Phản Ứng
← Ch.051 | Ch.053 → |
Những tưởng đã đến lúc nhà họ Tăng có thể phát triển vì hiện giờ, Tăng phủ vẫn chỉ là một gia tộc nhỏ, đứa con độc nhất lại không có tài cán, cái cần trước mắt chính là một nàng dâu vừa có quyền thế, có thủ đoạn, tâm cơ lại vừa có năng lực cai quản việc bếp núc.
Cũng chỉ có nàng dâu như vậy mới có thể giúp nhà họ Tăng ngày càng huy hoàng.
Thế nhưng đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, một nàng dâu tốt như vậy lại bị chính tay ông đuổi đi. Lúc này người mà Tăng lão gia phái đi đã trở lại, nói nhỏ với lão vài câu.
Tăng lão gia quay sang Tăng Trường Chí hỏi: "Trường Chí, nếu con là Lư thị, gặp phải tình huống như thế này thì sẽ làm gì?"Nếu hắn là Lư Oanh? Tăng Trường Chí suy nghĩ một lúc rồi thăm dò: "Con, con sẽ đi nhờ vả người khác.""Nhờ ai? Nếu con là Lư thị, con sẽ đi nhờ ai?"Ai ư? Cái này còn phải hỏi sao? Tăng Trường Chí thành thật nói: "Tất nhiên là đi nhờ Bình thị."Nghe đến đó, Tăng lão gia lắc đầu, thất vọng nhìn đứa con, cố gắng kiềm chế nói: "Người mà Lư thị tìm đến chính là Tam phu nhân của Thường phủ." Nói tới đây, Tăng lão gia nghiêm mặt: "Vì sao nó không đi cầu Bình thị mà lại đi tìm Thường phủ giúp đỡ? Trong này ắt có nguyên nhân, con suy nghĩ đi, nghĩ thông suốt thì đến nói với ta." Dứt lời, Tăng lão gia quay đầu bước đi.
Sau khi phụ thân dời đi, Tăng Trường Chí lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân vốn luôn kiêu ngạo và vừa lòng với hắn không hề che giấu sự thất vọng và trách cứ. Ánh mắt kia của phụ thân khiến Tăng Trường Chí không thoải mái, hắn lẳng lặng đứng tại chỗ một lúc lâu không hề cất bước.
Sau khi hắn lấy lại tinh thần liền tới tìm Lư Oanh. Giờ phút này Tăng Trường Chí cúi đầu nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Lư Oanh, nhìn cô gái động lòng người có vóc dáng làm cho yết hầu hắn khô lại kia, nhịn xuống sự mất mát không thể nào hình dung nổi, nói: "A Oanh, muội có biết việc này không?"Lư Oanh ngẩng đầu, đôi mắt đen của nàng lẳng lặng nhìn Tăng Trường Chí, thản nhiên nói: "Tăng lang quân làm sao biết được?" Nở nụ cười câu hồn, Lư Oanh lại nói: "Tin tức của lang quân cũng nhanh thật."Tăng Trường Chí không nghĩ ở trước mặt Lư Oanh chịu yếu thế, hắn cứng giọng nói: "Ta biết tất cả."Tiếng nói vừa dứt, Lư Oanh lại nhìn thoáng qua hắn.
Lúc này, nàng cảm thấy trên người hắn không có gì khác lạ, có lẽ hắn cũng không biết vì sao đám lưu manh đó nhắm vào đệ đệ của nàng. Nghĩ đến đây, Lư Oanh liền không muốn qua lại cùng hắn.
Nàng gật gật đầu, thản nhiên nói: "Tăng lang quân bận bịu... !A Vân, chúng ta đi nhanh đi.
Nếu không về thì sẽ không kịp chuẩn bị bữa tối."Cũng không chờ Tăng Trường Chí nói thêm gì, nàng nắm tay đệ đệ nhanh chóng bước đi. Để lại Tăng Trường Chí phía sau, Lư Oanh vừa đi vừa hỏi: "A Vân, hôm nay có ai nói gì về bộ dạng của đệ không?""Bọn họ đều hỏi đệ là có chuyện gì xảy ra, nhiều người còn nói đợi bọn chúng quay về đánh cho một trận".
Lư Vân rầu rĩ nói rồi nhìn về phía Lư Oanh, "Tỷ tỷ, những người đó đi tìm đại phu bên ngoài sao? Liệu bọn họ có trở về không?""Ừm, bọn họ sẽ không quay lại đâu." Lư Oanh gật đầu, nàng nhìn đệ đệ, thấp giọng nói: "Tối hôm qua tỷ đã đến Thường phủ.
Đệ cũng biết lần xử án kia, nếu không có tỷ thì con trai của Tam phu nhân đã bị liên lụy.
Tỷ tỷ dùng phần ân tình kia cùng trang sức của Bình Nhân để đổi lấy sự tương trợ của Tam phu nhân."Nghe đến đó, Lư Vân hai mắt sáng ngời, hắn vui mừng kêu lên: "A! Có thể tìm Thường phu nhân, đúng là vẫn còn có người lương thiện! Aiz, vậy mà đệ không nghĩ ra, đêm qua vẫn còn lo lắng đâu đâu".
