← Ch.01 | Ch.03 → |
Chu Diễm đã đi thượng triều, cung nữ bước vào nhanh chóng trang điểm cho ta, hôm nay ta phải vào cung bái kiến Hoàng hậu.
Chu Diễm là con của tiên hoàng hậu, còn Hoàng hậu hiện tại, Đồng Ý Huệ, vào cung đã bốn năm, trẻ hơn Hoàng thượng nhiều.
Ngồi kiệu đến Ý Hoan điện của Hoàng hậu Đồng Ý Huệ, cung nữ đi cùng ta bị cung nữ hầu cận của Hoàng hậu chặn lại.
Nói rằng Hoàng hậu muốn nói chuyện riêng với thái tử và thái tử phi, người ngoài không được vào.
***
Đến khi cửa điện mở ra, ta mới biết bên trong đặc sắc đến nhường nào.
Đồng Ý Huệ tựa đầu vào vai Chu Diễm, ánh mắt lưu luyến, ngón tay ngọc ngà vuốt ve trước n. g. ự. c Chu Diễm.
Nghe thấy tiếng động, hai người quay lại nhìn ta.
Chu Diễm từ từ nâng tay đẩy Đồng Ý Huệ ra, "Mẫu hậu thân thể yếu, cần thái y điều trị kỹ càng."
"Con dâu bái kiến mẫu hậu." Cùng lúc cửa sau lưng đóng lại, ta quỳ xuống hành lễ.
Tuy rằng Hoàng hậu Đồng Ý Huệ không thèm nhìn ta, ánh mắt nàng lại đầy tình cảm với Chu Diễm.
Nàng từ từ bước lên ghế ngồi phía trên, "Thuốc này rất đắng." Giọng nói có phần oán trách.
Thực ra, Đồng Ý Huệ và Chu Diễm cùng tuổi.
Chuyện hỗn loạn trong cung đình không có gì lạ.
Điều này cũng giải thích được tại sao hôm đó Đồng Ý Huệ lại lên tiếng giúp ta.
"Đứng dậy đi."
Lời vừa dứt, bàn tay của Chu Diễm đã xuất hiện trước mắt ta.
Nhìn lên đối diện ánh mắt của Đồng Ý Huệ, như lưỡi d. a. o sắc bén, nhưng lại khiến người ta thương hại.
Bàn tay Chu Diễm ấm áp và mạnh mẽ, ta không đứng vững, liền rơi vào lòng hắn. Bên tai nghe thấy tiếng cười nhẹ của Chu Diễm, "Trước mặt mẫu hậu, sao lại vô lễ như vậy?"
Rõ ràng là đang cười, nhưng lại nói lời trách mắng.
Ta bắt chước giọng điệu mềm mại của Đồng Ý Huệ, "Rõ ràng là đêm qua điện hạ không biết kiềm chế, sáng nay xuống giường suýt ngã."
Chu Diễm nhướng mày, tay đặt trên eo ta dần siết chặt.
"Vậy là lỗi của con. Mong mẫu hậu không trách phạt thái tử phi." Sắc mặt Đồng Ý Huệ thay đổi trong chốc lát, dường như nàng nghiến răng nói: "Không sao, bổn cung đâu phải người cố chấp như vậy?"
Chưa nói được mấy câu, Hoàng thượng đã sai người truyền Chu Diễm vào ngự thư phòng.
"Thái tử chân còn chưa lành, vẫn phải giúp đỡ Hoàng thượng. Dù là đêm tân hôn, thái tử phi cũng nên khuyên thái tử giữ gìn sức khỏe, đừng vì một chút dục vọng mà hủy hoại căn cơ của thái tử."
Chén trà bị đặt mạnh xuống bàn, lời nói lạnh lùng đến cực điểm.
Ta giả vờ ngây thơ, che mặt làm bộ xấu hổ, "Nhi thần cũng biết, nhưng điện hạ kiên quyết, nhi thần cũng đâu thể..."
Nhìn sắc mặt xanh xao của Đồng Ý Huệ, ta suýt bật cười thành tiếng dưới tay áo dài.
Vừa rồi khi nàng tựa vào Chu Diễm, hai tay hắn buông thõng hai bên, không hề có ý muốn đỡ nàng.
Lại thêm việc Chu Diễm cùng ta diễn trò, ta càng chắc chắn Đồng Ý Huệ cố ý diễn để ta hiểu lầm rằng giữa nàng và Chu Diễm có tư tình.
Như vậy, ta phải cảm ơn nàng đã cố ý đuổi cung nhân đi, giúp ta không bị lộ lời nói dối, còn có thể nói phóng đại tùy ý.
"Thái tử phi mới vào Đông cung, chưa hiểu rõ thái tử. Thái tử ngã ngựa bị thương nặng, thái y nói cần điều dưỡng nhiều năm mới có thể hồi phục, dù là tân hôn cũng phải tiết chế."
"Vâng, " ta đứng dậy cúi người chào nàng, "Nhi thần mới làm thê tử, có nhiều chuyện còn chưa rõ. Nhưng, "
Ta chuyển giọng, "May mà mẫu hậu có nhiều kinh nghiệm, chỉ dạy cho một hai điều."
Ta cố ý nhấn mạnh câu trước, nhắc nhở nàng dù có tình xưa với Chu Diễm, giờ nàng cũng là hoàng hậu, đã không còn khả năng gì.
Đồng Ý Huệ xiết c. h. ặ. t t. a. y áo, mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Ta là hoàng hậu, chăm sóc thái tử và ngươi là trách nhiệm."
Ta giả vờ ngáp, "Đêm qua tới canh tư mới chợp mắt, nhi thần cần về nghỉ ngơi, lần sau sẽ vào cung học hỏi thêm từ mẫu hậu."
3.
Ra khỏi điện không thấy bóng dáng cung nữ Thanh Lê đi cùng, "Cung nữ đó đi tới thượng cung cục lấy y phục hoàng hậu sai làm cho thái tử phi..."
"Vậy ta đi thượng cung cục tìm nàng." Ta mỉm cười, cố ý đuổi Thanh Lê đi, Đồng Ý Huệ còn muốn bày trò gì đây?
Rời khỏi Ý Hoan điện, ta không tới thượng cung cục, vì ta không biết gì về tình hình trong cung, lúc này chỉ có thể tìm Chu Diễm.
Nhưng không ngờ khi đi qua ngự hoa viên, ta bị người kéo vào khe hở giữa những giả sơn.
Hương trầm quen thuộc xông vào mũi, hơi thở nóng bỏng làm người kinh ngạc.
"A Lạc, sao nàng lại tuyệt tình như vậy?" Gương mặt đã bao lần xuất hiện trong mơ nay phóng đại trước mắt, đôi mắt của Trì Kinh Mặc đầy tơ máu, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc.
"Công tử với ta chỉ gặp nhau vài lần, gọi tên tự của ta là không đúng lễ."
Ta gạt tay hắn ra, lòng bình thản như nước.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |