Ảnh hưởng
← Ch.168 | Ch.170 → |
Người dịch: Pey
Các thuyền khác chậm rãi quay trở về.
Đứng một bên nhìn Lư Oanh, chúng thế gia tử biểu tình so với ban đầu hoàn toàn bất đồng. Trải qua lần cá cược này, Lư Oanh hướng bọn họ phô triển tài năng và can đảm, ở trên người nọ, bọn họ có cảm giác như đứng ở trước mặt huynh trưởng bị chỉ trích. Một nhân vật như vậy, trở thành một trong số bọn họ, tuyệt đối không kéo thấp thân phận.
Cảnh Lục lang đứng ở bên cạnh Lư Oanh, thật sâu thưởng thức "hắn" cùng cảnh đêm xinh đẹp, cười nói: "A Văn đêm nay tiết lộ những kiến thức thú vị này là từ đâu mà học tới vậy?"
Lư Oanh cười trả lời: "Ta từng đi qua vài lần sông Trường Giang, thích cùng người chèo thuyền tán gẫu. Cũng dưỡng thành thói quen chú ý những chuyện này." Nàng ăn ngay nói thật, lúc ở Giang Châu, nàng chỉnh hợp bến tàu Giang Châu, đến Vũ Hán, vẫn luôn chú ý đến thuyền vận chuyên chở, còn có vài lần đi qua Trường Giang, không thiếu những kiến thức được lĩnh hội thực tế, cả những bản lĩnh kinh nghiệm lâu năm của các thuyền phu, nàng đã sớm học hỏi xong.
Theo thói quen cũ, khi xuất đầu lộ diện ở Lạc Dương nàng liền chú ý đến mực nước sông.
Đương nhiên, Lư Oanh cũng không nói ra hết, nàng mỉm cười nhìn Lư Cửu lang ở một bên chờ người, lại nói: "Vừa nói tới cá cược, liền nhớ đến những chuyện này, quả nhiên những người lính trên thuyền kia căn bản không có phát hiện."
Nàng sảng khoái làm Dương Sinh và Lư Cửu lang nhận thua, hơn nữa còn thắng rất đẹp, thay đổi thế gia tử khác lục tục đến nhận thua, nàng tính toán hiện tại cũng không tiện xé rách mặt mũi hai người Dương Lư kia. Bởi vì vậy, ở Lư Oanh nói lời này, hai thiếu niên ấy cũng chưa chắc cho nàng sắc mặt tốt.
Muốn nói khó xử, chẳng cần nàng mở lời trước, tiền đặt cược hai chữ "Đại ca" và sau đó tránh thật xa mà nàng đã yêu cầu trước.
Chẳng qua sau trận này, còn có thể rửa sạch nỗi nhục này, không thua quá khó coi, nên đối với Dương và họ Lư thiếu niên mà nói, con người Lư Văn lại không thể hận.
Cảnh Lục lang nở nụ cười, thấy đội thuyền tốc độ nhanh tới gần thuyền hoa, liền mở lời mời: "A Văn là một diệu nhân, mười ngày nữa là sinh thần của thất đệ nhà ta, lúc đó nhất định phải đến uống vài ly đấy."
Còn chưa đợi Lư Oanh đồng ý, hắn nói thêm: "Với cá tính của A Văn, rất giống với nhị ca nhà ta."
"Nhị ca của huynh?" Lư Oanh quay đầu nhìn lại.
"Đúng vậy, " Cảnh Lục lang than thở: "Huynh ấy thật sự rất bận rộn, đặc biệt là sau khi được phong là Tả tướng quân."
Chớ nói địa vị Tả tướng quân cao thế nào, Cảnh Lục lang chỉ cần nói ra những lời này, liền không cần câu thứ hai, mọi người đều hiểu rõ, lão nhị ca nhà hắn mạnh mẽ đến cỡ nào.
Thì ra là Cảnh Tả tướng quân.
Lư Oanh cười cười, giơ ly rượu trong tay nhấp một ngụm, nói: "Thật không được."