Hắn kính nể nhìn Lư Oanh, âm thầm nghĩ: Tỷ tỷ thật sự thông minh.
Cậu còn tưởng rằng tỷ tỷ nhận những đồ vật bọn họ đưa đến là đã trả hết nợ của chuyện kia, hóa ra vẫn còn có thể đi cầu bọn họ. Lư Vân còn trẻ nên không biết, thế gian này cho dù có thật nhiều ân tình hay nhân tình cũng thế, cái gì cũng có giá để đền bù.
Đặc biệt nhân tình của người phú quý nếu có được, bọn họ nhất định sẽ hoàn lại, và sẽ trả bằng hết.
Lần này Lư Oanh ép Thường phủ, cũng chỉ là lợi dụng mục đích kia của bọn họ mà thôi. Lư Oanh sờ sờ trong túi lấy ra hai mươi đồng tiền, mua hai cân thịt ở chợ cùng vài món ăn rồi nắm tay đệ đệ về nhà. Thấy Lư Oanh vẫn như đang suy nghĩ chuyện gì, Lư Vân nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, có phải không còn nhiều tiền đúng không?""Ừ, không còn nhiều lắm." Lư Oanh gật gật đầu, nói: "Trong nhà chỉ còn hai trăm đồng tiền bán chữ, còn lại chẳng còn gì.""Tỷ tỷ, đệ sẽ cố gắng viết chữ.""Ừm, chúng ta cùng nhau cố gắng."Trong khi cười nói, hai tỷ đệ đi tới con hẻm vào nhà.
Khi đi đến cửa nhà, Lư Oanh không để ý đến cánh cửa bên hông nhà họ Âm khẽ mở.
Âm Triệt bước ra, hắn ngẩng đầu, mím môi không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía cửa nhà Lư thị. Vừa rồi, lúc hắn nhìn thấy tỷ đệ Lư thị thì người hầu hắn âm thầm phân phó lúc trước quay về bẩm báo.
Nghe người hầu nói về vụ xung đột cùng chuyện Lư Oanh đến Thường phủ xin giúp đỡ, trong ngực Âm Triệt dâng lên nỗi buồn.... !Hắn nghĩ hắn muốn giúp nàng, muốn che chở nàng, thế nhưng khi nàng xảy ra chuyện, hắn lại không biết! Tuy rằng nàng thông minh, cơ trí, cho dù chuyện khó cỡ nào vẫn có thể tìm được biện pháp giải quyết, nhưng chính là hắn hy vọng khi nàng bối rối, bất lực như ngày hôm qua, hắn có thể đứng trước mặt nàng, nói với nàng một câu: "Nàng không phải sợ hãi, mọi chuyện cứ để ta xử lý."Suy nghĩ đến đây, Âm Triệt nhắm mắt, âm thầm hối hận tự nói: Âm Triệt, mi vẫn không làm được! Nhất định mi phải mạnh hơn, nhất định phải mạnh hơn!Ngơ ngẩn nhìn cửa nhà Lư thị hồi lâu, Âm Triệt dứt khoát quay người.
Nhìn quản gia đang khúm núm chạy đến, Âm Triệt mím môi, mặt không chút thay đổi, lạnh giọng hỏi: "Trí giả nổi danh nhất Thành Đô là ai? Ngươi phái vài người mang hậu lễ mời người đó đến đây.
Nếu có nhiều hơn một người thì thỉnh mời toàn bộ đến cho ta!"Quản gia suy nghĩ một hồi trả lời: "Lang quân có lẽ không biết, trí giả nổi danh nhất Thành Đô này không mời được dễ dàng như thế..."Không đợi hắn nói xong, Âm Triệt lập tức ra lệnh: "Vậy lấy danh thiếp Lạc Dương Âm thị đi mời!" Mệnh lệnh này vừa ra, quản gia lập tức nghiêm nghị đáp: "Vâng.
Lang quân yên tâm, tiểu nhân nhất định mời họ đến.""Ừm." Âm Triệt nhìn theo quản gia đang nhanh chóng bước đi, gương mặt khẽ thả lỏng.
Trước kia, hắn vẫn nghĩ rằng chỉ cần đọc sách tốt, hiểu rõ đạo lý điển tích của thánh nhân là có thể giải quyết được các vấn đề nan giải.
Cho nên hắn khắc khổ ra sức học hành, qua lại cùng với những môn sinh cùng tuổi, hắn thậm chí không để ý bên cạnh mình có bao nhiêu người trung thành chỉ một lòng nghe hắn sai bảo như tôi tớ. Cho nên sau khi biết tỷ đệ Lư Oanh không an toàn, hắn chỉ có thể phái người âm thầm theo dõi bọn họ.
Bây giờ nghĩ lại, nếu hắn biết sự việc kia, ngoài việc đi tìm sự giúp đỡ của người mợ ghê gớm của A Oanh ra thì còn có thể làm gì?Hắn căn bản không có được thực lực của chính mình để giúp bọn họ. Hắn muốn trở nên mạnh hơn, phi thường mạnh mẽ!.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |