Vay nóng Tinvay

Truyện:Con Rể Quyền Quý - Chương 0712

Con Rể Quyền Quý
Hiện có 3072 chương (chưa hoàn)
Chương 0712
0.00
(0 votes)


Chương (1-3072 )

Siêu sale Shopee


Chương 827:

"Đm, cái này cũng quá lắm mài"

"Phụ nữ ghen tuông quá đáng sợ mà"

"Giết sạch người trên đảo? Đại hội thế giới ngầm, người đến đó đều là những người của thế lực lớn, nếu muốn giết hết bọn họ thì cả thế ngầm cũng rối loạn, tiền đặt cược của Tăng Thiên Á cũng quá lớn!"

"Quân Vương Địa Ngục kia thì sao, hắn nói thế nào?" Có người không kịp đợi hỏi.

"Quân Vương Địa Ngục không hổ là Quân Vương Địa Ngục, hắn nói sống chết của người trên đảo liên quan gì đến hắn, hắn tuyệt đối không buông tay người hắn yêu!"

"Đm, ngang ngược Cũng có người bất đồng quan điểm, "Ngang ngược cái gì, đây là ích kỷ, chỉ vì một người phụ nữ mà không để ý đến tính mạng mấy ngàn người trên đảo, người như vậy không xứng làm Quân Vương"

Một đám người tụ tập bàn tán phán xét, ý kiến mỗi người một khác, có người cho là hành động của Quân Vương Địa Ngục chính là đàn ông chân chính, dám yêu dám hận, muốn làm gì thì làm đó.

" Một người không nhịn được lên tiếng.

Cũng có người cho là hành động của Quân Vương Địa Ngục ích kỷ, nếu đã là Quân Vương Địa Ngục thì không thể mạo hiểm tính mạng của người trên toàn đảo.

"Tôi chỉ muốn nói là, bất kể hắn là một tên đàn ông ngay thật hay ích kỷ, thì với một người phụ nữ, hắn chính là một người đáng để phó thác cả đời" Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, Nam Cung Yến Khanh không biết từ lúc nào cũng đứng giữa đám người.

Là con gái cả nhà họ Nam Cung, từng hành động của Nam Cung Yến Khanh ở Tước Thành đều gây được sự chú ý, đồng thời, bản thân cô ta cũng là một tài nữ, về nhan sắc cũng rất có tiếng vang, cô ta chỉ cần lên tiếng, lập tức thu hút bao ánh nhìn.

Mọi người đều nhìn Nam Cung Yến Khanh, nhưng ánh mắt của Nam Cung Yến Khanh lại nhìn xuyên qua đám người hướng vào Trương Thác.

"Cô bé, khi nói chuyện đừng quá tự tin" Trương Thác chán nản, phất tay áo đi ra hướng khác.

Nam Cung Yến Khanh nhìn thấy biểu hiện của Trương Thác, tức giận dậm chân, cô ta nghĩ một người phụ nữ như thế nào mới khiến anh ta nói ra những lời lẽ như đối địch cả thế giới như vậy.

Những người đang nói chuyện, nhìn Nam Cung Yến Khanh, rồi nhìn Trương Thác đã đi xa.

"Đây là ai vậy mà không buồn nể mặt cô cả nhà họ Nam Cung"

"Ai biết được."

Trương Thác đi đến trước cửa đại sảnh nhà họ Tô, nhìn thấy bên trong treo đầy dây đỏ, mà những người nhà họ Tô đều tỏ ra vui mừng.

Trương Thác lách qua sảnh chính, đi vào gian phòng ở phía sau đại sảnh, Lâm Ngữ Lam, đang ở ngay trong phòng.

Khi anh vừa vào nhà họ Tô cũng đã nghe ngóng xem Lâm Ngữ Lam ở đâu, lúc đó anh không suy nghĩ gì thêm mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Trong phòng, Lâm Ngữ Lam đang ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc của cô buông xõa, mềm mại óng ả, trên tóc cài một cây châm vàng chạm rỗng, cô mặc một chiếc váy dài chấm đất màu lam pha tím, bên hông treo một cái lô hình kim thú, mỗi một động tác của cô sẽ khiến hạt châu va vào thành lô, phát ra tiếng vang leng keng, cô giống như một nàng tiên hạ phàm, dáng vẻ thoát tục.

