Vệ Lạc nguyên là Việt Tứ công chúa?
← Ch.316 | Ch.318 → |
Lão giả khịt mũi khinh bỉ, thấy Vệ Lạc im lặng, lại hét lên giận dữ: "Ngươi tự xưng uyên bác, chẳng lẽ không biết từ xưa đến nay, vì thê thiếp con cái tranh chấp mà bại quốc phá gia chỉ là số ít? Sao ngươi có thể lấy một vài trường hợp mà phủ nhận lệ thường ngàn năm? Sao ngươi có thể lấy một vài trường hợp mà bác bỏ đạo lý nhiều con nhiều cháu của quân Hầu?"
Nói xong, ông ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo ngồi phịch xuống sập.
Mọi người nhìn về phía Vệ Lạc chờ nàng trả lời. Vệ Lạc chỉ im lặng.
Dù có tài ăn nói đến đâu, lúc này nàng cũng thấy khó xử.
Một hiền sĩ trung niên nước Tấn khác đứng lên, chắp tay nói với Vệ Lạc: "Phu nhân tài trí hơn người, hơn xa phụ nhân thế gian. Phu nhân cần gì phải tranh chấp với đám thiếp thất hèn mọn? Phu nhân là phu nhân, thiếp thất là thiếp thất. So với phu nhân, chúng thiếp chỉ như mây với bùn, đom đóm với trăng sáng. Con của phu nhân tất nhiên tôn quý phi phàm, con của thiếp thất chỉ để nối dõi cho quân hầu. Vốn đã yên ổn, hà tất cưỡng cầu?"
Lời này nghe thật êm tai.
Ông ta vừa dứt lời, chúng hiền sĩ trong phủ Kính Lăng đều gật gù tán thưởng.
Không chỉ họ, ngay cả chúng quyền quý nước khác cũng gật đầu lia lịa.
Vệ Lạc cười chua xót. Không chỉ mình nàng, trong số những người ngồi đây còn có một người cũng đang cười khổ.
Bởi vì cả hai đều biết, dù hiện tại là phu nhân, không ai đảm bảo Vệ Lạc sẽ mãi là phu nhân của Tấn Hầu. Thời này, hôm nay là phu nhân, ngày mai là thiếp thất, ngày sau thành nắm xương tàn là chuyện thường tình. Xét cho cùng, phía sau Vệ Lạc không có một quốc gia hùng mạnh nào chống lưng!
Chỉ cần quân Hầu hết sủng ái, dù nàng có võ dũng hơn người, trí tuệ hơn người, vẫn có nhiều cách dễ dàng biến nàng thành một đống xương trắng.
Còn về sự tôn quý, các công chúa nước lớn gả sang đều là bình thê, địa vị ngang hàng với Vệ Lạc.
Vậy nên, lời của vị hiền sĩ nước Tấn kia chỉ là những lời nịnh hót sáo rỗng, là thứ mà nam nhân dùng để an ủi những phụ nhân ngu ngốc không cam lòng, không đáng để bận tâm.
Dưới ánh mắt của mọi người, dưới sự chờ mong tha thiết của vị hiền sĩ nước Tấn, Vệ Lạc miễn cưỡng cười cười, tròng mắt đảo qua đảo lại, sốt ruột tìm cách đối phó.
Lúc này, vị hiền sĩ nước Tấn lại lên tiếng, chắp tay nói với Vệ Lạc: "Nhiều con nhiều cháu mới là con đường cường thịnh, một mình phu nhân có thể sinh được bao nhiêu người? Nếu phu nhân có nhiều thiếp thất giúp đỡ, con cái phu nhân có nhiều anh chị em giúp đỡ, chẳng phải sẽ không còn phiền não?"
Vệ Lạc cười lạnh.
Đúng lúc đó, tiếng thái giám bén nhọn cất lên: "Việt Hầu đến!"
"Tây Ngô Hầu đến!"
Tiếng thái giám lanh lảnh cắt ngang bầu không khí ngưng trệ, khiến mọi người đang nhìn chằm chằm Vệ Lạc quay đầu về phía cửa điện.
Vệ Lạc cũng vậy. Nàng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: May quá, may quá có người cắt ngang, để ta nghĩ xem, nghĩ xem cách phản bác lại thế nào.
Trong lúc Vệ Lạc đang suy nghĩ, cửa điện mở rộng, một nhóm kiếm khách và hiền sĩ vây quanh một nam nhân trung niên có vẻ mặt tuấn tú bước vào. Đây là Việt Hầu mà Vệ Lạc đã gặp.
Theo sau Việt Hầu là đoàn người của Tây Ngô Hầu, cũng được chúng kiếm khách và hiền sĩ vây quanh.
