Bộc Lộ Bản Chất
← Ch.045 | Ch.047 → |
Chơi cờ cũng có ngụ ý để bày mưu tính kế, từ xưa đến nay, người có quan hệ thân mật với bậc đế vương thì dĩ nhiên là một cao thủ đánh cờ, giống như thân phận của vị quý nhân đây. Lư Oanh thì sao? Nàng cũng có chút thiên phú về cờ nghệ, nhưng nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, khi phụ thân còn sống, nàng được học qua, cũng có so tài cùng người khác, sau rồi cuộc sống khó khăn, nhiều nỗi lo toan, nàng ít động tới, rồi dần về sau không có đánh cờ nữa.
Vì vậy, Lư Oanh không phải là đối thủ của vị quý nhân kia. Hơn nữa nàng cũng không muốn làm đối thủ của hắn, có điều chơi cờ cũng giống như nhân phẩm, nàng đánh cờ cùng hắn chính là muốn cho hắn biết, nàng là dạng người như thế nào. Vì vậy, ván cờ này, Lư Oanh kiên định đi những nước cờ hiểm, lúc giảo hoạt, lúc thâm độc, lúc lại hòa hoãn, nhưng thực ra chỉ là đấu đá lung tung. Quân cờ hai bên chênh lệch quá xa, quý nhân chỉ vài ba bước cờ là có thể thu thập được cục diện của Lư Oanh.
Nhìn vào những chỗ hiểm yếu còn vài quân trắng chống đỡ, quý nhân cười nhẹ: "Còn chưa chịu thua?". Lư Oanh cắn chặt môi, nhìn hắn lại ăn con cờ của mình, khàn khàn giọng quật cường nói: "Dù chết cũng không chịu thua."Dù chết cũng không chịu thua!Nàng dám ở trước mặt hắn nói dù chết cũng không chịu thua!Đôi mắt quý nhân tối lại, đánh một lần liên tiếp chặn lại toàn bộ đường lui của Lư Oanh làm nàng thua be bét, rồi mới nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Dù chết cũng không chịu thua?"Lư Oanh từ từ thu lại các con cờ đen trắng, thấy mặt trời phía tây đã chìm dần, thiếu nữ mặc nam trang chóp mũi lấm tấm mồ hôi, đối mặt với khí lạnh trấn áp của người trước mặt, nàng khẽ cong môi, nhàn nhạt nói: "Chẳng qua chỉ là một ván cờ thôi, cũng không phải đánh đổi sống chết."Bỏ toàn bộ con cờ vào trong hộp gỗ xong, Lư Oanh đứng lên.
Bóng thiếu nữ trải dài trên nền đá ngọc, thắt lưng thẳng tắp mà lạnh nhạt.
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào quý nhân, khẽ cười rồi nói: "Có một số người giống như con cò trắng kia, chỉ có thể bay lượn ở cánh đồng hoang dã hoặc chỉ sống được ở nơi thôn quê, dù có lồng son tô điểm thì cũng mãi chỉ là loài thú hoang lông trắng mà thôi.
Không hợp được khẩu vị của quý nhân."Nói tới đây, nàng hướng về quý nhân cúi sâu người vái chào, cất cao giọng nói: "Đa tạ lang quân đã chỉ giáo, Lư thị cáo lui" rồi cầm hộp gỗ xoay người rời đi. Nhìn bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp dần dần biến mất, vị quý nhân lấy tay xoa xoa trán, cúi đầu nở nụ cườiDường như nghe được tiếng cười của chủ nhân, một người mặc áo xanh vừa gặp qua Lư Oanh đi đến, hắn chăm chú nhìn vào bóng lưng của nàng, kinh ngạc hỏi: "Vị cô nương này lại cải trang thành nam nhi, đổi tên để tới đây đánh cờ, rốt cục nàng ta muốn gì?"Quý nhân ngẩng đầu, khoanh tay cười nói: "Nàng ta tới để nói cho ta biết, nàng là người vừa tẻ nhạt, lại ngang ngược, không nói đạo lý, không biết phân biệt phải trái, thoạt nhìn tuy đẹp, nhưng thực ra chỉ là kẻ thô tục, không có chút thú vị gì.""Gì?"Quý nhân hạ thấp giọng nhưng không che được nét cười: "Nàng đến là để khuyên ta buông tay."Người áo xanh ngạc nhiên, một hồi lâu hắn mới lấy lại được giọng của mình: "Tiểu cô nương này thật thông minh... !Nàng lấy đâu ra can đảm dám khẳng định ngài thấy hứng thú đối với nàng ấy?"Quý nhân lắc đầu, sâu trong đôi mắt kia ẩn chứa phảng phất nét cười.
Ngày thứ hai, Lư Oanh lại tới đây.
Chắc hẳn đã được vị quý nhân kia dặn dò, lần này không có ai ngăn cản nàng đi vào. Lư Oanh vẫn là gặp quý nhân ở đình đài đó. Nhìn người xa xa kia được bao phủ trong hào quang phú quý, tuấn mỹ hơn người, Lư Oanh thầm nghĩ: Một nhân vật như thế cần gì phải dùng loại thủ đoạn như vậy để bắt buộc mình? Chẳng lẽ hắn lại không có chút tiền đồ nào như vậy sao?Lư Oanh chép miệng, lại lắc đầu. Hôm nay nàng mặc xiêm y lụa đào càng làm nổi bật nên dung nhan ngọc ngà, nét mặt có chút cương nghị cứng cỏi của trang nam tử lại pha chút mềm mại của thiếu nữ, quý nhân cong cong môi.