Khuôn mặt trang điểm mộc mạc, đồ trang sức trang nhã, mày liễu cong cong, mang vẻ quyến rũ kì lạ.

Cửa phòng trang điểm đột nhiên bị đẩy ra.

Trương Thác bước vào.

"Wow, vợ à, em đẹp quá." Trương Thác vừa bước vào, liền lớn tiếng nói, anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô gái trong gương, ánh mắt có chút ngây dại.

Chương 828:

Khi Lâm Ngữ Lam nghe thấy giọng nói của Trương Thác, trong mắt không giấu nổi sự vui sướng, cơ thể cô hơi run, đã lâu rồi, cô thật sự rất nhớ Trương Thác, nhưng do tính cách nên cô không hề biểu lộ nỗi nhớ một cách rõ ràng.

"Anh về rồi, vết thương đỡ chưa?" Lâm Ngữ Lam cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ bình thản.

"Ừm" Trương Thác gật đầu thật mạnh, chỉ dùng ba hai bước chân đã chạy vọt đến trước mặt Lâm Ngữ Lam: "Mình ơi, để anh nhìn em thật kĩ, anh nhớ em muốn chết!"

Tô My đứng phía sau Lâm Ngữ Lam, vừa thấy Trương Thác, lập tức cúi đầu: "Chào anh Trương"

Thật ra, đến bây giờ Tô My vẫn không dám tin, người đàn ông trước mặt, lại là bá chủ địa ngục nổi tiếng. Hễ là người của thế giới ngầm, không có một ai không thấy tò mò về vị này, bản thân Tô My cũng từng tưởng tượng xem anh trông như thế nào, ví dụ như cao lớn dũng mãnh, dáng vẻ khó gần, thậm chí có người nói bá chủ địa ngục còn có tận bốn cánh tay, mà Tô My cũng chẳng mấy nghi ngờ, dù sao danh tiếng của bá chủ địa ngục thật sự rất vang dội.

Nhưng cô ta chưa từng nghĩ, bá chủ địa ngục lại có dáng vẻ bình thường đến vậy.

Lâm Ngữ Lam nhìn thấy Trương Thác vui đến mức nhảy cng lên, đảo mắt tỏ vẻ chán nản nói: "Thế mà cũng được coi là bá chủ địa ngục, chẳng giống chút nào"

"Hứ" Trương Thác bĩu môi: "Ở trước mặt vợ mình, anh cũng chẳng phải bá chủ, vợ ơi, em mới là bá chủ của anh, hi hi"

Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam cười ngây ngô.

Lâm Ngữ Lam nhìn thấy dáng vẻ Trương Thác ngây ngô cười, trong lòng cảm giác ngọt ngào.

Đây là người đàn ông của mình, khí phách của anh, có thể khiến người khác phải quỳ gối, tung hô bá chủ, người đàn ông có thể đứng giữa không trung, lấy sức một người, phá hủy cả trăm cái chiến cơ, một người đàn ông để lại biết bao truyền thuyết ở địa ngục, nhưng dẫu có mạnh mẽ đến mức nào, thì khi ở trước mặt cô, ở trước mặt người nhà, vẫn luôn tỏ ra bình dị đến vậy.

"Được rồi, đừng có lảm nhảm nữa" Lâm Ngữ Lam đứng dậy khỏi bàn trang điểm, chủ động giữ chặt tay Trương Thác: "Hôm nay em sẽ tiếp nhận chức vụ gia chủ nhà họ Tô, nếu lễ lạt bên phía người của đảo Ánh Sáng không chu toàn, em sẽ đến phá đảo của anh"

"Vợ ơi, em yên tâm" Trương Thác vỗ ngực: "Lễ vật tất nhiên phải chu toàn"

Lâm Ngữ Lam nhẹ nhàng che miệng cười, thực ra cô cũng không đòi hỏi lễ vật này nọ, cô chỉ đang làm nũng với người đàn ông của mình mà thôi.

Mười một giờ trưa, Lâm Ngữ Lam ra khỏi phòng trang điểm.

Giờ phút này, các khách mời của nhà họ Tô đã đến khá đông.

Bố con nhà họ Giang nhìn thấy khách mời của nhà họ Tô, cảm thấy rất khinh thường và tỏ vẻ kiêu ngạo, như thể họ thấy trong số những người đến dự nhà họ Tô hôm nay, trừ nhà họ Nam Cung khá có danh tiếng đối với họ, số còn lại, bọn họ vốn chẳng quan tâm, khi hai người bọn họ nói ra cái mác nhà họ Giang, có rất nhiều người lập tức đến chào hỏi.

