liền dẫn theo đội quân chư hầu hùng mạnh, đi tấn công nước Trịnh chưa từng tham gia hội minh.
Khi Kính Lăng chinh phục nước Trịnh, buộc nước Trịnh và năm sáu tiểu quốc phụ thuộc phải cúi đầu trước bá chủ Tấn, thắng lợi trở về đã là cuối năm.
Nhị nhi tử đã bắt đầu bi bô tập nói. Đại nhi tử gần ba tuổi, rõ ràng hoạt bát hơn trước.
*****
Một buổi chiều tà, khi mặt trời lặn về Tây, cảnh sắc tuyệt đẹp. Trong sân, Kính Lăng ngồi trên ghế ôm Vệ Lạc vào lòng, thì thầm trò chuyện.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vội vã vang lên.
Đại nhi tử lảo đảo chạy về phía hai người. Đằng sau cậu bé, Ổn công đang khoanh tay, mỉm cười nhìn từ xa.
Kính Lăng ngẩng đầu nhìn nhi tử, khẽ quát: "Sao lại đi đứng hốt hoảng như vậy?"
Đi đứng vội vàng hấp tấp là hành vi không phù hợp với phong thái quý tộc.
Nghe phụ thân quở trách, đại nhi tử lập tức dừng lại. Cậu bé đứng thẳng người, ưỡn ngực, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉnh trang lại quần áo rồi mới thong thả bước về phía hai người.
Cậu bé bước đến trước mặt Vệ Lạc.
Trước ánh mắt nghiêm nghị của Kính Lăng, đại nhi tử thản nhiên dựa vào lòng Vệ Lạc. Sau đó, cậu bé ngẩng đầu lên, thanh âm non nớt nói với phụ thân: "Con nhớ mẫu thân ôm, xin phụ Hầu nhường lại."
Tiểu tử này lại dám nói rằng nó muốn mẫu thân ôm, xin phụ thân nhường chỗ cho nó dựa vào...
Mặt Kính Lăng lập tức biến sắc.
Vệ Lạc cúi đầu, cắn môi để kìm tiếng cười.
Một hồi im lặng, Kính Lăng khẽ hừ một tiếng, vẫn ngồi im đó trừng mắt nhìn nhi tử.
Vệ Lạc biết lúc này Kính Lăng đang rất khó xử. Nhi tử đã nói vậy, hắn không thể không cho, nhưng đường đường là một quân Hầu lại bị con trai ép buộc nhường vợ, chẳng phải rất mất mặt sao?
Vì vậy, hai phụ tử cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu...
← Ch. 373 | Ch. 375 → |