Chỉ chốc lát, mọi người về tới thuyền hoa, Lư Oanh cùng bọn họ uống rượu, thưởng thức ca múa, thấy giờ không còn sớm, liền cáo từ rời đi.
Trở lại phủ, thấy Lư Vân vẫn còn chăm đèn đọc sách. Lư Văn vẫn cảm thấy không theo kịp trí thông minh của tỷ, càng không phải là người khôn khéo, hiện tại duy nhất mà cậu có thể làm là chăm chỉ đọc sách, tranh thủ làm bài tập nhiều hơn người khác.
Thấy đệ ấy khổ học, Lư Oanh đi tới, nhỏ giọng nói: "A Vân à, mắt khó chịu thì nghỉ ngơi một chút đi."
Lư Vân nghe tiếng của tỷ, cậu quay đầu nhìn dung nhan tỏa sáng của Lư Oanh, không khỏi cười nói: "Tỷ, có phải gặp chuyện tốt gì không, trông tỷ cao hứng quá chừng."
Lư Oanh gật đầu, mỉm cười nói: "Phải, có chuyện tốt, tỷ đã đi sâu vào trong quần là áo lục Lạc Dương. Hơn nữa, còn chú ý tới nhà họ Lư ở Phạm Dương." Nàng nhìn về đệ ấy, dịu dàng nói rằng: "A Vân, đệ ước ao nhà cao cửa rộng như thế gia lang quân, con trai trưởng vương tôn quyền quý không?"
Lư Vân suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.
Thấy đệ ấy từ chối, Lư Oanh ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Đệ không muốn sao?"
Lư Vân "ừm" một tiếng, cậu lật trang sách, chỉ vào một hàng chữ nói rằng: "Trong sách nói, phi phân chi phúc, phi phúc thực họa. Tỷ, đệ chỉ thích cuộc sống như bây giờ, có đọc sách, có tỷ ở bên cạnh, tiền cũng không thiếu, đệ cố gắng một chút đạt công danh, tài năng ở ngày sau bảo vệ tỷ một đời bình an, đệ liền thỏa mãn rồi."
Ai ô, đệ đệ ngốc của nàng, một chút dã tâm cũng không có.
Lư Oanh nhìn quả dưa nhỏ nhìn mình, đưa tay sờ tóc cậu, vẫn nhỏ giọng nói: "Chỉ cần đệ vui vẻ." Chỉ là nàng còn muốn biết rõ thân thế của mình, muốn cho phụ thân ngầm kiêu ngạo vì nàng. Đúng vậy, nàng biết, thân là con gái, liền có tài sản đếm không hết, được một gia tộc hộ thuẫn, để cho mọi người ngửa mặt trông lên, nàng cũng chỉ là một cô gái, không có một côn cháu mang họ nàng mà kế thừa tất cả.
Có điều, thế có qua hệ gì chứ? Là của nàng, tất phải ở trong tay nàng, cùng lắm tuổi già sau này, không muốn chơi đùa nữa, thuận tay ném thưởng người khác.
*****
Ngày thứ hai trời tối và đổ mưa kéo dài.
Ngủ thẳng một giấc, tới gần buổi trưa Lư Oanh mới rời giường, lười biếng đi xuống lầu, tiếp tục luyện đàn.
Rảnh rỗi cũng chỉ có mỗi hôm nay, Lư Oanh tưởng, kế tiếp nàng lại bận rộn nhiều việc. Bắt đầu, bộ môn cầm kỳ thi họa không thể bỏ qua, phải học mỗi ngày, sau đó còn phải ra phố thăm dò thị trường làm ăn ở Lạc Dương, mau chóng bố trí kế hoạch.
Đáng tiếc, người nàng có thể sai sử quả thật rất ít.
Lúc này Lư Oanh cảm nhận sâu sắc tầm quan trọng đến từ gia tộc. Nếu như nhà họ Bình và nàng có quan hệ tốt, toàn gia có người dùng được, nàng đại khái có thể sai sử rồi. Không có nhà họ Bình, nếu như nàng là đàn ông, toàn bộ nhân lực ở Hán Dương, nàng có thể sử dụng. Đâu có như giờ giống như trứng chọi đá?