Hai bố con nhà họ Giang ngồi giữa đại sảnh, tuy không phải vị trí chủ nhà, nhưng nhìn thái độ như thể chủ nhân không bằng, ra vẻ ta đây.

Tô Du Khanh đứng trước cửa đại sảnh, tiếp đãi khách.

"Ông Tô, chúc mừng chúc mừng "

"Ông Tô, chúc mừng"

"Ha ha ha, thật hâm mộ ông Tô, có người kế thừa sau này, chẳng bù cho mấy đứa không có chí tiến thủ nhà tôi, đến bây giờ chẳng có đứa nào có thể tin tưởng giao phó được"

Người này nối tiếp người kia, đi vào sân nhà họ Tô, sau đó đi vào đại sảnh, chúc mừng Tô Du Khanh.

Lúc này Tô Du Khanh vui đến mức cười không khép miệng, bản thân sắp tiếp nhận chức vụ gia chủ nhà họ Tô, trở thành vợ của bá chủ đảo Ánh Sáng, nhà họ Tô vốn chỉ là một gia tộc nhỏ ở Đại Nam, nhảy phắt lên hàng đại gia tộc ở địa ngục, như vậy khi đi ngủ cũng có thể cười tỉnh được.

Chương 829:

Trước đó, Tô Du Khanh còn lo lắng, cháu gái ngoại của ông ta có được bá chủ địa ngục để mắt đến hay không, ông ta sợ anh chỉ chơi đùa với cháu ngoại của mình, nhưng khi Tô My mang tin tức về trận chiến ở đảo Ánh Sáng thì những băn khoăn trong lòng ông ta không còn nữa, tình cảm của bá chủ địa ngục dành cho cháu gái mình là chân ái, như vậy xem ra, sau này còn ai dám giưỡn mặt nhà họ Tô.

Thời gian trôi, càng ngày càng nhiều khách mời đến nhà họ Tô, chỉ còn hai mươi phút sẽ đến nghỉ thức tiếp nhận chức vụ gia chủ của Lâm Ngữ Lam.

Khách mời lần này, không người của các gia tộc Đại Cổ Võ, mà phía chính phủ cũng có đại diện, dẫu sao địa vị của nhà họ Tô ở Tước Thành cũng thăng hạng, bãi đỗ xe trong sân nhà họ Tô, đỗ kín những chiếc xe đắt tiền, những xe còn lại chỉ có thể đỗ bên ngoài cửa.

Mười một giờ mười năm phút, đại sảnh nhà họ Tô, đã chặt kín khách.

Tô Du Khanh đi vào đại sảnh, ngồi ở vị trí chủ nhà.

Những người còn đang mải mê nói chuyện thấy vậy cũng ngừng lại để nhìn chủ nhà.

Bên cạnh ghế chủ nhà, có tám tên người làm mỗi bên bốn người, trong tay cầm khay, mà trên đó có một tấm khăn trùm đỏ.

Ông Tô dẫn đầu võ tay, lúc đó, tiếng vỗ rào rào vang dội.

"Đùng" tiếng vang truyền đến từ bên ngoài đại sảnh.

Tô Du Khanh ngồi ở chủ vị thượng nghe thấy tiếng vang này, ông ta quét mắt nhìn cả đại sảnh, sau đó nói: "Kính thưa mọi người, hôm Tô Du Khanh tôi đây, xin tuyên bố từ bỏ chức vi gia chủ nhà họ Tô, từ nay chức vị này do cháu ngoại của tôi Lâm Ngữ Lam đảm nhiệm, cảm ơn mọi người đã tới đây, đó là vinh dự của kẻ hèn này, trước đây nhà họ Tô chúng tôi vẫn luôn tuân theo nguyên tắc quảng giao với bạn bè bốn bể, từ nay về sau, nhà họ Tô chúng tôi vẫn vậy, cháu gái tôi còn trẻ, hy xọng sau này các anh em bạn bè quyến thuộc hết lòng ủng hộ, tôi vô cùng cảm kích"

Tô Du Khanh phát biểu xong, nắm tay thành quyền đáp lễ mọi người xung quanh.

Những người ngồi trong đại sảnh, cũng nắm tay thành quyền đáp lễ Tô Du Khanh.