Việt Hầu mỉm cười, chậm rãi tiến về phía ghế của nước Việt. Phía sau ông ta là chúng quyền quý và hai vị tông sư đi cùng.
Việt Hầu vừa đi vừa đánh giá Kính Lăng, ánh mắt lướt qua Vệ Lạc.
Chỉ một cái liếc mắt!
Việt Hầu đột ngột dừng lại! Sắc mặt ông ta trước trắng bệch, rồi đỏ bừng. Bước chân khựng lại, ông ta quay đầu kinh ngạc, không dám tin nhìn chằm chằm Vệ Lạc không rời mắt!
Sự kinh ngạc, vẻ không dám tin, sắc mặt thay đổi thất thường của ông ta khiến mọi người trong đại điện đều giật mình.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Việt Hầu. Sau đó, theo ánh mắt của ông ta nhìn về phía Vệ Lạc đang ngồi cạnh Kính Lăng.
Ngay từ khi Việt Hầu nhìn sang, Vệ Lạc đã cảm nhận được điều khác thường trong ánh mắt ông ta. Hiện giờ khi đối diện với vẻ mặt biến sắc của Việt Hầu, làm sao nàng không biết có chuyện chẳng lành?
Tim Vệ Lạc đập dồn dập.
Tay chân nàng lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra. Giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ: Việt Hầu nhận ra ta! Việt Hầu nhận ra ta!
Ngay lập tức, nỗi sợ hãi lớn nhất ẩn sâu trong lòng nàng kể từ khi đến thế giới này trỗi dậy như đất bằng dậy sóng!
Nàng đã từng chủ quan, từ sau lần cùng Ân Duẫn đến thăm cung của Việt Hầu, thấy nơi ở cũ của nguyên chủ, nàng đã yên tâm hơn! Nàng nghĩ mình an toàn! Nàng nghĩ với địa vị của Tứ công chúa, hình ảnh và sự tồn tại của nàng đã bị người Việt quên lãng.
Nàng nghĩ mình an toàn!
Nhưng vào lúc này, trước mắt bao người, Việt Hầu lại kinh ngạc, khó tin, không thể kìm nén nhìn nàng đầy xúc động!
Môi anh đào của Vệ Lạc run rẩy, khóe mắt liếc thấy Kính Lăng mặt mày sa sầm.
Việt Hầu nhìn chằm chằm Vệ Lạc, ánh mắt thẳng tắp gần như vô hồn, rồi đột nhiên bước về phía Kính Lăng.
Việt Hầu càng đến gần, sắc mặt Vệ Lạc càng trắng bệch.
Trong đại điện, mọi người xì xào bàn tán: "Chuyện gì thế này?"
"Nhìn tình hình này, Việt Hầu có vẻ quen biết phu nhân của Tấn Hầu."
"Nghe nói phu nhân của Tấn Hầu là công chúa của một tiểu quốc đã diệt vong, chẳng lẽ lời này là giả?"
Giữa những lời bàn tán xôn xao, Việt Hầu đã đến trước mặt Kính Lăng.
Khi ông ta đứng yên, vẻ kinh ngạc trên mặt đã biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng và đắc ý.
Ông ta đắc ý bước đến trước mặt Kính Lăng, trước tiên nhìn Vệ Lạc với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó quay sang Kính Lăng, chắp tay nói: "Quân hầu đã quá đáng rồi!"
Vừa mở miệng đã là lời chỉ trích.
Kính Lăng bình tĩnh nhìn Việt Hầu, môi mím chặt. Thấy Việt Hầu nói xong lại nhìn mình đầy đắc ý chờ mình hỏi, Kính Lăng chỉ khẽ nhếch môi.
Kính Lăng không hỏi, chỉ nhìn chằm chằm Việt Hầu khiến ông ta bối rối.
Việt Hầu ngẩn người, rồi đỏ mặt.
Ông ta quay sang Vệ Lạc nhìn chằm chằm nàng, giọng nói mang theo vẻ đau thương: "Di Nhi, phụ hầu vẫn luôn nghĩ con đã chết khi xuất giá! Không ngờ con đã được phu quân đón về bên cạnh từ lâu. Chuyện lớn như vậy, sao con không báo cho phụ hầu biết?"
Thanh âm của Việt Hầu chất chứa bao đau thương cùng thở dài, nhưng tất cả đều rất giả tạo.
Lời nói của ông ta tuy không đầu không cuối, nhưng dù là Kính Lăng hay những người có mặt đều là những người thông minh. Họ chỉ cần suy nghĩ một chút là đã hiểu ra!
Phải chăng phụ nhân trước mắt này chính là Tứ công chúa nước Việt, người mà bốn năm trước dưới sự sắp đặt của Sở vương đã bị gả cho Kính Lăng, công tử thất sủng của nước Tấn?