Ở Lư Oanh chậm chạp nhấp rượu, thì có một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ chốc lát, một gã hộ vệ đi tới trước mặt nàng. Cúi đầu nhìn Lư Oanh mà kêu: "Lư Văn."
Lư Oanh ngẩng đầu lên.
Hộ vệ này nhìn rất quen mặt, đúng rồi, người này từng ở xuất hiện cùng với Lưu Cương.
Đối diện Lư Oanh, hộ vệ mặt vô biểu cảm nói: "Chủ công muốn tại hạ nói cho tiểu lang quân, rằng sự việc tối hôm qua ngài ấy đã hoàn toàn biết được. A Văn to gan lớn mật, làm xằng làm bậy, đến Lạc Dương còn không có thu liễm cái tính tình này. Tài hoa triển lộ trước mặt mọi người, Lư tiểu lang quân đây muốn vào triều làm quan, còn muốn trở thành danh môn tiểu tế?
Nghe đến đó, Lư Oanh chợt ngẩng đầu hỏi: "Chủ công đã... nói những lời này?"
"Phải."
"... Đã rõ, ngươi lui ra đi."
"Được."
*****
Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ thành Lạc Dương đều bao phủ trong mùa mưa. Mưa phùn kéo dài không dứt, làm cho đường xá trở nên an tĩnh. Phảng phất chỉ nghe tiếng mưa rơi xuống đất, làm hại quản sự lo lắng củi lửa có thể thiếu hay không.
Rốt cuộc thì ngày thứ năm buổi chiều, mưa phùn bắt đầu ngừng, Lư Oanh đang luyện thư pháp, bên ngoài truyền tiếng bước chân dồn dập. Trong một chốc, một người làm vọt vào, hướng Lư Oanh bẩm báo: "Lang quân, bên ngoài có hai vị cô nương tới, xưng là Lư thị Phạm Dương, đòi gặp lang quân cho bằng được."
Hành xử mau lẹ nha.
Lư Oanh nhíu mày. Buổi tối lần đó, nàng ở trước mặt Dương Sinh từng nói phụ thân nàng là kiêu ngạo vương hầu năm xưa, đối với gia tộc khác mà nói, chỉ là một chuyện thú vị gây sự chú ý mà thôi, đối với Lư thị Phạm Dương mà nói, là trắng trợn khiêu khích.
... Nàng cũng họ Lư, phụ thân là kiêu ngạo vương hầu, đó không phải rất rõ ràng là huyết mạch dòng chính Lư thị Phạm Dương sao? Những năm gần đây, mặc dù Lư thị xưng bá ở Lạc Dương, lại được bệ hạ nâng đã chi thứ, nhưng đối với các thế gia vọng tộc lâu năm khác, cũng có chút không sánh bằng. Chính vì vậy, nhà họ Lư đặc biệt chú trọng tôn nghiêm hành xử khi ra ngoài. Đêm cá cược, Lư Cửu lang bại ở tay nàng, cơn mưa này vừa dứt, liền có người thiếu kiên nhẫn tới cửa bái phỏng.
Lư Oanh nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: "Cho bọn họ vào."
"Vâng."
Người hầu lui ra không lâu, một tiếng nói thanh thúy của cô gái truyền đến, "Lư Văn đâu? Kẻ nào là Lư Văn?"
Nàng ta ở một bên vừa kêu vừa nhìn trái phải tìm kiếm.
Kêu tên tới tấp hăng say, từ bên trái truyền đến giọng trong trẻo lạnh lùng vào, "Tại hạ chính là Lư Văn."
Thiếu nữ xuống xe ngựa và cùng một người quen mặt là Dương Lư thị quay đầu nhìn.