"Đùng"

Phía cửa nhà lại truyền đến một tiếng trống, âm thanh này vừa vang lên, lại nghe thấy tiếng đàn tranh réo rắt bên tai.

Phía sau chỗ ngồi gia chủ, Lâm Ngữ Lam mặc váy màu xanh lam pha tím, chậm rãi đi ra.

Mái tóc đen buông xõa, khuôn mặt xinh đẹp khiến mọi người không tìm nổi khiếm khuyết, sự xuấ hiện của cô như đóng đông bầu không khí, hầu như tất cả mọi người đều đổ đồn ánh mắt về phía cô, không nỡ nhìn ra chỗ khác.

Trước khi đến đây, rất nhiều người cũng đã nghe nói, người thừa kế của nhà họ Tô là tuyệt thế mỹ nữ, lúc ấy có người còn đang suy nghĩ, cô gái này rốt cuộc đẹp đến mức nào.

Hôm nay vừa thấy, bọn họ phải thừa nhận, hai chữ tuyệt thế này, không hề khoa trương.

Khoảnh khắc Giang Minh nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, trong mắt hắn ta tràn ngập dục vọng chinh phục mãnh liệt, bàn tay đặt ở hai chân siết chặt, nghĩ đến chuyện xảy ra ở kinh thành, hắn ta lại nghĩ đên việc bắt người phụ nữ này nằm dưới thân mình mà dày vò cho thỏa thuê.

Bố của Giang Minh nhìn thấy dáng vẻ con trai của mình, vỗ võ bả vai Giang Minh, liếc nhìn hắn, cái nhìn như muốn nói với hắn, muốn làm gì thì làm, chúng ta không cần bận tâm đến nhà họ Tô.

Giang Minh hít sâu một hơi, hôm nay hắn nhất định phải bắt nhà họ Tô trả giá, nhất định phải cho ả họ Lâm và chồng cô ta đẹp mặt.

Lâm Ngữ Lam nhấc gót sen bước đến, lô hình kim thú bên hông phát ra tiếng chuông leng keng, hòa cùng tiếng đàn tranh réo rắt ngoài cửa.

Lúc Lâm Ngữ Lam đi đến nơi, Tô Du Khanh chủ động tránh khỏi vị trí gia chủ, nhường lại cho Lâm Ngữ Lam.

Tô Du Khanh nhìn Lâm Ngữ Lam, càng nhìn càng thấy vừa lòng.

Lúc trước khi cụ ông để lại di chúc nói muốn giao nhà họ Tô cho một người bên ngoại, lúc ấy rất nhiều người cũng không đồng ý, không hiểu nổi cách làm của ông cụ, nhưng không ai ngờ, ý tưởng bổ sung của ông, lại đưa nhà họ Tô lên một tầm cao mới, nếu nói, đương thời mà cụ ông không cho người đi tìm tung tích hai mẹ con Lâm Ngữ Lam, thì đến mấy chục năm nữa nhà họ Tô cũng chẳng thế móc nối với đảo Ánh Sáng được.

Chương 830:

Lâm Ngữ Lam đến trước ghế gia chủ, đôi mắt nhìn một vòng cả đại sảnh, chậm rãi mở miệng, giọng nói của cô dõng dạc, không giống phần lớn các cô gái miền Nam giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, từ nhỏ cô đã sống ở Tây Bắc, nên giọng nói dõng dạc hùng hồn.

"Cảm ơn các cô chú hôm nay tới đây, từ hôm nay trở đi, Lâm Ngữ Lam tôi đây, sẽ đảm nhận vị trí gia chủ nhà họ Tô, cho tới nay, nhà họ Tô luôn tuân theo quy tắc quảng giao anh em bốn bể một nhà, Lâm Ngữ Lam tôi cũng không ngoại lệ, hy vọng quan hệ của chúng ta sẽ càng ngày càng thân mật, nếu tôi còn chỗ nào thiếu sót, mong các cô chú thông cảm"

Lâm Ngữ Lam không nói dông dài, cô vừa nói xong, mọi người vừa định chúc mừng thì một giọng nói khó chịu vang lên.

Giang Minh đang ngồi ở vị trí gần chủ vị nhất, hắn ta đứng lên, đôi tràn hau háu nhìn chăm chằm Lâm Ngữ Lam đang đứng trước ghế gia chủ, nói: "Cô Lâm, tôi có một chuyện thắc mắc, cô nói quan hệ thân mật là có ý gì, cô có thể lên giường của tôi, tiếp xúc thân mật với tôi à? Hả?"

