Vay nóng Tinvay

Truyện:Phượng Nguyệt Vô Biên - Chương 054

Phượng Nguyệt Vô Biên
Hiện có 177 chương (chưa hoàn)
Chương 054
Hoàng Tẩu Tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-177 )

Siêu sale Lazada


Tên bán thịt vừa nói đến đây lại thấy A Oanh quay lại, con ngươi đen nhánh của nàng đang nhìn hắn chằm chằm. Hắn sợ hết hồn, mắt đảo điên cười gượng: "A Oanh muốn mua thịt hả?""Mua!" Lư Oanh vừa lúc trước nói hôm nay không mua, lại thuận tay chỉ vào một miếng thịt, "Lấy miếng này đi.""Được..." Tên bán thịt vừa vung dao cắt thì nghe thấy tiếng cười của một thiếu phụ truyền đến: "Cho ta mười lăm cân thịt đùi." Vừa dứt lời, một thiếu phụ khoảng tầm ba mươi tuổi, da trắng nõn nà đi đến.

Quần áo của thiếu phụ này tuy bình thường nhưng lại rất vừa người, nụ cười trên mặt vừa nhìn đã biết là kiểu cười bà ta thường dùng, lộ ra một vẻ vừa cẩn trọng vừa đắc ý. Vừa nhìn thấy thiếu phụ kia, tên đồ tể lập tức mừng rỡ, hắn cười toe toét nhe mấy chiếc răng vàng khè, nhiệt tình nói: "Là Hoàng tẩu tử ấy à, sao hôm nay lại tự mình đi mua thịt vậy? Được, ta lập tức lấy cho tẩu miếng thịt đùi ngon nhất." Nói xong, hắn ném miếng thịt của A Oanh sang một bên, đến bên cạnh lấy ra đám thịt heo vẫn chưa đụng đến. Lúc này thiếu phụ kia dường như phát hiện ra A Oanh, bà ta kêu lên: "A, không phải là biểu cô nương sao? Biểu cô nương, hôm nay người cũng đến mua thịt à."A Oanh vừa định đi, nghe tiếng bà ta liền quay đầu lại. Vừa nhìn thấy A Oanh đã nhận ra đây là người phụ trách nhà bếp của Nhị phòng Bình thị, lúc trước là người do bên đó đưa qua trông nom.

Nghe nói bà ta là người giỏi ăn nói, có năng lực làm việc. Nhìn thấy Lư Oanh, mắt của bà ta khẽ lóe lên, dùng ngữ khí thân thiện hòa nhã cười nói: "Biểu cô nương, sao dạo này không thấy người đến Bình phủ chơi.

Aiz, chuyện của cô nương tẩu tử đây có nghe nói một ít, không phải chỉ có từ hôn thôi sao? Bình thị dù sao cũng có tiếng nói ở thành Hán Dương, Nhị cữu mẫu của người mỗi ngày đều nói sẽ tìm mối hôn sự tốt cho cô nương không đó."Tương phản với thái độ lúc trước gặp mà coi như không thấy, hiện giờ Hoàng tẩu tử đối với Lư Oanh đặc biệt nhiệt tình.

Lư Oanh nhìn miệng của Hoàng tẩu tử mở ra khép vào, chẳng hiểu sao nàng có chút không muốn bỏ đi. Trong lòng cân nhắc xong, nàng nhìn xuống, thần sắc quật cường, mím môi, tựa như khi Hoàng tẩu tử nhắc đến Bình thị làm cho nàng bị kích thích, làm cho người ta thà rằng máu chảy đầu rơi cũng không muốn có quan hệ gì với nhà ngoại nữa. Nhìn A Oanh như vậy, lại nghĩ đến ngày thường lão phu nhân Bình thị trong lời nói luôn lộ ra vẻ hối hận, Hoàng tẩu tử lại cười cực kỳ thân thiết.

Bà ta nắm lấy bả vai của Lư Oanh, ra vẻ tận tình khuyên bảo: "Biểu cô nương, không phải tẩu nói người đâu nhưng mà cô nương vốn đã không còn phụ mẫu, không dễ gì mà có được nhà bên nhà ngoại cường thế, sao người lại không biết đối xử nhân tình thế thái vậy? Aiz, cô nương vẫn còn ít tuổi, không hiểu được một cô nương gả đi mà không có được sự ủng hộ của thân tộc thì sẽ có mùi vị gì đâu.

Bích Như nói, bên nhà trai kia làm cô nương chịu nhiều uất ức, bị người ám hại, cô nương nghĩ xem là vì sao chứ? Cô nương cái gì cũng không có, làm sao mà có chỗ đứng ở nhà chồng chứ?"Nói rất là có tình có lý. Lư Oanh biểu hiện có hơi không nhẫn nại, nàng lạnh lùng nói: "Cướp vị hôn phu của ta là Ngũ biểu tỷ! Vì Tăng thị đến giao dịch mà bán ta đi, làm hại thanh danh của ta, chính là những người thân của ta!" Thanh âm tuy lạnh lùng nhưng lúc nói nàng đè thấp giọng xuống, kể cả tên bán thịt đứng bên cạnh cũng không nghe rõ. Nhìn Lư Oanh rõ ràng là đầy một bụng oán khí nhưng vẫn biết giữ gìn thể diện, lúc nhắc đến Bình thị chỉ có oán chứ không hận, ánh mắt Hoàng tẩu tử lại lóe lên. Chính lúc này có một thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi từ bên kia đường xông đến.