Hắn liếc nàng một cái, ôn nhu bình dị hỏi: "Hôm nay không chơi cờ nữa sao?"Lư Oanh cúi người thật sâu, thanh âm trong suốt nói: "Năng lực kém lang quân quá xa nên không dám lại bêu xấu nữa." Vừa nói, nàng vừa lấy trong tay áo ra ba quyển sách, sau đó tiến lên một bước, hắng giọng, bắt chước giọng điệu của các nho sinh ở trường học, nhàn nhạt nói: "Nhớ lúc trước lang quân đã từng nói muốn ta học Trung dung.
Hôm nay, xin mạn phép trước mặt công tử đọc Trung dung, tác phẩm kinh điển của thánh nhân họ Khổng."Thú vị, thật là thú vị!Quý nhân ánh mắt phát sáng, hắn cười cười rồi nói: "Vậy sao? Ta thật muốn nghe một chút".
Hắn ngồi trên sập, ngẩng mặt mỉm cười nhìn "mỹ thiếu niên" đang rực rỡ trong ánh mặt trời. Lư Oanh nghiêm túc mở ra một quyển sách, đi lại mấy bước, hướng về phía ánh mặt trời, đầu lắc lư ngân nga đọc lên: "... !Quân tử thẳng thắn lòng rộng lớn, tiểu nhân nhiều ưu sầu." đọc đến đoạn này, Lư Oanh dừng một chút, nàng quay đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn quý nhân nói: "Thánh nhân thật đúng là thánh nhân, có thể hiểu rõ muôn màu của thế gian.
Như lúc này, công tử giống như quý nhân, dù làm bất cứ chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên, thẳng thắn mà tự tại.
Mà tiểu nhân vật như ta đây, lúc nào cũng là ưu sầu phiền não".
Đoạn văn này rõ ràng là chỉ về phẩm chất cao thượng của người quân tử cùng đức hạnh của kẻ thấp hèn, nói về hai loại người trái ngược nhau, Lư Oanh đem sửa lại quân tử thành người có địa vị, tiểu nhân thành tiểu nhân vật. Nhìn quý nhân một cách thành khẩn, Lư Oanh thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Còn kẻ như ta, mới chỉ hai ngày không thấy đệ đệ, trong lòng đầy ưu sầu tích tụ khó tan.
Aizzz."Nghe được câu than dài của Lư Oanh, quý nhân giật giật cánh môi, nhận ly rượu trong tay nữ tỳ từ từ thưởng thức, hắn nhàn nhạt nói: "A Oanh cũng có thể không ưu sầu."Ý của hắn muốn nói, chỉ cần nàng thỏa hiệp với hắn là có thể hết ưu sầu phải vậy không? Xem ra hôm qua nàng tỏ thái độ như vậy nhưng căn bản không có chút tác dụng nào!Lư Oanh mặt tối sầm, thanh âm trong trẻo lạnh lùng trả lời: "Quý nhân có lẽ không biết, A Oanh sống ở thôn quê, đã quen tự do, an nhàn.
Từ trước tới nay chán ghét nhất là chuyện nữ nhân tranh đấu, không thích phải sống cuộc sống như vậy.
A Oanh thật không rõ, chỉ cần ăn no mặc ấm, có sách để đọc, cuộc sống đã vô cùng thoải mái rồi, những nữ nhân đó sao cứ phải một mực đi tranh giành sự chú ý của nam nhân? Thật đáng thương cũng đáng buồn cười!"Những lời nói này thật là thẳng thắn, cũng quá thẳng thắn.
Nhất thời, bốn tỳ nữ đứng ở hai bên quý nhân trừng lớn mắt, còn quý nhân tay đang giương lên nhấp chén rượu cũng cứng đờ. Không gian lúc này chìm trong im lặng, quý nhân lại ưu nhã thưởng thức vài hớp rượu, không để ý đến Lư Oanh. Xem ra vẫn không được, cần tiếp tục cố gắng!Lư Oanh lại mở sách ra, một lần nữa cất tiếng đọc: "Tề Dư - học trò của Khổng Tử ngủ ban ngày, thấy vậy Khổng Tử nói: "Gỗ mục không thể đẽo, phủ phấn lên tường cũng không che được cặn bã.
Trách gì Dư?"Bất kỳ kẻ đọc sách nào cũng đều đã nghe qua danh ngôn này một lần, Lư Oanh lại làm ra vẻ cực kỳ phấn khích giải nghĩa: "Rõ ràng Tề Dư ngủ ban ngày, Khổng Tử nói hắn là kẻ đầu gỗ không thể dạy dỗ, không thể lấy phấn trát lên tường phân.
Người như Tề Dư không đáng để trách cứ". Lời này của thánh nhân rất đúng, ta cũng giống như khúc gỗ mục này, nữ tử trên thế gian đều coi mềm mỏng mới là đức tính tốt, nhu thuận mới là phẩm chất, A Oanh lại cảm thấy nhân sinh trên đời, tự tại mới tốt, có đức hay không đức cũng không quan trọng, tâm nguyện thoải mái mới là quan trọng nhất".
← Ch. 045 | Ch. 047 → |