← Ch.1848 | Ch.1850 → |
Chương 1882:
Trên chiếc ghế dài, tên Mập không buồn liếc mắt sang bên cạnh, anh ta căn bản không có chút đếm xỉa đối với mẫu người như vật.
Trương Thác bước ra khỏi câu lạc bộ, dừng xe tại biệt thự, hôm nay anh đặc biệt cho người đến dọn dẹp nhà cửa, bước vào trong liền thấy nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp, ngay cả ga trải giường và chăn bông cũng được thay thế bằng đồ mới.
Nhìn đồng hồ đã mười rưỡi tối, Lâm Ngữ Lam vẫn chưa về nhà, Trương Thác liền gọi điện thoại cho cô, mới biết cô và Mễ Thanh hiện vẫn đang ở công ty giải quyết nốt công việc, có thể thấy Lâm Ngữ Lam dạo này bận bù đầu công việc, e là không thể nào về sớm được.
Sau khi cúp máy, Trương Thác lảo đảo đi tới gian gỗ trong sân, sờ sờ vào một phiến gỗ già lâu năm, ngồi lên trên đó.
Trương Thác ngẩng đầu nhìn lên trời, đêm nay ít sao quá, còn nhớ hồi bé, cũng là bầu trời với mấy vì sao lẻ loi như vậy: "Thời gian quả thực trôi nhanh quá"
Một đêm gió lạnh, trăng lặn rồi mặt trời lại lên.
Sáng sớm, mặt trời tỏa ánh nắng chói chang.
Trương Thác đứng dậy bước ra khỏi gian nhà gỗ, vươn vai, hít một hơi dài.
"Còn nhớ lúc còn nhỏ, mẹ thường ôm mình rồi ngủ thiếp đi trong gian nhà gỗ này"
Khóe miệng Trương Thác bất giác nở một nụ cười, hôm qua anh ngủ ngon trong gian nhà này suốt một đêm, như thể được trở lại mùa hè của nhiều năm về trước.
"Nếu mẹ còn sống thì thật là tốt"
Sau khi làm vài động tác khởi động, Trương Thác đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng động.
"A, bà xã, em có sao không, lại đây, anh cõng em"
Trương Thác dứt lời, thấy một nam một nữ ở bên đó, anh liền nhìn xuống chân người phụ nữ, có chồng đến bế lên, khuôn mặt khó nhọc vì đau đớn của cô gái đó chợt lộ ra nét hạnh phúc.
Trương Thác nhìn cô một cái, không biết suy nghĩ gì trong đầu, nếu như giờ bắt chước kiểu đàn ông kia một chút thì sẽ như thế nào nhỉ?
Trương Thác nhận được kết quả là, nếu giờ mình bắt chước kiểu đàn ông kia, vậy thì giờ sẽ phải ngồi xổm xuống, nói là: "Nào, chịu đựng một chút, anh giúp em nắn lại"
Câu trả lời này khiến Trương Thác nhất thời câm nín, sờ sờ mũi, anh lẩm bẩm: "Xem ra mình phải học cách trở thành một người đàn ông ấm áp, bằng không Ngữ Lam ở cùng mình sẽ thấy nhạt nhẽo muốn chết"
Trương Thác nghĩ một lúc, cầm chìa khóa xe, đi thẳng tới chợ.
Rất nhanh, Trương Thác đã mua về một ít nguyên liệu xanh tươi, cầm theo nguyên liệu, Trương Thác trực tiếp đi vào phòng bếp, nửa giờ sau, Trương Thác để hai phần bữa sáng vào trong túi giữ nhiệt.
Cầm theo túi giữ nhiệt, Trương Thác đi thẳng tới tập đoàn Nhất Lâm.
Đối với Tập đoàn Nhất Lâm mà nói, việc Lâm Ngữ Lam tăng ca là chuyện bình thường, mọi người cũng không lấy làm lạ.
Tám giờ sáng, không ít công nhân đã tới công ty, chuẩn bị chấm công.
Lâm Ngữ Lam và Mễ Thanh với trạng thái mệt mỏi đi từ cổng công ty ra, tìm một quán ăn sáng, chuẩn bị ăn một chút gì đó xong tiếp tục làm việc, Lâm Ngữ Lam đã lâu rồi không làm công việc có cường độ cao như vậy, con ngươi đây tơ máu.
Nhưng tối hôm qua Mễ Thanh không rảnh lắm, sau nửa đêm mới ngủ một chút, bây giờ vẫn đang ngáp.
Hai người vừa ra khỏi công ty, liền thấy Trương Thác cầm theo túi giữ nhiệt đi tới.
"Ha ha, bà xã, vẫn chưa ăn cơm phải không, anh làm bữa sáng cho em này" Trương Thác giơ túi giữ nhiệt trong tay lên.
Mối quan hệ của Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, người trong công ty biết rõ rồi, nhìn thấy Trương Thác mới sáng sớm đã tới đưa bữa sáng như vậy, trong mắt rất nhiều phụ nữ hiện lên sự ngưỡng mộ.
"Tổng giám đốc Lâm thật hạnh phúc, bản thân xuất sắc như vậy, ông chồng cũng chu đáo quá!"
"Đúng thế, ngưỡng mộ quá"
← Ch. 1848 | Ch. 1850 → |