Người này cao gầy, sắc mặt hơi vàng, con ngươi hơi lộ ra ngoài, bất quá quần áo vẫn là coi được. Hắn rõ ràng là nhắm A Oanh xông đến, sau khi nhìn chằm chằm nàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sự phẫn nộ trong mắt hắn giảm đi một ít, nhưng lời nói ra vẫn tức giận như cũ, "Ngươi chính là Lư thị A Oanh?"Người kia là ai?Lư Oanh ngẩng đầu nhìn hắn. Thiếu niên nhìn nàng chằm chằm nói: "Ta biết ngươi là một người đanh đá chua ngoa! Ta nói cho cô biết, không cần biết cô xinh đẹp đến mức nào, dù có học thức lại biết kiếm tiền, ta cũng sẽ không lấy cô! Nghe rõ chưa, ta sẽ không lấy cô!"Tiếng của người này không nhỏ nên người nghe được lời của hắn cũng không ít, kéo theo vô số ánh mắt nhìn nàng. Không cần nhìn, Lư Oanh cũng đoán được bọn họ tâm tình hưng phấn cỡ nào. Khẽ ngẩng đầu, Lư Oanh nhìn người thiếu niên vừa nói xong, chau mày hỏi: "Ngươi là ai?" Mang vẻ mặt khó hiểu, đứng trước sự công kích của đối phương, thái độ của Lư Oanh vẫn ôn hòa bình tĩnh, "Ngươi vừa nói đến lấy ta, vậy là do người nhà của ngươi phái người đến cầu thân với ta? Hay là chỉ do ngươi nhận lầm người?" Âm thanh của nàng trong trẻo như nước chảy vào lòng người, "Nếu là lý do đầu tiên, xin cứ yên tâm, người làm mai chưa từng đến nhà ta."Lúc này tư thái nàng rất cao, tựa như trưởng bối cùng hậu bối nói chuyện.

Thiếu niên kia khí thế hung hăng, đối với diện với Lư Oanh xinh đẹp ôn hòa, lửa giận giống như bị băng tuyết trên trời dội xuống, nhất thời không thấy tăm hơi. Mọi người xung quanh xầm xì bàn tán, Hoàng tẩu tử liền đi ra phía trước, hướng thiếu niên kia chỉ trích: "Cậu trai trẻ này, ngươi là người nhà ai? Sao lại ăn nói như vậy? Thật là buồn cười, biểu cô nương nhà ta đến ngươi là ai còn không biết, vậy mà ngươi lại chạy đến mắng người ta? Ngươi cho là nàng ấy không còn phụ mẫu nên dễ ăn hiếp sao?"Bà ta nhìn thiếu niên kia từ trên xuống dưới, cười lạnh lùng nói: "Bộ dạng ngươi như vậy mà còn nói không muốn lấy biểu cô nương nhà ta? Hừ, cũng không về nhà tự mình soi gương, còn tưởng mình là đại nhân vật sao?"Lần này phản kích vừa nhanh chóng lại vừa có lực, hơn nữa lại là người ra mặt đầu tiên đúng vào lúc Lư Oanh bị khi dễ.

Nghĩ lại đúng là Lư Oanh đã lớn như vậy nhưng đã có ai thật lòng bảo hộ cho nàng chưa?Nói xong, Hoàng tẩu tử quay sang Lư Oanh, nắm tay nàng: "A Oanh, đừng để ý đến mấy loại người này, cũng đừng tức giận, không đáng." Bà ta xưng hô đã từ biểu cô nương xuống thành A Oanh rồi. Lư Oanh nhìn thấy thiếu niên kia bị Hoàng tẩu tử chỉ trích mặt đỏ bừng lên, gật đầu nói: "Từ nhỏ ta đã đi học, tự nhiên là biết người nào nên để ý, loại người nào không nên để ý rồi!"Lời này phối hợp với vẻ ôn hòa của nàng làm mọi người xung quanh thầm nghĩ: Đúng rồi, Lư thị cô nương này nghe nói đã đọc rất nhiều sách, chữ nàng viết toàn thành Hán Dương này ai cũng khen đẹp. Lúc này những người lúc nãy có chút khinh thường nàng đột nhiên cảm thấy hình ảnh tiểu cô nương ôn hòa này bỗng dưng phát sáng, loại hào quang này thiếu niên kia thật không thể so sánh được. Thiếu niên kia vốn không có lập trường công kích Lư Oanh, lại bị mọi người nhìn chằm chằm, mơ hồ cảm thấy con ngươi đen láy của Lư Oanh lóe lên sự cảnh cáo.

Hắn đỏ mặt đứng đó, lát sau xoay người bỏ chạy. Nhìn theo bóng lưng thiếu niên kia, Lư Oanh hỏi tên bán thịt: "Người kia kia là ai vậy?"Nghe nàng hỏi, xung quanh vang lên tiếng cười. Tên bán thịt nói: "Là con của Trương quả phụ thành Tây.

Aiz, Trương quả phụ chỉ có mỗi hắn là con nên chiều đến hư rồi."Một người đi đường bên cạnh tiếp lời: "Trương quả phụ nhất định là thấy A Oanh giỏi giang, nói với con trai muốn đến cầu thân đây.""Nhà Trương quả phụ còn có một cửa hàng, nghe nói làm ăn rất tốt.""A Oanh học nhiều, sao lại là cô nương đanh đá chứ? Ta nghĩ, chắc là có người ghen tỵ với nàng ấy rồi.""Đúng vậy, đúng vậy."Có lẽ vì Lư Oanh khí độ ôn hòa thong dong, thần khí khác rất xa so với đám người trong chợ, cũng có thể đám người đó có một sự kính sợ nhất định đối với người có học nên dần dần khen ngợi nàng ngày càng nhiều, áp đảo cả lời đồn đại không hay về nàng trước kia..


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-177 )