← Ch.1818 | Ch.1820 → |
Chương 1852:
Thành phố Gotham còn được gọi là thành phố không ngủ.
Ở đây không có ban đêm, khi mặt trời lặn xuống, lại chính là một ngày tha hồ vui chơi.
Tại một câu lạc bộ tư nhân, Bonita tóc vàng mắt xanh đang ngồi trước một cái bàn, dùng tay chống đầu, nhìn ly ‘Whiskey trước mặt, không nói một tiếng.
Ở một nơi trước người Bonita không xa, có lập một võ đài.
Đây là một nơi đấu quyền anh ngầm dành cho những cao thủ trên Ngự Khí. Lúc này, một anh chàng đẹp trai tóc vàng hơn hai mươi tuổi đang đi xuống khỏi võ đài trong một tràng tiếng hoan hô. Cậu ta vừa mới KO một cao thủ Hóa Hình trung kỳ có độ tuổi xấp xỉ với cậu ta.
“Này, Bonita, hôm nay dường như không có gì thú vị"
Chàng trai tóc vàng đi đến phía trước Bonita.
Trước đây Bonita thích nhất những hoạt động như thế này nhưng hôm nay cô ta có vẻ không có chút hứng thú nào.
Bonita lắc đầu, vẫy tay chào nói: “Những người ở đây quá yếu không có gì thú vị"
“Yếu?” Chàng trai tóc vàng lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Bonita, không cần nói đùa, những tài năng ở đây đều là những nhân tài kiệt suất của hội Thần Ẩn châu Bắc Mỹ chúng ta, nếu như chúng ta yếu thì người nào mới được cho là mạnh đây?"
Chàng trai tóc vàng vừa nói xong cánh cửa của hội tư nhân đột nhiên vang lên một tiếng “Két” toàn bộ cánh cửa bị người từ bên ngoài trực tiếp mở ra.
Một sự việc như thế xảy ra làm cho tất cả mọi người trong hội đều đưa mắt nhìn về phía cửa.
Ba bóng người từ cửa đi vào.
“Xác định đúng như vậy sao?” Trương Thác đưa mắt nhìn qua một vòng, nhìn anh có phần hơi nhếch nhác, nửa tháng truy đuổi này làm cho anh thật sự không có thời gian nghỉ ngơi.
“Tin tức nhận được chính là ở đây” Deondre gật đầu.
“Lục soát!” Đông Phương Vân Khởi lên tiếng.
Bonita luôn không có chút hứng thú từ nãy đến giờ đột nhiên hai mắt sáng ngời: “Đây mới đúng là mạnh mẽ"
“Bọn họ?” Chàng trai tóc vàng nhìn thấy Trương Thác có phần nhếch nhác nên tỏ vẻ khinh thường, vừa định nói chuyện, chỉ thấy bên trong hội một bóng người đột nhiên bay vụt qua sau đó chạy trốn đến cửa sổ, bóng người đó thiếu mất một cánh tay, chỉ là tốc độ của người đó nhanh đến mức không thể nhìn rõ.
“Giết ông ta!” Trương Thác la lên một tiếng, vung tay lên một lực vô hình chém đến hướng cửa sổ.
Lúc Trương Thác vung tay lên võ đài đặt ở giữa hội bị đứt ra làm đôi.
Lời nói của chàng trai tóc vàng vốn định nói ra lập tức nuốt xuống.
Mại Lạc nhìn thấy khí lực vô hình đuổi theo mình, vội dùng sức nhảy ra cửa sổ.
“Đuổi theo!” Trương Thác la lớn một tiếng, ba người cùng lúc lao đến phía cửa sổ, trong mắt chàng trai tóc vàng bọn họ nhanh đến mức như biến thành ảo ảnh.
Trương Thác cũng đuổi theo bọn họ, tốc độ vô cùng nhanh, đến khi bọn họ hoàn toàn biến mất giữa hội đám người chàng trai tóc vàng cũng không kịp phản ứng, nếu như võ đài không bị đứt ra làm đôi, nếu như trần nhà kim loại không bị mở ra, thậm chí bọn họ cũng không tin những việc chính mình vừa nhìn thấy có phải là thật hay không.
Thành phố về đêm không hề yên tĩnh, mặc dù trên đường phố cũng không có quá nhiều người, nhưng những ánh đèn vẫn được thắp sáng, việc này cho thấy còn rất nhiều người vẫn còn đắm chìm trong niềm vui.
Ba người Trương Thác lại lân nữa đuổi theo sau mục tiêu.
“Chết tiệt! Lại để ông ta chạy mất!” Deondre tức giận mắng: “Ông ta đã trốn ở toàn bộ châu Bắc Mỹ, bên châu Nam Cực đã có người khác phụ trách tiếp quản, ông ta cũng không dám trở về, còn lại giáo chủ của các châu lục, cũng đều đang âm thầm tỏ rõ lập trường, tôi sợ Mại Lạc ông ta sẽ lựa chọn một số cách thức cực đoan để bảo vệ tính mạng. Delk đang ở bên trong hội Thần Ẩn nên không có gì đáng kể, với tình trạng của Mại Lạc bây giờ, cũng không có cách nào có thể gây hại đến nhà họ Đông Phương, Trương Thác, cậu có một người vợ ở Đông Hòa đúng không, Mại Lạc dạo quanh một vòng, mặc dù mỗi lần đều lẩn trốn, nhưng dường như ông ta căn bản không có ý trốn tránh, ông ta đi một vòng mục đích cuối cùng có thể là Đông Hòa"
← Ch. 1818 | Ch. 1820 → |