Ban ngày ánh sáng đầy đủ, dung nhan tuấn mỹ của Lư Oanh càng chói mắt hơn, thiếu nữ trước khi tới có nghe qua lời đồn đại, Lư Văn ngày thường cực kỳ tuấn tú và có tư thái phong độ, nhưng chân chính nhìn thấy người thật, nàng ta mới hiểu hàm nghĩa mấy chữ này.
Chẳng qua, Lư Oanh có đẹp đến đâu, ít nhiều thiên về âm nhu, có lực hấp dẫn với cánh đàn ông hơn là phụ nữ. Cô gái lại dao động mắt, liền kêu ầm lên: "Ngươi chính là Lư Văn?"
"Tại hạ là Lư Văn."
Lư Oanh đi qua, ngước mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh Dương Lư thị.
Một đêm kia, hai người kỳ thực không nhìn rõ đối phương. Cho tới hôm nay dưới tình huống này, Dương Lư thị tự mình đến, rõ ràng không thăm dò được lai lịch Lư oanh, cho nên hoài nghi Lư Oanh để làm rõ vấn đề bản thân.
Về phần người đi cùng, quần áo thiếu vài phần lịch sự tao nhã, mặt mày ngả ngớn không có chút văn hóa, xem ra là thứ nữ bị mẹ cả tận lực dạy hư.
Ngay khi Lư oanh nhìn về Dương Lư thị, thì nàng ta đã tiến lên trước, hướng Lư oanh dịu ngoan chào, có chút xấu hổ nói rằng: "Ngày ấy buổi tối thiếp thân cư xử không tốt, để ấu đệ A Thanh va chạm phải lang quân, thiếp thân luyến tiếc trách cứ đệ ấy, sau lại có việc tư ngăn cản, phải đợi đến hôm nay mới tới nhà lang quân thỉnh tội."
Nói đến đây, nàng ta vỗ tay hai cái, dịu dàng nói: "Đem đồ vật vào đi."
Vừa dứt lời, mấy người hầu mang rương gỗ đi tới.
Trong quá trình này, Dương Lư thị chú ý ánh mắt của Lư Oanh, mang ý khách khí một chút kính sợ, còn có áy náy.
Chậc, đêm đó với hôm nay biểu cảm khác một trời một vực.
Có thứ súc sinh trước khi cắn người khác đều nở một nụ cười.
Đêm Dương Lư thị gây chuyện, đã cho người điều tra từ trên xuống dưới, Lư Oanh không thể tin bây giờ người này dịu dàng, áy náy còn có chân thành thể hiện như bây giờ nổi đâu.
... Nếu như nghi ngờ tới việc bản thân bị rơi xuống nước là do Lư Oanh kéo chân, thì giữa hai người không phải chỉ chút biểu hiện giả dối này mà là thù hận.
Bởi vậy, khi Dương Lư thị tạ lỗi xong xuôi, Lư Oanh nhíu mày lại, nhàn nhạt nói rằng: "Thì ra phu nhân đêm đó là người." Nàng phất phất tay, ý bảo người hầu nhận lấy lễ vật Dương Lư thị đưa đến, trong miệng vẫn một bộ dạng như cũ: "Đêm đó rơi xuống nước, tại hạ mặc dù lập tức về nhà, nhưng thiếu chút nữa nhiễm phong hàn... Nam hán tử đại trượng phu vốn không tính toán, bất quá phu nhân đã có thành ý hòa hảo, những lễ vật này tại hạ nhận lấy."
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nói tiếp: "Chỉ là đêm đó nguyên nhân là do ấu đệ nhà phu nhân gây nên, nếu như hôm nay có dắt người nọ đến liền rất có thành ý."
Ý là không chịu buông tha đó...
Dương Lư thị nghi ngờ nhìn chằm chằm Lư Văn, âm thầm nghĩ: Thật không nhìn ra được, đêm đó có phải do gã Lư Văn này làm hay không.
