← Ch.1889 | Ch.1891 → |
Chương 1923:
Tổng giám đốc Vương không để ý tới người đàn ông trung niên đã ngây dại, quay sang nhìn cô gái trẻ tuổi bên cạnh ông †a, hừ lạnh nói: "Còn nhỏ tuổi mà không chịu học hành, vọng tưởng một bước lên trời, nhân vật lớn cỡ nào cũng dám trêu chọc, không biết trời cao đất rộng!"
Nói xong, tổng giám đốc Vương lại nhìn cửa hàng trưởng của cửa hàng thú bông: "Dựa theo hành vi vừa rồi của cô, tổng giám đốc Lâm đã quyết định tiến hành xử phạt và khởi tố cô với tội danh lừa gạt người tiêu thụ, cố ý làm trái với quy tắc của trung tâm thương mại. Cô hãy cầu nguyện quan tòa sẽ khoan hồng cho cô đi. Hành vi của cô đã gây ảnh hưởng xấu tới hình tượng của trung tâm thương mại, ảnh hưởng tới danh tiếng của Nhất Lâm, nếu cổ phiếu của Nhất Lâm bị giảm một điểm, hoặc là tốc độ tăng trưởng chậm lại thì đều sẽ bị phán định có liên quan tới hành vi của cô, sẽ phải bồi thường…"
Tổng giám đốc Vương trầm ngâm chốc lát: "Chuẩn bị bán nhà đi"
Sắc mặt của cửa hàng trưởng tức khắc trăng bệch, trong mắt tràn ngập hối hận. Tổng giám đốc Vương lắc đầu, không quan tâm tới cô ta. Tất cả hậu quả đều vì lúc trước cô ta tùy ý làm bậy gây ra, nói trắng ra là chính cô ta tự tìm chết mà thôi.
Chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại khiến Trương Thác và Lâm Ngữ Lam không còn hứng thú tiếp tục dạo phố.
Hai người đi đặt làm mấy con thú bông rồi lái xe về nhà.
Tại ngã tư đèn giao thông, Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam im lặng ngồi trên ghế phụ.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Trương Thác lắc lư bàn tay trước mặt Lâm Ngữ Lam.
"Chuyện ở trung tâm thương mại" Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi: "Chồng ơi, anh có thấy suy nghĩ của em quá ngây thơ không? Em cứ cho rằng bên trong Nhất Lâm sẽ không xuất hiện bất cứ chuyện bất công nào."
"Em đừng suy nghĩ mấy thứ đó nữa, chúng ta…" Trương Thác nói đến nửa chừng thì bỗng một trận rung chuyển dữ dội truyền tới từ dưới mặt đất. Sắc mặt Trương Thác thay đổi, khi Lâm Ngữ Lam còn chưa phản ứng lại thì Trương Thác đã lập tức tháo dây an toàn cho Lâm Ngữ Lam, bế cô lên lao ra khỏi xe hơi.
Chỉ trong mấy giây, Trương Thác đã thấy không ít người vẻ mặt kích động chạy ra khỏi nhà, có người thậm chí chỉ mặc đồ lót.
Cảm giác rung chuyển dữ dội truyền tới từ dưới lòng bàn chân, kéo dài mười mấy giây mới dừng lại.
"Động đất! Động đất!" có người hét lên. Tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!
Trương Thác cảm thấy có gì đó là lạ. Tỉnh Tây Hạ thuộc khu vực rất hiếm xảy ra động đất, hơn nữa cảm giác chấn động mạnh cỡ này vẫn là lần đầu tiên.
Mà đúng lúc này, di động của Trương Thác reo lên.
"Sư thúc! Địa cung đã xảy ra vấn đề!"
"Quả nhiên!" Trương Thác nghe thấy giọng nói của Bạch Bào Khách trong điện thoại.
Chuyện khác thường chắc chắn có kẻ quấy phá. Đột nhiên gây ra động tĩnh lớn ở một nơi như Châu Xuyên, chắc chắn sắp có chuyện khác thường xảy ra.
"Vợ ơi, lên xe!" Trương Thác lái xe tới cao ốc Nhất Lâm.
Khi Trương Thác và Lâm Ngữ Lam tơi nơi thì thấy Mẽ Thanh ngồi cô đơn trên bãi đất trống trước cao ốc, vẻ mặt vẫn còn kinh hãi. Khi động đất xảy ra, Mễ Thanh đang tăng ca trên †ầng cao nhất. Tòa nhà cao thế này, một khi xảy ra sự cố gì thì Mễ Thanh muốn trốn cũng không kịp. May mà mặc dù rung chuyển rất mạnh, nhưng mặt đất không ảnh hưởng là mấy.
Thấy Trương Thác và Lâm Ngữ Lam quay lại, Mễ Thanh lập tức yên lòng. Cảm giác được người khác quan tâm khiến sống mũi cô cay cay.
"Tới nhà ông nội trước đã" Trương Thác quyết định ngay lập tức, đưa Lâm Ngữ Lam và Mễ Thanh tới trạch viện nhà họ Lâm.
Đại viện nhà họ Lâm không có cao tầng, lại có mảnh đất trống rộng rãi. Nếu còn tiếp tục xảy ra động đất thì cũng an toàn tuyệt đối. Trên đường đi, Trương Thác lại gọi điện cho viện phúc lợi. Viện trưởng Thôi nói với Trương Thác rằng lúc trước Tân Như đã từng cho bọn trẻ diễn tập đề phòng động đất, lúc động đất xảy ra, bọn nhỏ đều thông minh chạy tới quảng trường của viện phúc lợi.
← Ch. 1889 | Ch. 1891 → |