← Ch.1973 | Ch.1975 → |
Chương 2007:
Trương Thác cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống.
"Cháu Trương, không biết tay nghề nấu ăn của cháu là học từ đâu?" Ông Đổng cười ha hả: "Chú đã nếm thử món ăn mà cháu vừa mới làm. Ông Tôn cũng đã nói cho chú nghe về quá trình nấu ăn của cháu. Tuy rằng đạo lý đơn giản, nhưng nếu muốn nắm được mức độ phân bố của gia vị trong canh, còn có nhiệt độ khi hầm thịt thì thật sự rất khó. Nếu không có bản lĩnh nhất định thì tuyệt đối không thể làm được. Cũng không ngại cháu chê cười, tuy rằng chú có thông qua loại phương pháp này của cháu để làm ra món ăn này, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào làm cho hương vị được hoàn hảo như vậy"
Trương Thác lắc lắc đầu, không nói gì.
Ông Đổng thở dài một hơi, vẻ mặt như đã hiểu ra: "Có một số vị tiền bối không thích để lộ tên của mình ra. Lần này chú tìm cháu là có chuyện muốn nói thẳng, chú muốn cháu giúp chú một việc gấp, giúp chú tham gia một trận thi đấu"
"Thi đấu?" Trương Thác nghỉ ngờ.
"Đúng vậy" Ông Đổng gật gật đầu, nhìn về phía biển rộng ở xa xa bên ngoài cửa kính: "Cả đời chú đã nấu nhiều món ăn, từ khi làm đầu bếp cho đến bây giờ, đã dành rất nhiều giải thưởng, tiền cũng kiếm được đầy tay, nhưng chỉ có duy nhất một việc vẫn cân cấn ở trong lòng chú. Chú biết cháu chắc chắn không đơn giản là một công nhân làm việc bán thời gian như vậy, chú cũng muốn biết tại sao cháu lại lên thuyền. Với tài nghệ nấu ăn như vậy, chắc hẳn là cháu biết đến giải thưởng Mountbatten phải không?"
Trương Thác gật gật đầu, anh quả thật biết.
Ông Đổng thở dài một hơi: "Giải thưởng Mountbatten được gọi là giải thưởng cao nhất trong giới đầu bếp. Cháu nhìn những cái cúp này của chú đi, cái nào cũng có, nhưng lại không có Mountbatten. Chú muốn cháu tham gia cuộc thi tài nghệ nấu ăn Mountbatten lần này, với tư cách là người đại diện của chú"
Trương Thác lắc lắc đầu: "Xin lỗi, cháu còn có một số công việc riêng, e là không thể đồng ý với chú"
"Cháu không cần từ chối chú nhanh như vậy, hôm nay cháu cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, cháu cứ suy nghĩ cả đêm đi. Giải thưởng này đối với chú mà nói là một loại chấp niệm. Cháu có thể đưa ra yêu cầu, cũng có thể ở lại ký túc xá của nhân viên, chú sẽ cho người sắp xếp chỗ ở cho cháu"
"Ừm..." Trương Thác trầm ngâm một tiếng: "Ông Đổng, có thể cho cháu chọn một phòng trong phòng dành cho khách quý ở phía trên được không?"
"Được" Ông Đổng gật gật đầu: "Cháu đi ra ngoài nói với chị Tuệ của cháu một câu, để cho cô ấy sắp xếp là được. Nhớ suy nghĩ cho thật kỹ, với kinh nghiệm làm đầu bếp cả đời này của chú, chú có thể nhìn ra cháu là một người có bản lĩnh"
"Được" Trương Thác lên tiếng, sau đó đứng dậy: "Vậy cháu đi trước"
Bây giờ việc quan trọng nhất của Trương Thác đó là tìm chỗ để điều chỉnh tốt một chút. Anh cũng không biết đêm nay Tắc Kè Hoa sẽ đến tìm mình khi nào. Nếu đến lúc đó đối phương không màng đến bất cứ điều gì thì trận ác chiến kia không có cách nào để tránh khỏi.
Trương Thác đi ra khỏi sảnh lớn, chị Tuệ chính là cô gái xinh đẹp kia, chừng ba mươi tuổi, đang đứng ở cửa, không biết đang cùng nói gì với đầu bếp chính. Sau khi nhìn thấy Trương Thác ra tới thì hai người lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.
"Sao lại ra nhanh như vậy?" Trong lòng đầu bếp chính căng thẳng, nếu như đề cử được một nhân tài cho ông chủ thì bản thân ông ta cũng có chút lợi.
Trương Thác nói yêu cầu của mình với chị Tuệ.
Chị Tuệ hừ lạnh một tiếng: "Còn muốn ở phòng cho khách quý, thực sự có người không phân rõ được giữa chính và phụ?"
Biểu cảm của Trương Thác không hề gợn sóng: "Đây là ông Đổng hứa với tôi"
Chị Tuệ tràn đầy bất mãn, nhưng ông Đổng đã lên tiếng thì chị ta cũng không còn cách nào khác, liếc Trương Thác một cái: "Đi theo tôi"
← Ch. 1973 | Ch. 1975 → |