Giang Minh vừa dứt lời, mấy kẻ ở bên cạnh hắn lập tức cười to.

Mấy người này, đều cùng một giuộc với Giang Minh, họ chỉ là đại biểu của mấy gia tộc nhỏ, bị Giang Minh sai khiến, đến sỉ nhục nhà họ Tô.

Những người đang ngồi trong đại sảnh, dù là Tô Du Khanh, hay những quan khách đến chúc mừng, nghe thấy lời nói của Giang Minh ai nấy cũng biến sắc, ai cũng hiểu rõ, nhà họ Giang đến lần này là để gây sự.

Lâm Ngữ Lam khế nhíu mày, khi cô nhìn thấy hai bố con hắn, đã đoán được bọn họ chẳng có ý tốt, lần trước Trương Thác đánh gấy mấy cái xương của Giang Minh, bây giờ sao hắn ta lại thật tâm đến chúc mừng được, hiện tại vừa thấy, quả thực như thế.

Tô Du Khanh nhíu chặt mày, ông ta vẫn đứng ở bên cạnh vị trí gia chủ, nhìn về phía bố của Giang Minh nói: "Anh Giang, hai người có ý gì?"

Bố của Giang Minh cười ha ha một tiếng: "Anh Tô, mấy đứa trẻ chỉ đùa chút thôi mà, đừng coi là thật, lần này chúng tôi đến, đã chuẩn bị lễ vật xong xuôi rồi, Minh, còn không cho người đem lễ vật mang lên?"

Bố Giang Minh nói xong, ra vẻ trách cứ liếc nhìn hắn.

Giang Minh vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, chú Tô, cháu và Ngữ Lam chỉ đùa một chút mà thôi, đây là lễ vật cho Ngữ Lam, hy vọng cô ấy thích"

Giang Minh nói xong, phất tay về phía cửa đại sảnh.

Sau đó, chỉ thấy một người, ôm một cái hộp cao một mét, chầm chậm tiến vào, phần trên của hòm chụp lụa màu đen, khiến cho mọi người không thể thấy thứ bên trong.

Sau khi Tô Du Khanh nhìn thấy, chân mày nhíu chặt thoáng giãn ra một ít.

"Làm càn!" Giang Minh quát lớn một tiếng về phía những người vừa đi vào: "Đến tặng lễ vật, còn che che giấu giấu, tới đây, để Ngữ Lam nhìn thấy thành ý của chúng ta"

Giang Minh nói xong, sải bước đi lên phía trước, vươn tay ra, xốc tơ lụa đậy hòm lên.

Khi tấm lụa vừa bị xốc lên, mọi người trong đại sảnh đều trố mắt nhìn, nhìn đồ vật trong hòm.

Đô vật trong hòm là một cái chuông đồng Cái gọi là quả tặng của nhà họ Giang, chính là chuông đồng.

€ó ý gì đây, hễ là người Đại Nam, đều hiểu rõ.

Mặt Tô Du Khanh lập tức biến sắc, hét lớn: "Tên họ Giang kia, mấy người đừng có quá đáng"

Nam Cung Yến Khanh của nhà họ Nam Cung ngồi ở chỗ này, có chút nghi hoặc, cô ta đã từng gặp Lâm Ngữ Lam, đối này người phụ nữ này, Nam Cung Yến Khanh thấy có chút giống, đây là một một người sẽ không chủ động đi gây chuyện, vì sao cô ta lại bị nhà họ Giang nhăm vào?

"Quá đáng?" Bố Giang Minh hỏi lại một câu, sau đó hừ lạnh nói, "Chúng tôi quá đáng thì sao, chồng cô ta đã đánh gãy mấy cái xương của con trai tôi, hôm nay nhà họ Giang đến nhà họ Tô mấy người tính sổ"

Bố Giang Minh đứng lên, khinh thường nhìn Tô Du Khanh.

Chương 831:

Nghe xong Tô Du Khanh cảm giác thật vi diệu, chồng của Ngữ Lam? Là Trương Thác? Đường đường bá chủ địa ngục đánh Giang Minh, mà người nhà họ Giang dám tìm đến tính sổ? Tìm bá chủ địa ngục tính sổ?