ღ Chương 170: Tề Tú Sơn ღ
Người dịch: Pey
Thấy đường tỷ tự mình tới cửa xin lỗi, còn tên tiểu tử không biết tới từ nơi nào không buông tha, làm thiếu nữ họ Lư phẫn nộ, mặt tối sầm, hít một hơi thật sâu, đè giọng trầm xuống cười lạnh: "Lư tiểu lang quân xem ra có hậu thuẫn phía sau, đối với Lư thị Phạm Dương, còn có thể lớn lối như thế, thật bội phục!"
Vẫn tiếp tục đe dọa nói: "Ở đất Lạc Dương này không giống nơi thôn quê nhỏ xíu như Thành Đô, nơi này nước sâu, người lẫn vật đều rồng cá lẫn lộn. Trong Lư thị Phạm Dương chúng ta, bình thường gặp hoàng thân quốc thích không nhiều không ít, trong số quý nhân kia, sẽ không có một kẻ tùy tiện như ngươi cả, Lư tiểu lang quân à!"
Thiếu nữ vẫn tiếp tục buông lời dèm pha, ngước cằm nhìn xuống Lư Oanh quan sát, chậc chậc vài cái: "Tiểu lang quân đây đúng là cái gì cũng dám nói! Gì mà phụ thân là vương hầu kiêu ngạo, ha hả, cái gì mà vương hầu, sẽ không giống như Lư tiểu lang quân, dùng gương mặt đó mà kiêu ngạo chăng?
Thời đại coi trọng chữ Hiếu, một câu nói là tai vạ thua phụ mẫu. Cho tới nay, có rất ít người dám mắng người khác mà kéo phụ mẫu đối phương khai đao. Bởi vì một ngày mở đầu, đó chính là không nghe không bỏ qua, không chết không hết thù.
Mà kiểu người hiếm thấy như thiếu nữ đang mỉa mai này, không chút che giấu châm biếng phụ thân Lư Oanh, ám chỉ người đã khuất ỷ vào gương mặt mà dạo tới lui chốn quyền quý.
Ha ~ nôm na là đang chế giễu cha người ta là thanh quan!
Trong khoảng thời gian ngắn, Lư Oanh híp híp mắt.
Phụ thân sớm cưỡi hạc về Tây, trong lòng nàng, ông ấy vẫn là tượng đài cao quý mà nàng luôn muốn hướng tới. Trên hết rằng, tính cách ông không hơn thua, những lời nhục mạ này mà nếu để người nghe được, sẽ không thèm quan tâm!
Đương nhiên, Lư Oanh nhìn thiếu nữ miệt thị ông già nhà mình kiêu căng đắc thắng chẳng biết cao thấp, tâm trạng rất rõ ràng, những lời chanh chua mất dạy này sợ rằng có người chỉ dạy cô ta.
Mặc kệ mục đích đối phương là gì, đã thành công chọc tức Lư Oanh rồi.
Ngay lập tức, Lư Oanh xoay đầu lại, nhìn chằm chằm thiếu nữ kia, đột nhiên nói rằng: "Xem cô kìa..."
Lư Oanh nói giữa chừng, giọng nói nhẹ nhàng đạm mạc, thêm bộ dạng tùy ý không gì sánh được, "Đương kim thiên tử coi trọng Nho giáo, cho dù hậu cung quý nhân hay dân gian vú già, đều biết chữ Đức, cử chỉ nhã nhặn làm Mỹ, hành xử lịch sự tao nhã làm Tú... Cô nương được mẹ cả nuôi lớn, đọc không ít sách, đáng tiếc bị dạy thành sai lệch, không chút khí chất văn nhã nào cả, hoàn toàn trở thành cây đao trong tay người khác dễ dàng, thật đáng tiếc làm sao!"
Dương Lư thị:...
Nói thật ra, Lư Oanh mở lời là đem thiếu nữ lẫn mẹ cả đều kéo xuống nước.
Đương nhiên đây không phải trọng điểm.
Trước mắt người nọ còn bất thình lình, đơn giản và trực tiếp nói ra mặt âm u hậu viện nhà nàng.
Dương Lư thị ngây người hồi lâu, rốt cuộc nhớ lại cô đường muội kế bên, liền liếc nhìn một cái.
