← Ch.1728 | Ch.1730 → |
Chương 1759:
Huyền Thiên Lân nói tới đâu thì thở dài: "Lúc trước, nếu tôi không tự cho mình là vô địch thiên hạ, thì sao có thể bị Hộ Thần Ấn dẫn vào trong nhà tù địa ngục này được chứ? Muốn không phải lo lắng gì cả thì cách tốt nhất chính là dãm đạp nên tất cả mọi thứ. Cậu vẫn còn nhiều chuyện phải làm, không cần phải mất thời gian cho những người bạn già như chúng tôi đâu, khi nào có chuyện gì không rõ thì lại tới đây tìm chúng tôi †âm sự, đi về đi!"
Ngay khi Huyền Thiên Lân vừa nói xong, ông ta dùng một †ay nắm lấy bả vai của Trương Thác, rồi dùng sức nâng lên.
Dù ở đây không thể dùng khí, nhưng sức mạnh của Huyền Thiên Lân vẫn có thể so sánh với Trương Thác.
Trương Thác cảm thấy mình bị Huyền Thiên Lân ném lên không trung không chút phản kháng, đâm vào cấm chỉ ở phía trên, cảnh vật trước mắt hoàn toàn thay đổi.
Trương Thác biết Huyền Thiên Lân không muốn làm cho mình cảm thấy tội lỗi, dù sao anh đã hứa với họ rằng sẽ đưa họ ra ngoài, kết quả cuối cùng, anh đã nhận ra đó là chuyện gần như không thể làm được, khiến cho bốn thế lực lớn đồng ý phá vỡ những rào cản, thả người trong nhà giam ra, chuyện này làm sao có thể chứ?
Trương Thác bị đánh văng ra, người lăn trên cát.
Không thể sao? Nếu đã muốn làm, chuyện gì cũng có thể.
Ánh mắt Trương Thác nhìn về phía xa xa.
Trong thành phố sa mạc, trên đỉnh một tòa nhà cao tầng, Eugenia và người thanh niên tóc vàng đứng trên mép tòa nhà, nhìn về hướng nhà giam địa ngục.
"Đại nhân Eugenia, người đó thực sự vừa bước ra từ nhà giam địa ngục."
Eugenia nhìn về hướng đó, không nói gì.
Không lâu sau, một chiếc trực thăng bay lên từ đảo Quảng Minh.
Trương Thác và Đường Dực ngồi trong cabin.
"Thế nào, hai ngày nay đã ăn đủ tiệc rồi sao?" Trương Thác cười nhìn Đường Dực.
Đường Dực gật đầu: "Anh, em đã chuẩn bị xong rồi. Ba tháng này em sẽ không để anh và bố em phải thất vọng đâu"
"Nhớ kỹ" Trương Thác trịnh trọng nói với Đường Dực: "Huấn luyện ma quỷ không chỉ là huấn luyện cơ thể của người tham gia, mà quan trọng hơn là rèn luyện ý chí. Ở đó, cậu sẽ có vô số lựa chọn, mỗi sự lựa chọn, đều liên quan tới sống chết. Ở đó, cậu chỉ cần giữ vững một niềm tin, đó là sống tiếp, cậu có năng lực của ngự khí, trong đó, hầu như không có ai có thể đe dọa cậu, nhưng cậu phải biết rằng muốn giết một người, không chỉ cắt cổ mà còn có rất nhiều cách khác"
"Anh, em nhớ rị Đường Dực gật đầu.
Vị trí của hòn đảo huấn luyện mới được đặt giữa biển rộng vô tận, sở dĩ nó được chọn làm hòn đảo huấn luyện là vì tính chất đặc biệt của hòn đảo, toàn bộ hòn đảo có diện tích năm nghìn kilomet vuông, hòn đảo là đầy bụi rậm, cây cối rậm rạp lâu năm, bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, khoảng chín mươi phần trăm thời gian trên đảo sẽ không thể nhìn thấy xung quanh.
Đây là một hòn đảo biệt lập, xung quanh hàng trăm hải lý, không có bất kỳ điểm dừng chân nào, có thể khi đi vào nơi này, ngoài việc chờ phương tiện giao thông tới đưa ra, muốn tự mình rời đi không khác nói đang nói chuyện ngu ngốc cả.
Ngày thứ hai bắt đầu huấn luyện ma quỷ trên đảo Quảng Minh, một chiếc tàu du lịch xa hoa đã dừng lại giữa biển, chỉ cách hòn đảo huấn luyện khoảng năm mươi hải lý.
Con tàu du lịch sang trọng này dài ba trăm sáu mươi mét, rộng năm mươi mét và cao tám mươi mét, tổng trọng lượng hai trăm lăm mươi nghìn tấn, đây là một thiên đường trên biển.
Con tàu du lịch được trang trí sang trọng, có mọi thứ cần thiết, ở tầng dưới của du thuyền, thậm chí còn có một sân bóng đá một đầu một ở trong nhà!
Con tàu du lịch này có thể chứa tổng cộng tám nghìn người trên tàu cùng một lúc, đây là điểm tập trung để bắt đầu huấn luyện ma quỷ trên đảo Quang Minh.
Trên du thuyền có một bãi đậu máy bay đặc biệt, có thể thấy lúc này có vô số máy bay trực thăng đang bay lượn trên bầu trời, nối tiếp nhau đáp xuống tàu du lịch, sau khi người trên máy đi xuống thì lập tức bay đi.
← Ch. 1728 | Ch. 1730 → |