Tại đây, rất nhiều người vừa nghe thấy Lâm Ngữ Lam đã kết hôn đều tỏ ra thất vọng, khoảnh khắc Lâm Ngữ Lam xuất hiện, bọn họ còn đang nghĩ liệu có cách nào để chắp nối mối duyên này.

Mọi người đang ngồi cũng hiểu được, lần này nhà họ Giang đến để phá rối.

Nếu xét về năng lực trong giới Cổ Võ, nhà họ Giang vượt xa nhà họ Tô.

Nên địa vị nhà họ Giang sẽ cao hơn nhà họ Tô, ông cụ nhà họ Tô lại mất sớm, làm cho nhà họ Tô lụn bại trong một thời gian dài, hiện tại nhà họ Tô vừa bổ nhiệm tân gia chủ, vẫn chưa đứng vững, hôm nay nhà họ Giang đến để phá hủy hoàn toàn nhà họ Tô.

Có nhiều người, đều tỏ ra lo lắng khi nhìn Tô Du Khanh.

Trái lại, Tô Du Khanh lại chẳng tỏ ra lo lắng lắm, bởi vì ông †a biết rõ, không chỉ nhà họ Giang, cho dù ba gia tộc Cổ Võ hàng đầu Đại Nam cộng lại, kể từ bây giờ trở đi cũng không thành vấn đề với nhà họ Tô.

Tô Du Khanh nhìn hai bố con nhà họ Giang nghiền ngẫm, hỏi: "Nhà họ Giang các người, thật sự muốn khai chiến với nhà họ Tô sao?"

"Không" Giang Minh lắc lắc đầu, nhìn mấy tên gia chủ gia tộc nhỏ bên cạnh mình.

Bọn chúng lập tức đứng lên, chúng chính là những người sau khi Giang Minh nói xong, phát ra tiếng cười to.

Mấy tên gia chủ gia tộc nhỏ này nhìn Tô Du Khanh, nói: "Không riêng gì nhà họ Giang, cả chúng tôi cũng muốn khai chiến với nhà họ Tô."

"Khà" Tô Du Khanh phát ra một tiếng cười khẽ, vừa định nói đã bị Lâm Ngữ Lam phất tay ngăn lại.

Tô Du Khanh vừa thấy động tác của Lâm Ngữ Lam lập tức im lặng.

Chỉ một động tác nhỏ đã ghi dấu trong mắt nhiều nhiều noười người có tầm nhìn đều phát hiên ra sư khác biêt. vốn là họ nhà ngoại không những được tiếp nhận vị trí gia chủ, mà bản thân tuy thuộc hàng con cháu mà chỉ một động tác nhỏ đã làm cho ông Tô im miệng, cô gái này chắc chắn không chỉ có vẻ bề ngoài.

Lâm Ngữ Lam nhìn Giang Minh và mấy người đứng bên cạnh hắn, cô nhẹ nhàng nói: "Mấy người thực sự muốn gây rối ở nhà họ Tô đấy à?"

"Ha hả, không phải đến gây rối" Giang Minh chậm rãi lắc đầu: "Bởi vì nhà họ Tô, không xứng cho nhà họ Giang phải ra †ay, nếu cô thông minh, thì gọi chồng cô ra đây, ngoan ngoãn vái lạy tôi, nói không chừng tôi còn có thể bỏ qua cho"

Giang Minh vừa nói xong.

Bên ngoài đại sảnh nhà họ Tô, vang lên những tiếng gào thét của người nhà họ Tô.

"Mấy người là ai? Ai cho các người xông vào đây"

"Người đâu"

"Đừng để cho bọn họ vào đây"

Tiếng hét ngoài cửa vừa dứt thì xuất hiện hàng trăm gương mặt lạ lẫm xông vào nhà họ Tô, mà tất cả đều là người nhà họ Giang.

Lần này nhà họ giang đến vì mục đích riêng.

Khóe miệng Giang Minh nhếch lên, nhìn Lâm Ngữ Lam đang đứng trên đài: "Nghĩ xong chưa? Tôi không nói đùa đâu."

Giang Minh lúc này, tràn đầy sự tự tin.

Lâm Ngữ Lam nhìn thấy cả trăm người bên ngoài, nếu là trước đây khi nhìn thấy những chuyện như vậy cô còn thấy đau đầu, nhưng hiện tại, tuyệt đối không.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3072 )