Không nhìn thì thôi, nhìn một cái thì quả nhiên biểu cảm vênh váo tự đắc rất lí lẽ chính trực bênh vực bị một câu của người nọ chọc thủng thành ngây ngô như gà gỗ vậy.
Hai kẻ đến bị biến thành đồ ngốc chậm chạp, Lư Oanh không nhịn được, chỉ thấy nàng phất phất hai tay áo, nhíu mày nhìn họ: "Hai vị, áy náy cũng biểu đạt xong, lễ vật tại hạ cũng nhận. Có điều nam nữ thụ thụ bất thân, mong hai vị cô nương về sớm cho, có cái gì quan trọng, không bằng để trượng phu hoặc ca ca trong nhà hai vị đến gặp tại hạ là được."
Nói tới đây, nàng vung tay áo, quát lớn: "Tiễn khách" rồi nhanh nhẹn rời đi.
*****
Trong xe ngựa, thiếu nữ họ Lư mới hết ngây ngốc, rất lâu sau đó, cô nàng mới nhìn về phía Dương Lư thị, sâu kín hỏi: "Tứ đường tỷ, hắn ta nói là sự thật sao?" Trong đấu trong trạch viện, tuy thời gian dài, có thể trong đó rất nhiều thủ đoạn không ngừng đổi mới. Ví dụ như dưỡng đám đệ đệ thành tay sai mèo chó cho đại phòng, ở thời đại này mà nói, còn là cực kì cao minh. Lư Oanh không nói, thiếu nữ căn bản không ý thức được vấn đề.
Một câu hỏi, không có đáp án, thấy Dương Lư thị cúi đầu không nói, thiếu nữ cũng không xuẩn đến độ không hiểu ẩn ý.
Thiếu nữ cắn cắn môi.
Trong xe yên lặng một hồi, thiếu nữ lẩm bẩm nói: "Tứ đường tỷ, muội hận tên Lư Văn đó."
Lúc này Dương Lư thị ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Thiếu nữ buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sắc mặt tái nhợt, biểu tình buồn bã, chỉ thấy nàng trầm mă một hồi, nhỏ tiếng nói: "Tứ đường tỷ, tỷ nói mẹ cả mà nghe nói xong, còn có thể đối tốt với muội không?" Lời này vừa ra, Dương Lư thị liếc nhìn sang người hầu phía sau, không trả lời.
Thiếu nữ vẫn thẩn thờ nói tiếp: "Có một số việc, tỷ biết muội biết mọi người biết, chỉ cần không nói ra liền hòa thuận êm ấm, khi bị vạch trần ra, sẽ để lại trong mỗi người một cây gai khó bỏ... Tứ đường tỷ, mẹ cả nghe những lời này, muội vẫn sẽ như trước đây hành xử như đúc, mẹ cả cũng sẽ cho rằng trong lòng muội rõ ràng đối với bà ấy có oán lại miễn cưỡng vui cười với bà, thành ra tâm cơ phòng bị muội nhiều hơn."
Nàng ta dùng hai tay che mặt, thì thào nói: "Tứ đường tỷ, muội lập tức sẽ có ý trung nhân, mẹ cả đã nói muốn thay muội thu xếp hôn sự... Chỉ một câu nói thì đã thay đổi cuộc sống của thứ nữ như muội, người tên Lư Văn đó, sao có thể đáng sợ như vậy?" Thiếu nữ không biết thái độ làm người Lư Oanh, không hiểu rõ Lư Oanh thế nào, một người chưa bao giờ mang thù, bởi vì có cái gì thù đều lập tức đáp trả!
Thiếu nữ không đọc nhiều sách, không biết cách làm người thanh cao, đối với lời bản thân nhục mạ phụ thân đã khuất của Lư Oanh có bao nhiêu khó nghe, kỳ thực bản thân nàng ta không biết. Bất quá một số việc khác, mỗi ngày mưa dầm thấm đất, vậy mà hiểu được đôi chút. Nàng ta rất rõ ràng, hôn nhân của mình, tiền đồ cả đời mình bị nắm trong bàn tay mẹ cả, cho nên nàng nhát định phải lấy lòng mẹ cả...