Nhưng không đúng! Mấy năm nay Kính Lăng vẫn luôn tuyên bố trước bàn dân thiên hạ rằng vợ mình đã chết ở nước Việt! Thậm chí còn nhiều lần chất vấn Việt Hầu! Việt Hầu còn định gả đích công chúa của nước Việt cho Kính Lăng để xin lỗi, nhưng hắn đã từ chối vì cho rằng Việt Hầu và người Việt đang sỉ nhục mình.
Nếu phụ nhân này là Tứ công chúa, chẳng phải mấy năm nay công tử Kính Lăng vẫn luôn diễn trò trước mặt mọi người, bịa đặt lời nói dối?
Đường đường một đại trượng phu sao có thể dùng thủ đoạn đê hèn như vậy?
Trong chốc lát, mọi người lại kinh ngạc, ánh mắt nhìn Kính Lăng đầy vẻ chỉ trích cùng khinh thường!
Vệ Lạc tái mặt, nhìn Kính Lăng đang run rẩy trước mặt, thân hình cũng khẽ run lên.
Lúc này, sắc mặt Kính Lăng khi thì trắng bệch như tờ giấy, khi thì đỏ bừng! Người như hắn, dù kiếm có kề cổ cũng bất động như núi.
Nhưng giờ phút này, thân hình luôn trầm ổn uy vũ của hắn lại run rẩy như một đứa trẻ yếu ớt.
Hắn chậm rãi quay đầu. Dù có bao nhiêu người, dù đang ở trong tình huống quan trọng như thế nào, hắn vẫn không quan tâm mà quay đầu nhìn Vệ Lạc, chẳng thể nghĩ ngợi gì khác.
Trong ánh mắt hắn, chỉ toàn là sự không dám tin.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn méo xệch, cơ mặt giật liên hồi.
Hắn nhìn chằm chằm Vệ Lạc, môi mỏng mím thành một đường thẳng, không nói nên lời.
Làm sao hắn dám tin?
Người phụ nhân trước mặt này, xinh đẹp trí dũng hơn người, có thể đàm tiếu sinh tử giữa trăm vạn quân, có thể đứng cách núi cao lấy một loại ánh mắt xa xôi nhìn mình. Nàng đẹp đến nhường nào, khiến hắn khao khát yêu thương, si mê đến ngày đêm trằn trọc. Hắn yêu nàng khắc sâu vào linh hồn, vào xương, vào máu.
Dù nàng luôn giấu giếm thân phận, dù nàng luôn khéo léo dùng lời nói và sắc đẹp gian xảo đủ đường, hắn vẫn cố gắng bỏ qua nỗi bất an trong lòng, yêu nàng như một người chồng bình thường nhất.
Nhưng, hắn vừa nghe thấy gì? Thật nực cười, nữ nhân hắn yêu nhất, nữ nhân duy nhất hắn yêu lại là Tứ công chúa nước Việt mà chính tay hắn đã gi ết chết? Hắn rõ ràng đã thấy nàng chết trước mặt mình!
Sao có thể?
Kính Lăng nhìn chằm chằm Vệ Lạc.
Vệ Lạc biết, ánh mắt hắn là ánh mắt cầu xin, hắn đang cầu xin nàng phủ nhận, cầu xin nàng như thường lệ cười ha ha rồi nghiêm nghị chỉ trích Việt Hầu hồ đồ!
Phải rồi, một nam nhân kiêu ngạo như hắn làm sao chịu đựng được việc nữ nhân mình yêu nhất lừa dối? Làm sao chịu đựng được việc bị nữ nhân mình yêu thương coi như kẻ ngốc mà đùa bỡn, sỉ nhục? Làm sao chịu đựng được sự chỉ trích và khinh bỉ của thế nhân? Xét cho cùng, trước đây hắn đã thề trước mặt mọi người rằng vị hôn thê của mình - Tứ công chúa nước Việt, đã bị người Sở gi ết chết! Vậy mà, Tứ công chúa không những không chết, mà còn luôn ở bên cạnh hắn, được hắn yêu thương chiều chuộng!
Làm sao để thế nhân tin tưởng vào sự thành tín và uy nghiêm của hắn nữa?
Nơi đây có gần 30 nước chư hầu!
Đây là bữa tiệc chúc mừng hắn kế vị Tấn Hầu để uy danh lừng lẫy thiên hạ!
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đều biến mất khỏi tai Vệ Lạc.
Nàng chỉ thấy nam nhân của mình, nam nhân mà nàng yêu đến tận xương tủy, nam nhân uy nghiêm cao quý như bậc đế vương đang run rẩy, dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng, chờ nàng thề thốt phủ nhận!
← Ch. 316 | Ch. 318 → |