← Ch.0777 | Ch.0779 → |
Chương 897:
Nhưng phương thức tiến vào cảnh giới Ngự Khí của Trương Thác hiển nhiên khác với tất cả mọi người, anh trực tiếp uống vào chất lỏng chiết xuất từ linh thạch, dùng cách mạnh mẽ nhất để giữ nguyên khí trong cơ thể, phương pháp này không thể nói là không thể, nhưng chắc chắn là chưa từng xuất Đầu tiên là năng lượng trong tỉnh thạch vô cùng mạnh mẽ, viên tinh thạch vuông với kích cỡ ba thước như của Trương Thác có thể thể dùng cho hàng ngàn người trong mười năm, có thể thấy rằng năng lượng của nó dồi dào đến cỡ nào, không một ai dám trực tiếp lấy năng lượng của nó. Và quan trọng hơn là từ trước đến nay chưa có công nghệ nào đủ cao cấp để chiết xuất năng lượng từ linh thạch, chỉ có trong tương lai mới có thể làm được.
Thật trùng hợp, Trương Thác gặp được linh thạch và đồng thời tương lai có thể giúp anh lấy được năng lượng của nó, điều này khiến chỉ cần Trương Thác đánh bậy bạ cũng sinh ra nội khí, quá trình này cực kỳ nguy hiểm, cũng may tố chất thân thể của Trương Thác bẩm sinh đã hơn người thường, ngay từ nhỏ anh đã tu luyện, nếu mà là người khác thì sớm đã chết từ lâu rồi.
Cho nên bây giờ Trương Thác căn bản không biết làm sao để vận khí, cũng không biết khoảng cách của bản thân và cảnh giới Ngự Khí là bao nhiêu, anh chỉ nghĩ rằng mọi người đều như thế này.
Trương Thác ngồi ở đó khoanh chân, trong lòng thâm nghĩ, để nguyên khí ngập tràn trong cơ thể, vậy có phải là làm cho toàn thân cùng phối hợp vào thời khắc đó mới có thể làm được?
Trương Thác suy nghĩ rất nhiêu cách, anh cảm thấy đây chiêu thức đáng tin cậy nhất để sử dụng tất cả sức mạnh cùng nhau, trên sách giảng để khí trải rộng toàn thân chắc chính là ý này.
Phàm là người thích rèn luyện thân thể đều biết khống chế mỗi khối cơ bắp trên người mình, Trương Thác rèn luyện thân thể cũng đã lâu, khống chế cơ bắp của bản thân mình rất mạnh, nhưng đó cũng chỉ là một số cơ theo ý muốn, vẫn còn chút khó khăn khi để tất cả các cơ cùng hoạt động.
Nó giống như vẽ hình vuông bằng một tay, tay còn lại thì vẽ hình tròn. Khi tách riêng ra thì rất đơn giản, nhưng nếu phối hợp làm chúng cùng một lúc thì 99% mọi người đều không làm được.
Trương Thác hít một hơi thật sâu, khống chế cơ bắp trên cánh tay duỗi ra, lúc này trên cơ bắp căng lên, trên cơ thể của Trương Thác xuất hiện một hơi thở yếu ớt.
Trương Thác lắc đầu, anh nhất định phải làm cho toàn bộ cơ bắp trên thân trên phối hợp với nhau, nhưng cuối cùng chỉ có cánh tay và cơ lưng có tác dụng, muốn để cho cơ bắp toàn thân cùng phối hợp quả thật rất khó.
Mặc dù vậy, Trương Thác rất có rất có ý chí, những việc ngày hôm nay chưa làm được thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Đường thị trong thung lũng, ánh nắng rơi xuống càng lúc càng mờ, màu sắc dần trở nên đỏ rực, mặt trời sắp xuống núi.
Một ngôi nhà được xây dựng tại nơi giao giữa vách núi và mặt đất.
"Bố, ông cụ lớn nói thế nào?" Một người thanh niên tóc dài đi vào nhà.
Người ngồi trong nhà chính là người đàn ông mặc áo đỏ hôm nay ngồi cùng bàn ăn với Trương Thác.
Người đàn ông mặc áo đỏ: "Ông cụ lớn không đồng ý"
"Hừ!" Người thanh niên tóc dài hừ lạnh một tiếng.
"Lão già này thật ngoan cố, vẫn không thay đổi chút nào, phương pháp tu luyện phải chia sẻ với người ngoài, Đường thị chúng ta khi nào mà phải chịu ấm ức như vậy chứ!"
Người đàn ông mặc áo đỏ đưa mắt nhìn người thanh niên rồi nhẹ giọng nói: "Đường Vĩ Kỳ, những lời này con nói cho ta nghe thì được, tuyệt đối đừng để người ngoài nghe thấy"
Người đàn ông trẻ tuổi tên gọi là Đường Vĩ Kỳ hừ một tiếng lạnh lùng: "Bố, lời này nếu để người khác nghe được lại thế nào, còn ai có thể làm gì được con chứ? Đường Tiêu kia nói thế nào?"
"Anh ta?" Nhắc đến Đường Tiêu, người đàn ông mặc áo đỏ trên mặt lộ vẻ khinh thường: "Ông ta còn có thể nói gì, đương nhiên là ông cụ lớn nói gì, anh ta phải nghe nấy rồi"
"Tên hèn nhát này!" Đường Vĩ Kỳ một chưởng đập lên bàn gỗ ở trong phòng, chiếc bàn gỗ này lập tức gãy đôi.
Đường Vĩ Kỳ mặt lộ vẻ lạnh lẽo: "Bố, Đường Tiêu này, chỉ giống như một con rối, theo con nói, dắt một con chó lên làm tộc trưởng của Đường thị, còn tốt hơn là ông ta!"
"Đường Vĩ Kỳ, con nói như vậy, là vô lễ rồi đấy" Người đàn ông mặc áo đỏ trách mắng một tiếng, nhưng nhìn thần sắc giữa lông mày của ông ta, lại không có chút ý trách cứ nào.
← Ch. 0777 | Ch. 0779 → |