← Ch.1706 | Ch.1708 → |
Chương 1737:
Ánh mắt Ba Xà ngập tràn tham lam, dán chặt vào lồng giam trong tay của Trương Thác.
Trương Thác đi tới cửa tầng hầm trong phòng thí nghiệm, cố gắng chần chừ ở đó chờ Ba Xà hai giây.
Cho đến khi Ba Xà đã nhào tới gần đó, Trương Thác xoay người chạy, đồng thời hét lớn: “Ra tay!"
Đường Dực đang ở dưới tầng hầm chờ chỉ thị, mắt nhìn thiết bị chứa nguồn năng lượng chầm chậm mở ra để lộ thể năng lượng bên trong. Những con vật thí nghiệm ở xung quanh nguồn năng lượng lúc này thi nhau bò dậy, lộ ra đôi mắt thèm khát nhìn chăm chằm vào nguồn năng lượng màu đỏ đó, miệng gào rú liên tục.
Ngay sau đó, một tiếng hô của Trương Thác truyền tới, những con vật thí nghiệm kia theo bản năng cũng quay nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Đường Dực thuận tay ném bó thuốc nổ đã được buộc chặt lại xuống phía dưới, ngay sau đó nhấn nút kích nổ.
“Ầm"
Một tiếng nổ lớn vang lên, vào lúc này, Đường Dực chỉ cảm thấy bên tai mình ù ù một đợt, một luồng chấn khí trong chớp mắt hất bay câu ta. Trước luồng khí mạnh mẽ như này, Đường Dực giống như một con thuyền lá bé nhỏ, dường như không thể chịu nổi.
Ngay lúc bị hất bay ra, Đường Dực trố mắt nhìn thấy Trương Thác đang cầm lồng sắt trong tay nhanh chân chạy tới, mà ở phía sau anh còn có một con Ba Xà đang há miệng †o như chậu máu.
Bị luồng chấn khí vừa nãy đánh trực diện vào người, Đường Dực đã không còn cách nào tránh đi được cái miệng lớn như chậu máu của con Ba Xà nữa. Sau đó, cậu ta và Trương Thác đều cùng nhau lọt vào bên trong miệng của con rắn khổng lồ.
Một mùi hôi thối cùng lúc xộc thẳng vào mũi của Trương Thác và Đường Dực, hơn nữa cả hai người còn cảm thấy xung quanh mình đều đầy rẫy chất nhầy nhụa khiến người khác vừa thấy buồn nôn lại vừa khó chịu.
“Cách ăn của rắn chính là nuốt trọn con mồi vào bụng, sau đó hệ bài tiết bên trong cơ thể rắn sẽ tận lực hoạt động, kích thích quá trình trao đổi chất tăng nhanh. Bộ phận của nó sẽ nhanh chóng biến lớn hơn kích cỡ bình thường gấp hai tới ba lần, đồng thời giải phóng một lượng dung môi lớn để tiêu hóa thức ăn” Giọng của Trương Thác chậm rãi vang lên: “Trong quá trình này, chúng ta vẫn coi như là còn sống"
“Anh, anh là muốn…" Cả nhà tải app truyệnhola nhé!
“Lúc trước, tôi phát hiện phòng thí nghiệm này có một chương trình tự hủy diệt của Phản Tổ Minh để lại. Tôi vừa lúc nghiên cứu qua chương trình này một chút, phát hiện cách thức tự hủy này cũng là thông qua nguồn năng lượng trung ương để phá hủy toàn bộ thế giới nhỏ này. Tính toán thời gian, có lẽ chính là lúc này rồi…
Tiếng của Trương Thác vừa phát ra, ở bên tai hai người lại nghe một loại âm thanh không thể nào hình dung được vang tới. Loại âm thanh này giống như tiếng va chạm giữa kim loại với nhau. Ngay sau đó cả hai chỉ cảm thấy xung quanh hoàn toàn yên ắng, giống như vào lúc này đã không còn nghe được gì nữa, đến cả ý thức cũng hoàn toàn trống rỗng.
Trương Thác hơi há mồm, nằm trong bụng Ba Xà, anh mở khẩu hình miệng nói: “Vụ nổ hạt nhân…"
Bên trong thế giới nhỏ có những cây cổ thụ lâu năm màu đen sì cao ngút trời, nhưng lại chỉ trong nháy mắt toàn bộ đều bị bật gốc bay khỏi mặt đất. Cá trạng nguyên hiện đang ở trong hồ nước đen bắt đầu sục sôi.
Khoảng cách trăm mét từ chỗ thế giới nhỏ trở lên, chính là mặt đất mà người bình thường sinh hoạt cũng cảm nhận được một trận rung chuyển kịch liệt. Từng vệt đất nứt thay nhau nối tiếp xuất hiện, đây có thể nói là một cơn động đất khủng bố!
Tất cả những thứ này tới nhanh, đi cũng nhanh như thế.
Không qua đi bao lâu, Trương Thác mở hai mắt ra nhìn.
Anh có thể nhìn thấy được cảnh tượng xung quanh, nhưng lại là một màu đen kịt. Nhưng mà, mảng đen kịt này không phải là bụng của Ba Xà, mà là mặt đất bị cháy đen.
Bên trong tinh thể lửa ẩn chứa một nguồn năng lượng cực kỳ cao, khoảnh khắc nổ ra có thể sản sinh ra lực xung kích còn khủng khiếp hơn cả vụ nổ hạt nhân.
Nhưng điều kinh khủng nhất của vụ nổ hạt nhân không phải lúc phát nổ, chính là khoảng thời gian sau khi phát nổ, hóa chất hạt nhân ẩn bên trong đó sẽ khiến một khu vực tiếp xúc với nó trong vòng cả trăm năm cũng sẽ không thể sinh sôi phát triển bất cứ mầm sống nào cả.
← Ch. 1706 | Ch. 1708 → |