← Ch.1001 | Ch.1003 → |
Chương 1132:
Kha Mộc Lan rụt ở góc đường, sững sờ nhìn Trương Thác trước người mình, thân hình nhìn cũng không cường tráng, sao lại ẩn chứa lực lượng lớn như vậy, anh vừa mới dùng hai quyền, mỗi một quyền lại có lực lượng có thể trực tiếp đánh bay bao cát như vậy?
Trương Thác quay đầu lại, khi nhìn thấy ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Kha Mộc Lan, cười khổ một tiếng, "Tôi nói cô gái xinh đẹp, Thạch Vương nếu có thể để cho cô giao ngọn núi này cho tôi, làm sao cô cũng phải tin tưởng thực lực của tôi một chút chứ?"
Trương Thác nói xong, lại nhìn về phía Tào Trường Lam, "Ông chủ Tào, chúng tôi có thể đi không?"
"Đi sao?" Tào Trường Lam cười cười, cũng không cảm thấy quá bất ngờ, từ ngày Thạch Vương biến mất, anh ta đã biết, có người âm thầm bảo vệ Thạch Vương.
Tào Trường Lam đứng ở cửa văn phòng, chủ động nhường vị trí.
Ở cửa, lại xuất hiện hai người đàn ông nữa, là hai thanh niên hơn hai mươi tuổi, diện mạo của hai người này, có vài phần giống nhau, hai người vừa xuất hiện, đã khinh thường nhìn Trương Thác, "Lá gan thật lớn, ngay cả chuyện nhà họ Hoàng chúng tôi cũng dám quản!"
"Nhà họ Hoàng?" Trương Thác nhẹ nhàng cười.
"Anh cười cái gì!" Một người thanh niên hướng tới Trương Thác quát lớn, nụ cười trên mặt Trương Thác làm cho anh ta cảm giác được một loại khiêu khích.
"Tôi còn tưởng rằng, các anh vừa mở miệng, đã phải đem nhà họ Hoàng đặt ở bên miệng, xem ra, hành động của gia tộc các người, thật đúng là bị hạn chế ở khắp nơi" Trương Thác lắc đầu, "Tôi nghĩ, nếu như không phải các anh chịu bị hạn chế khắp nơi, cũng sẽ không tốn hết tâm tư chiếm lấy quyền khai thác núi này đâu"
Trương Thác nói xong, làm cho cơ thể hai thanh niên kia chấn động, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, trong mắt đều mang theo một tia kinh ngạc, sau đó quay đầu nói với Trương Thác: "Tên kia, anh biết không ít chuyện! Nếu biết chúng tôi là nhà họ Hoàng, anh còn dám đối đầu với chúng tôi sao?"
Một trong hai thanh niên, lấy ra bộ đàm, vội vã vào bên trong và nói: "Có chuyện, hãy để mọi người đến đây"
Thanh niên kia vừa dứt lời, dưới lầu Thạch Trung vang lên tiếng bước chân rậm rạp, kèm theo những âm thanh như tiếng quát lớn.
"Tất cả đều tránh ral "Mau, không muốn chết thì đi ra Từng tiếng quát lớn vang lên, nghe được Trương Thác cười cười, làm sao mà cách làm việc của nhà họ Hoàng, lại giống như đang cùng dân xã hội đánh nhau vậy.
Rất nhanh, những tiếng bước chân dày đặc dừng lại, bởi vì giờ phút này, những người đó đã toàn bộ đi tới tầng hai toà nhà Thạch Trung, vây quanh lầu kín mít.
Tào Trường Lam cười nói: "Thạch vương thật đúng là có bản lĩnh, người mà anh ta tìm tới, dám đối chiến với gia tộc họ Hoàng, chàng trai, nếu anh đã biết gia tộc họ Hoàng tồn tại, tôi thật sự không nghĩ ra, anh làm sao có dũng khí chống đối như vậy?
Trương Thác cười cười, "Tôi cũng đang suy nghĩ, gia tộc các người là lấy dũng khí từ đâu tới, rõ ràng là một đám người bị chế nhạo ở khắp nơi, còn tự nhận mình là người có cấp bậc cao ngất ngưởng?"
"Chàng trai, anh nói cái gì!" Một thanh niên Nhà họ Hoàng mang vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Trương Thác.
Trương Thác không trả lời đối phương, mà hỏi ngược lại: "Theo như tôi biết, Nhà họ Hoàng ở trong những gia tộc lớn, xếp thứ 14 đúng không, ở giữa nhà họ Đường và nhà họ.
Triệu"
"Là vậy thì như thế nào!" Người của Nhà họ Hoàng nghe được lời này, sắc mặt hơi có chút khó coi, vị trí thứ mười bốn, đó chính là thứ hai trong số các tộc xếp hạng cuối cùng, "Chỉ cần chúng tôi có được mỏ linh thạch này, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua những gia tộc khác để xếp thứ hai!"
"Phốc xuy" Trương Thác nghe vậy không nhịn được, cười ra tiếng.
"Anh cười cái gì! Người của Nhà họ Hoàng quát lớn.
"Tôi cười các anh không có tương lai" Trương Thác lắc đầu, "Trước khi tôi tiêu diệt nhà họ Triệu, người của nhà họ Triệu có mục tiêu là muốn giãm lên nhà họ Lỹ ở dưới chân, Nhà họ Hoàng các anh phát hiện một mỏ linh thạch như vậy, mục tiêu dĩ nhiên chỉ đuổi theo vị trí thứ hai, khó trách người nhà họ Triệu xếp hạng, phải ở trước các anh"
Cơ thể thanh niên nhà họ Hoàng run rẩy.
← Ch. 1001 | Ch. 1003 → |