Mà Lư Oanh chỉ dùng một câu nói liền đập nát nhiều năm công sức lấy lòng mẹ cả, chôn cây gai vào tim bà ấy.
Hai người họ đi không bao lâu, trời cũng tạnh mưa.
Mặt đường thấm qua cơn mưa dài, con đường vốn dĩ đi tốc độ nhanh nhất là lắc lư không ngừng giờ trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
Khí trời trong lành mát mẻ, Lư Oanh cũng không có lý do gì ở nhà không ra cửa cả. Thế là nàng dùng xe ngựa ra phủ dạo phố.
Đất Lạc Dương dưới chân thiên tử, không chỉ phồn hoa không gì sánh được, hơn nữa dòng người như nước thủy triều. Nhìn hai bên đường quán xá, Lư Oanh thầm nghĩ: người Lạc Dương thông minh như vậy, còn có làm ăn buôn bán nào cho mình chen chân vào đây? Ở chỗ này muốn làm ăn, chỉ có thể dựa vào hậu thuẫn mạnh mẽ mới chen chân vào được.
Suy nghĩ một hồi, Lư Oanh tính toán: Không bằng làm công việc vận chuyển hàng hóa trên sông nhỉ? Mời Cảnh Lục lang mở lời, toàn bộ nhánh vận chuyển hàng trên sông, nhà hắn cũng xía vào sáu phần, cũng không biết khi gia đình hắn nhận lời rồi, có thể hay không khiến Lưu Cương hài lòng chăng?
Suy nghĩ một hồi, Lư Oanh đưa đầu ra ngoài, nói phu xe đi tới Tề Tú Sơn.
*****
Tề Tú Sơn ở Lạc Dương vốn là ngọn núi nhỏ vô danh, chỉ là khi người đến xây thư viện, lại được Hoàng thượng đi qua và dừng chân lại giảng dạy vài ngày, liền trở thành thánh địa trong lòng người đọc sách khắp thiên hạ.
Lư Oanh một lòng muốn để Lư Vân trở thành học trò của Thiên tử, đến Tề Tú Sơn không thể không đi.
Đang bước vào mùa thu, cơn nóng bức của ngày hạ đến nay, trải qua trận mưa mấy ngày liên tục, khí trời thoáng cái đã lạnh hơn phân nửa. Người đi trên đường xá, đều khoác thêm vài lớp vải.
Thời đại này, gấm vóc tơ lụa đang không ngừng phát triển, đa dạng mẫu mã chất liệu. Đếm ngược hai trăm năm về trước, vải vóc quý giá đẹp đẽ nhất có một đặc điểm trọng yếu, đó là nhẹ và mỏng.
Bởi vi vậy mà ngày hạ ở Lạc Dương, quang cảnh trên đường phố khá là xúc động lòng người. Quý nữ xuất thân bất phàm cùng quý phu nhân ra phố hay mặc loại vải trân quý nhẹ mỏng lụa trắng...
Ngày mà Dương Lư thị rơi xuống nước, quần áo mỏng dính sát lên người trước mắt bao người dân, quả thật đem mặt mũi quăng hết mà.
Cũng có những người khác có sở thích bất đồng, ví dụ như Lư Oanh vẫn duy độc ưu ái tay áo rộng rãi, thích trên áo trắng thêu hoa văn tinh xảo, lại không thích loại vải mỏng dính ấy.
Còn đang suy nghĩ kinh doanh thế nào, Lư Oanh chợt thấy mấy cỗ xe ngựa của con cháu thế gia ra cửa, rõ ràng trời hơi se lạnh, nhưng vẫn mặc chất vải mỏng nhẹ kia, sau đó khoác một áo choàng có cổ, chân thì mang giày giữ ấm, không khỏi nghĩ tới: Thiên hạ thái bình, người Lạc Dương ngày càng giàu có, cũng yêu thích xa hoa, nếu có thể ở địa phương này mở tiệm vải làm ăn, cũng không mất một cách sinh cơ.
