← Ch.1705 | Ch.1707 → |
Chương 1736:
Trương Thác đánh tín hiệu mắt cho Đường Dực đặt toàn bộ chỗ thuốc nổ kia ở dưới lối vào tầng hầm, sau đó ném cho Đường Dực một bộ điều khiển mà anh tự mình làm ra, bộ điều khiển đó có thể kích nổ đống thuốc nổ kia.
Đường Dực nhìn Trương Thác, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Trương Thác nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ chờ ở đây, lát nữa nghe tôi ra hiệu, khi tôi nói ra tay thì cậu lập tức ném đống thuốc nổ đó xuống dưới, chắc là có thể kích nguồn năng lượng đó nổ tung"
“Anh, vậy tới lúc đó chúng ta làm gì đây? Một khi vụ nổ hạt nhân xảy ra, người chết đầu tiên nhất định là hai chúng ta"
“Dĩ nhiên là dựa vào con Ba Xà kia rồi” Khóe môi Trương Thác cong lên nở ra một nụ cười: “Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi."
Trương Thác quay người trở lại phòng thí nghiệm, đi thẳng tới trước lồng sắt đang nhốt thú Tùng Lâm Vương. Nhấc cái lồng sắt lên, tiếp đó mở ra lồng giam lúc trước dùng để nuôi Ba Xà, nhảy xuống đó.
Dọc đường đi, Trương Thác tăng nhịp bước. Chỉ khoảng chừng mười phút sau đó, anh đã tới được chỗ mà ngày đó đã nhảy xuống theo Đường Dực.
Trương Thác để ý phía trên bề mặt của cái hầm này đã không còn nhìn thấy bóng thân cây nào cả, chỉ thấy một cái lỗ hổng hiện ra ở đó.
Trương Thác hít một hơi thật sâu, móc từ trong ngực ra thanh kiếm gãy, sau đó đưa vào trong lồng.
Lúc thanh kiếm gãy đưa tới chỗ cái lồng, thú Tùng Lâm Vương lập tức bắt đầu run rẩy.
Cho tới lúc anh luồn thanh kiếm gãy vào bên trong lồng, thú Tùng Lâm Vương lập tức thét lên tiếng gào rú chói tai.
Thú Tùng Lâm Vương vừa kêu lên, Trương Thác đã nghe được một đợt gào thét truyền tới từ phía trên, là con Ba Xà đó.
Sắc mặt Trương Thác phấn khích, con Ba Xà này quả nhiên là sợ thú Tùng Lâm Vương, nhưng đồng thời cũng cực kỳ muốn có được nó.
Trương Thác mạnh mẽ chọc thanh kiếm gãy vào người của thú Tùng Lâm Vương, sau đó dùng lực rạch một cái, một vệt máu tươi từ đáy lồng chảy xuống đất.
“Kít"
Lại lần nữa, thú Tùng Lâm Vương ngập tràn sợ hãi gào rú chói tai.
“Grừi"
Vào đúng lúc này, một cái đầu khổng lồ hình tam giác cũng đột nhiên mò vào trong hầm, hai mắt tỏa ra màu xanh lục, nhìn chằm chằm vào Trương Thác. Nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào lồng sắt trong tay của Trương Thác.
Đối với Ba Xà mà nói, thú Tùng Lâm Vương chảy máu chính là một loại hấp dẫn không thể nào kháng cự được.
Trương Thác nhếch mép quệt kiếm lần nữa khiến thú Tùng Lâm Vương bị thêm một vết thương khác, máu tươi lập tức bắn ra, văng đến tận dưới cái đầu to lớn của Ba Xà.
Trong mắt Ba Xà đảo tròn nhìn xuống dưới, thè cái lưỡi thô ráp như cánh tay của con người chậm rãi liếm vết máu dính trên đất. Đột nhiên, Ba Xà há cái miệng to như chậu máu gào lên một tiếng, lập tức nhanh như tên mắt mà lao cái đầu hình tam giác xông về phía Trương Thác.
Đối diện với tình cảnh này, anh nắm chặt lồng sắt, nhanh chân bỏ chạy.
Ba Xà biết dùng cục u trên lưng dụ dỗ con mồi, đã có sẵn năng lực suy xét ban đầu rồi. Cho nên hiện tại Ba Xà rất rõ ràng, thú Tùng Lâm Vương bị nhốt trong lồng sắt đã không còn khả năng chiến đấu nữa, bây giờ thú Tùng Lâm Vương chính là một món mồi ngon béo bởi!
Tốc độ của Ba Xà rất nhanh, cho dù Trương Thác có dốc toàn lực cũng chậm hơn tốc độ của nó một chút.
Hiện tại Trương Thác sắp bị Ba Xà đuổi kịp, cái lưỡi rắn đỏ tươi đã muốn thè ra để quấn lấy đôi chân trần của anh rồi.
Trong khoảnh khắc mấu chốt, Trương Thác dùng sức nhảy một cái xuống cái lỗ trước đó đi tới lồng giam nuôi Ba Xà trước kia. Sau đó, nhanh chóng chạy về phía trong phòng thí nghiệm.
Nơi này vốn là địa bàn của Ba Xà, nó quen thuộc cái nhà giam này hơn Trương Thác nhiều, cơ thể khổng lồ xoay tròn chui xuống mặt đất. Ba Xà phấn khích gào thét, bản năng động vật nói cho nó biết rằng nếu như nuốt được Tùng Lâm Vương thì bản thân mình sẽ càng trở nên mạnh mẽ, thậm chí là thoát cái sẽ là sinh vật vô địch nhất trên thế giới này.
← Ch. 1705 | Ch. 1707 → |