Trong lúc suy nghĩ miên man, phu xe đã lái tới chân núi Tề Tú Sơn.
Còn chưa tới gần thì phía trước truyền đến tiếng động lớn ầm ĩ, Lư Oanh cho phu xe tấp một bên, rồi hỏi người đi đường: "Xin hỏi phía trước có chuyện gì thế?"
Một trung niên mập mạp đánh xe bò, ông ta nhìn Lư Oanh quý khí quanh thân, lập tức khách khí trả lời: "Nghe nói có binh sĩ tới phong tỏa chân núi."
Phong tỏa chân núi?
Thư viện là nơi bao giờ giống với hoàng cung, không có đạo lý muốn phong tỏa là làm ngay.
Lư Oanh suy nghĩ một hồi, còn cho phu xe đi lại gần đó.
Chỉ chốc lát, nàng liền thấy núi xanh biếc là một đám binh sĩ mặc giáp đứng nghiêm nghị.
Xem ra thực sự muốn phong tỏa chân núi rồi.
Lư Oanh đang chuẩn bị cho quay xe, đối diện bên kia đường có vài thanh thiếu niên mặc quần áo mỏng chậm rãi đi xuống, ước chừng năm sáu mươi người, Lư Oanh liếc mắt nhìn phát hiện trong đám người bên kia có Cảnh Lục lang và Lư Cửu lang.
Chỉ là bọn họ trông giống như gấu con bị mẹ bắt tại trận, thành thật cúi đầu theo sát người thanh niên phía trước.
Lư Oanh lại nhìn về người đó, thình lình phát hiện, cái vị đó mặc thường phục, môi mỏng như bút tước, tuấn mỹ bức người đó không phải là Tả tướng quân họ Cảnh sao?
Thấy Cảnh Nhị, Lư Oanh chợt tìm tòi trong đám đông, bên trong không có Âm Triệt.
Ở Lư Oanh nhìn xung quanh, có chiếc xe ngựa đến gần nàng, cũng vươn không ít cái đầu đang nhìn lấm lét, trong mơ hồ nàng nghe được có người nói rằng: "Hôm nay là ngày gì vậy? Dĩ nhiên có thể khiến các lang quân thế gia có sức ảnh hưởng ở Lạc Dương đều tề tụ đủ cả?"
"Còn không thấy rõ sao? Những vị lang quân có mặt ở đây đều không dễ đắc tội. Nhớ kỹ những gương mặt đó lần sau có gặp phải né đụng chạm tới."
"Đã rõ."
Tiếng nghị luận bên trong, xe ngựa Lư Oanh bắt đầu quay xe.
Ngay vừa lúc nàng quay đầu, như có vô ý phát hiện, Cảnh Lục lang kinh ngạc một tiếng sau đó chỉ về phía Lư Oanh cất tiếng: "Chà Lư Văn cũng tới kìa."
Lư Cửu lang ngẩng đầu lên nhìn, hắn cũng không nói gì, một người có thân phận con trai trưởng gia tộc quyền quý, cách ăn mặc hơi nghiêng về thản nhiên miễn cưỡng nói: "Chỉ là một tên vô danh đến từ nơi nào đó, may mắn thắng các ngươi một trận, cũng đừng có quá coi trọng."
Hắn cho lời khuyên răn.
Lập tức Cảnh Lục lang và Lư Cửu lang đồng loạt cúi đầu đáp: "Vâng."
Trò chuyện của ba người họ không chú ý tới cách đó không xa là Tả tướng quân, lúc này đang quay đầu nhìn bọn họ rồi lại nhìn phương hướng Lư Oanh.
~ Tu bi cần tình yêu to lớn ~
*****
Ngày úp: 18/02/2023 - 06:40 PM
Hoàn thành 2 chương này trong đêm 21/1 tức 30 tết AL mà giờ mới úp 🤧 so ri mấy bợn
← Ch. 168 | Ch. 170 → |